Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 82


1 tháng

trướctiếp

Phân gia này phân đến đây mới xem như chân chính phân ra.

Chưa nhắc đến người của tam phòng có tâm trạng thế nào, đại phòng này đã bị tổn hại nặng nề, người bị đánh, bạc cũng mất, 'bàn tính' bị đập vỡ tan tành, thành ra bọn họ triệt để căm hận tam phòng rồi, đặc biệt càng hận Cố Phán Nhi đến chỉ mong tháo xương nhét vào bụng, chỉ có Cố Nhị Nha đang thậm thà thậm thụt, không biết định làm gì.

Nhưng thật sự không biết sao? Chỗ bạc kia chỉ có mười tám lượng thôi sao?

Cố Nhị Nha định giấu hai lượng bạc kia đi, nhưng Trần thị sẽ không tha cho nàng, bằng không biết rõ còn hai lượng bạc nhưng vì sao lại không nói ra, chẳng phải vì chờ Chu thị rời đi rồi lấy lại à? Cố Đại Giang và Trần thị cùng nghĩ đến chuyện này, nên đã phối hợp với nhau rất ăn ý.

Còn Cố Phán Nhi có biết chuyện này không?

Đương nhiên là biết, nhưng nàng thấy mình phải làm người tốt, nên để lại cho người ta ít tiền thuốc men.

Hơn nữa có thể trêu đùa Nhị Nha, Cố Phán Nhi đã rất thỏa mãn rồi.

Nhớ đến ba con lợn ở sân sau, Cố Phán Nhi vẫn rất phân vân, khi đến đây nàng đã định sẽ làm thịt rồi, nhưng lúc này ông cụ đã lên tiếng, nếu nàng không nể mặt thì có vẻ không hay cho lắm. Tuy Cố Phán Nhi định bỏ qua, Tam Nha lại không chịu, nhớ tới ba con lợn kia nàng hung ác đến nghiến răng.

"Đại tỷ, không thì muội đưa tỷ đi sân sau để tìm lợn nhé?" Tam Nha đề nghị.

"Tìm cái gì mà tìm, không giết nữa!" Cố Phán Nhi tỏ vẻ đứng đắn, dùng những lời sâu sắc để giảng lý lẽ cho Tam Nha: "Muội còn nhỏ, nên không hiểu! Làm người phải chừa lại một đường lui, muội nói xem, nếu giờ làm thịt ba con lợn ấy, muội xả được cơn tức này, nhưng sau này thì sao? Muội có nghĩ đến ba con lợn này là tính mạng của bà nội, muội làm thịt mạng sống thì nàng sẽ để yên cho muội sao? Về sau khi ra vào hay nuôi gì đó, muội phải cẩn thận đấy."

Tam Nha bị nói sững sờ, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ về lời của Cố Phán Nhi, lại nghĩ đến tính tình của Chu thị, nàng cảm thấy rất có lý, sau đó lại như có đăm chiêu.

Một lúc lâu sau Tam Nha mới nói: "Đại tỷ, muội hiểu rồi!"

Lần này đến lượt Cố Phán Nhi sửng sốt, lông mày hơi nhướng lên, mặt đầy nghi ngờ nhìn Tam Nha.

Tam Nha tỏ vẻ nặng nề nói: "Làm người nên để lại cho mình một đường lui, nếu như thực lực của đối phương không bằng mình không lưu cũng không sao, nhưng nếu đối phương mạnh hơn hoặc không rõ thực lực ra sao, thì tuyệt đối không nên chạm tới điểm mấu chốt của họ, nếu không hậu quả khôn lường."

Mặt của Cố Phán Nhi hóa đá, tư tưởng của Tam Nha đúng là rất mạnh mẽ, như vậy mà cũng nghĩ ra được!

"Đại tỷ, muội không giết lợn nữa, nhưng muội biết bà nội giấu trứng gà ở chỗ nào, muội sẽ lấy trứng gà!" Tam Nha vốn muốn bắt mấy con gà, rồi lại nghĩ một lúc, nàng thấy gà cũng là điểm mấu chốt của Chu thị, nên nhắm vào trứng gà.

