Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 83


1 tháng

trướctiếp

Điều khiến Tư Nam tò mò nhất là Cố Phán Nhi, bởi vì nàng lại làm như không nhìn thấy vẻ ngoài anh tuấn của hắn.

Tò mò đương nhiên sẽ làm ra rất nhiều chuyện kỳ lạ!

Mất đi cái chặn cửa, Cố Phán Nhi trở lại lều rất nhanh, vừa mở cửa ra đã thấy một lớn một nhỏ đang đọc sách, Cố Phán Nhi cũng không có ý định tránh đi, tùy tiện ngồi xuống giường, cướp sách hai người đang cầm, lật qua lật lại rồi ném về, thái độ có thể nói là tồi tệ.

Nhưng Cố Thanh đã quen với xấc xược như vậy của Cố Phán Nhi, hắn cẩn thận vuốt ve cuốn sách bị nàng ném về, lại lật ra, định tiếp tục đọc.

"Giá đỗ nhỏ, lúc này có lẽ cha nương của đệ đệ bị đuổi đi, đệ có muốn nhìn xem không?" Cố Phán Nhi chỉ nói là nhìn xem, cũng không phải bảo giá đỗ nhỏ trở về, chính là không rõ giá đỗ nhỏ có hiểu ý của nàng không.

"Đương nhiên là có thể!" Cố Phán Nhi vô cùng chắc chắn gật đầu: "Lát nữa bọn họ bị đuổi ra sẽ dọn đến hai gian trong nhà của trưởng thôn lão đầu cách ta không xa kia, đợi lát nữa đệ đứng từ xa nhìn xem, nhìn xong rồi về, hiểu chưa?"

Phen này giá đỗ nhỏ cũng hiểu ý của nhìn xem này, khuôn mặt nhỏ tối sầm lại.

"Vậy để ngày mai đệ đi xem, hiện giờ đệ muốn đọc sách với tỷ phu." Giá đỗ nhỏ vung nắm tay nhỏ, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Chờ đệ thi đỗ công danh sẽ trở về gặp cha nương, cho cha nương sống cuộc sống tốt đẹp."

Mặc dù giá đỗ nhỏ trưởng thành sớm, nhưng vì kiến thức nông cạn, nên thế giới quan trong mắt và trong đầu vẫn còn nhỏ.

Cái gì mà cuộc sống tốt đẹp? Giá đỗ nhỏ cho rằng, chỉ cần mỗi ngày ăn no thường xuyên có thịt ăn là cuộc sống tốt đẹp.

"Đệ có thể làm được, thịt mỡ ngày nào cũng thấy, bánh nướng mỗi ngày đều có!" Cố Phán Nhi rất hiểu giá đỗ nhỏ, mặc dù đa số thời gian giá đỗ nhỏ đều ở bên cạnh Cố Thanh, kể cả thời gian đi bên theo An thị còn dài hơn nàng.

Giá đỗ nhỏ coi 'cổ vũ' của Cố Phán Nhi thành động lực, càng nỗ lực đọc sách nhận chữ.

Cố Thanh bỏ quyển sách xuống, hỏi: "Cha nương ngươi phân ra sao? Không phải nói không phân sao?"

Cố Phán Nhi bĩu môi khinh thường nói: "Ban đầu không có con lợn nào, đương nhiên không chịu phân, nhưng sau khi đào được mười tám lượng từ chỗ đại phòng thì bà già kia không nhớ ra cái gì cả nữa, chỉ không muốn để cho cha nương ta được phân bạc, nhanh chóng đuổi người đi."

Cố Thanh sửng sốt: "Đại bá của ngươi có lòng tốt như vậy, thế mà lấy ra nhiều bạc thế!"

Cố Phán Nhi cười, đắc ý nói: "Vốn dĩ ta định nhà bên cạnh có thể chém thì chém, có thể làm thịt cũng làm thịt, kiểu gì phải tính đủ lượng cho năm con lợn mới đưa cho bọn họ năm con lợn để cho bà già kia phân cha nương ta ra, ai ngờ chút đồ trong đại phòng kia quá cứng rắn, ta chỉ chém được có hai món đồ, một cái còn chưa chém xong đã bị chặn lại, còn cái giường thì chém ra một cái lỗ lớn, ngươi đoán xem ta nhìn thấy gì trong đó?"

Cố Thanh liếc xéo: "Bạc?"

Cố Phán Nhi gật đầu giơ ngón cái lên: "Ngươi rất thông minh, chính là bạc, bạc sáng long lanh! Bà già kia vừa nghe đến chữ bạc thì không quan tâm gì nữa, trực tiếp vọt đến, cướp bạc vào tay mình, khiến những đám người đại phòng đó tức đến tái mặt."

Cố Thanh lau mặt nói: "Ngươi phun nước miếng lên mặt ta rồi!"

Lời nói chuyện vốn hết sức kích động lòng người im bặt lại, Cố Phán Nhi thầm trách từ tận đáy lòng tiểu tướng công này không hiểu phong tình, đang nói hăng say thì thì đột nhiên thốt ra một câu gây mất hứng như thế. An thị ở phòng bên cạnh đang dựng lỗ tai lắng nghe, bị cắt ngang như vậy, cũng hơi oán trách Cố Thanh không biết kiên nhẫn, nước miếng nhiều thì cũng là vợ ngươi không phải sao?

Thật ra Cố Thanh cũng không vui, ngươi nói ngươi cầm dao bổ củi đi giết lợn ở nhà bên cạnh, không giết được lợn còn định cho năm con lợn, như vậy không phải muốn cắt thịt hắn sao? Hơn nữa, ngươi bận rộn cả buổi, người đầu tiên nhìn thấy bạc cũng là ngươi, sao ngươi không chiếm đầu to chứ? Cho dù không chiếm cho mình thì cũng chiếm cho cha nương ngươi chứ? Xét cho cùng cô vợ này đúng là ngốc, thật sự phá của!

Bẻ ngón tay tính toán thế nào, Cố Thanh đều cảm thấy nhà nhạc phụ nhạc mẫu phân đến quá lỗ, đúng là ngu ngốc.

"Mụ điên ngươi nghĩ phân ra là có thể chuyện lớn hóa nhỏ, sau này cha nương ngươi có thể sống những ngày yên tĩnh tốt đẹp, nhưng ta vẫn phải nói ngươi ngốc. Chỉ có bốn mẫu ruộng nát không trồng ra lương thực này, còn lại không có gì cả, sau này cha nương ngươi ăn uống bằng gì?" Cố Thanh bẻ đầu ngón tay tính toán, kết quả càng tính càng đau lòng, không ngờ đều do nhà mình cung cấp!

Cố Phán Nhi ngẩn ra: "Không phải nhà ta có ba mẫu ruộng sao? Ta có thể cho cha ta thuê trồng."

Cố Thanh cười lạnh: "Với cái chân kia của cha ngươi, hiện giờ có thể làm được? Sắp qua ba tháng mùa xuân, lập tức đến tiết Mang chủng, nếu như không bắt đầu cuốc ruộng là chậm trễ. Trước không nói ba mẫu nhà ta hắn có làm được không, bốn mẫu nhà hắn còn không thể làm xong! Không nói chuyện khác, ngươi cũng nên ít ra ngoài đi, từ ngày mai cầm cuốc lên ra ngoài ruộng cuốc đất cho ta, với tốc độ trước kia của ngươi thì ba mẫu cũng đủ cho ngươi cuốc trên sáu bảy ngày."

Cố Phán Nhi trợn to mắt chỉ vào mũi mình: "Ngươi bảo ta đi cuốc ruộng?"

Cố Thanh hỏi lại: "Đây không phải việc ngươi đã quen sao?"

Đồ động vật đơn bào không có não! Cố Phán Nhi trợn mắt hếch mũi, đây là việc tiền thân đã làm quen có được không hả?

Nhưng nàng không thể nói ra chuyện này, có chết cũng phải mang theo vào quan tài.

"Nhà trưởng thôn có bò, ta mượn dùng nhé?" Cố Phán Nhi sờ mũi, nghĩ cách lười biếng, dùng phép toán cũ tính một mẫu đất cũng hơn sáu trăm mét vuông! Ba mẫu đất là gần hai nghìn mét vuông, để nàng cuốc từng cuốc một có mà xong phim à? Trước không nói sẽ mệt thế nào, nhưng sẽ phiền chết.

Nếu như dùng bò thì không chừng có thể cày xong ba mẫu trong một ngày, chịu đựng một chút chắc không có vấn đề gì.

Cố Thanh lại cười lạnh: "Ngươi đừng có ý nghĩ này, nhà trưởng thôn có hơn năm mươi mẫu ruộng, phải bận rộn mất nửa tháng, đợi làm xong rồi trưởng thôn còn có họ hàng, muốn xếp hàng cũng không đến lượt ngươi dùng đâu."

"Một ngày cũng không được?"

"Nửa ngày cũng đừng mơ!"

"... Sao ta cảm thấy ngươi rất đáng ghét nhỉ? Ngươi đáng ghét như vậy nương của ngươi có biết không?"

"Ta cũng không cảm thấy ngươi khiến người ta yêu thích, hai ta kẻ tám lạng người nửa cân!"

"..."

Phía này Cố Đại Hà đang lo lắng không có nơi nào để đi, suy nghĩ có nên mặt dày ở lại nơi này một hai ngày, nhân lúc bây giờ còn chưa bắt đầu vụ mùa, nhanh chóng chuẩn bị gạch đất xây nhà trước. Lại nghĩ kêu Cố Phán Nhi dựng cho cái lều sẽ càng tốt chút, dù sao hiện giờ chân hắn cũng không đi được, việc đóng gạch đất cũng chỉ có một mình Trương thị làm, vừa mệt vừa chậm.

Nhưng nghĩ thì rõ hay, khi thật sự định mở miệng thì Cố Đại Hà không mặt dày như vậy được.