Lúc này Cố Phán Nhi mới thật sự hết nói nổi.

Lúc phân gia xong trời đã tối rồi, theo ý của Chu thị là một buổi tối đều không cho ở lại, nhưng lúc này ra ngoài thì tìm đâu chỗ để ở? Vợ chồng Cố Đại Hà và Trương thị đều có vẻ mặt buồn bã, nhìn hai nha đầu vui sướng khi thu dọn đồ đạc, khó chịu trong lòng. Nhà này phân ra, hai nha đầu là người vui nhất, chẳng lẽ các nàng không biết tối nay bọn họ không có chỗ ở, khả năng phải ngủ dưới gốc cây sao?

Còn Cố Phán Nhi đã quay về nhà khi bọn họ bắt đầu xếp đồ, dáng vẻ không định giúp đỡ, điều này khiến vợ chồng Cố Đại Hà và Trương thị rất đau lòng, nghĩ rằng đại khuê nữ đã thật sự tức giận với họ.

Thật ra Cố Phán Nhi đúng là không định để ý, nhưng vừa mới vào cổng lại xoay người ra ngoài, đi đến nhà trưởng thôn, vừa đến cổng lại giơ chân đá: "Trưởng thôn lão đầu, ta đến này!"

Nhìn cánh cửa lần lượt bị đạp ra, trưởng thôn dựng râu trợn mắt: "Tay của nữ oa ngươi bị gãy rồi à? Cổng đâu có khóa, ngươi không biết đẩy cửa đi vào sao, tại sao lần nào cũng dùng chân đạp, lại đạp nhiều thêm vài lần nữa, cổng này sẽ bị ngươi đạp hỏng mất."

Cố Phán Nhi trợn mắt: "Yên tâm, nếu không có chuyện gì ta tuyệt đối không đến đạp cổng của ngươi!"

Mặt già của trưởng thôn co rút mạnh vài lần, hắn không hề tin vào lời của Cố Phán Nhi, thầm nghĩ tuy rằng nữ oa này đã hết bệnh ngốc, nhưng lại hơi điên, không thể coi là người bình thường được, lại nhìn cánh cửa kia, bất đắc dĩ nói: "Nói đi, tìm ta có chuyện gì?"

Cố Phán Nhi mới nói: "Cha nương ta đã phân ra, nhưng còn chưa có chỗ ở đã bị đuổi ra, lão đầu ngươi là trưởng thôn, hẳn ngươi biết trong thôn có nhà nào trống. Nếu có thì kiếm một căn phòng tốt để bọn họ ở trước, đừng lo, ta tuyệt đối không quỵt tiền thuê phòng của ngươi."

Trưởng thôn có chết cũng không thích giọng điệu nói chuyện của Cố Phán Nhi, nhưng lại không thể không để ý, thấy Cố Phán Nhi nói đến chuyện này, trưởng thôn nhớ tới nhà mình còn hai gian phòng trống, lập tức nói: "Trong thôn thật sự không có phòng trống, nhưng nhà ta thì có hai gian bỏ không, thu dọn qua là ở được, lại cách ngươi không xa lắm, ngươi muốn thuê không?"

Cố Phán Nhi liếc mắt: "Có phải ngươi định đứng giữa kiếm lợi, không giới thiệu nhà khác trong thôn cho ta, mà đi giới thiệu cái phòng rách của ngươi đấy chứ?"

Trưởng thôn lại dựng râu trợn mắt: "Muốn ở hay không thì tùy!"

"Ở chứ, sao lại không!" Cố Phán Nhi trừng mắt, dù sao không phải nàng ở, quan tâm phòng có ở được hay không làm gì! Tìm cho chỗ ở, xem như không có lỗi với cha nương bánh bao mình: "Trưởng thôn lão đầu này, ngươi đi nói chuyện này cho bọn họ thì tốt hơn, cần bao nhiêu bạc ta sẽ đưa cho ngươi, ngươi nhớ qua nói