Dường như Chu thị ngã rất đau, kêu to hồi lâu ở trong phòng, cũng không biết ngã ở đâu. Cố Đại Hà có lòng đi thăm, nhưng nghĩ đến mình không được người ta thích nên cũng bỏ đi ý niệm này, thường kêu hai nha đầu trong nhà hỏi thăm chút tin tức.

Sao Tam Nha và Tứ Nha có thể trả lời thành thật, mỗi lần đều nói: "Bà nội vẫn khỏe, kêu vẫn rất to."

Nhưng Tam Nha và Tứ Nha chưa nói thì Chu thị ở thượng phòng mắng chửi người đều rất to tiếng, dáng vẻ hung dữ vô cùng đâu giống bị ngã. Hơn nữa toàn mắng tam phòng, vô cùng khó nghe, hai tỷ muội đều không muốn đến đó tự chuốc lấy xui xẻo, càng không có chuyện đứng đó nghe nhà mình bị mắng.

Đại phòng cũng không yên ổn, từ sau khi bị cướp bạc thì vợ chồng Cố Đại Giang cuối cùng cũng nhớ đến ba nhi tử nằm trên mặt đất, chạy nhanh đến đỡ lên giường nằm rồi đi tìm đại phu. Sau khi tìm đại phu đến khám, Đại phong nổ tung, Hồ thị vẫn luôn u ám ầm ĩ lên, khóc lóc la lối muốn về nhà mẹ đẻ, nói không thể tiếp tục ở lại nhà này nữa.

Hóa ra hai huynh đệ Kim Ngân bị đánh nội thương, đại phu nói không khám được, phải uống thuốc cẩn thận dưỡng ba tháng, nếu không sẽ dễ để lại bệnh căn. Hồ thị nghe vậy hỏng mất, nhanh chóng đòi bạc mua thuốc từ cha mẹ chồng! Nhưng lúc này hai vợ chồng Cố Đại Giang kiếm đâu ra bạc, thuốc này đắt vô cùng, hai lượng bạc dư lại vốn không đủ tiêu, vì thế Trần thị cắn răng đi tìm Chu thị, vừa mới nhắc đến chữ bạc đã bị đánh đuổi ra.

Người bị thương còn không cho bạc chữa trị, sao Hồ thị có thể không làm ầm lên?

Nhưng thật ra Cố Lai Tài cũng không nặng lắm, hai cánh tay bị trật khớp mà thôi, bẻ lại sau đó tùy tiện bôi chút thuốc ngoài da là được. Biết được Cố Lai Tài tự đụng vào cửa, Hồ thị cũng hận cả chú em lấm lét này, véo cánh tay Cố Lai Kim, mắng hắn là thằng ngốc có bệnh.

Cố Lai Kim rất buồn bực, ai ngờ lúc ấy lại có chuyện như vậy, sớm biết thì cũng không lao ra.

Tạm không nói đến chưa lấy lại công đạo cho Tài ca nhi, còn bị người ta đánh nội thương, riêng khoản nợ Tài ca nhi đẩy tam thúc nhà mình kia không thể xóa bỏ, truyền ra ngoài không chỉ thanh danh hắn bị hủy hoại, có lẽ mình và nhị đệ Cố Lai Ngân còn chịu liên lụy.

Nhưng Cố Lai Ngân lại không nghĩ như vậy, hắn nhận định lúc ấy Cố Phán Nhi không nên tránh ra, nếu không né ra thì Tài ca nhi sao có thể bị thương như vậy. Trước kia cho dù có chuyện gì, Cố Phán Nhi cũng đều ngoan ngoãn chịu đòn, làm sao lại giống như hôm nay, không những không ngoan ngoãn chịu đòn mà còn mạnh tay như vậy. Cố Lai Ngân tức giận, cho rằng mọi chuyện đều là lỗi của Cố Phán Nhi, nếu không phải nàng nhiều chuyện, ba huynh đệ bọn họ sẽ không bị thương, bạc trong nhà cũng không bị Chu thị lấy mất.

So với Cố Lai Kim, Cố Lai Ngân bị thương nặng hơn, đây là do Cố Phán Nhi cố ý.

Cố Phán Nhi biết được nhiều chuyện từ trí nhớ của tiền thân, biết Cố Lai Ngân này là tên khốn kiếp, hở ra là đánh đập tiền thân, không vui cũng đánh mà vui cũng đánh, dù sao cũng không xem tiền thân là người. Cố Phán Nhi hối hận vì đánh quá mạnh, đáng lẽ nên đánh nhẹ một chút, phải đánh thêm mấy quyền mới đúng.

Vào lúc người cả nhà đều có tâm tư thì trưởng thôn lại tìm đến.

Cả nhà Toàn Phúc ngạc nhiên vô cùng, không biết là ai mời trưởng thôn đến hay trưởng thôn tự đến tìm. Tam phòng này cũng mới hoàn toàn phân ra, còn chưa kịp đến tìm trưởng thôn làm chứng, hoặc là do mọi người đều không nhớ đến chuyện đó.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp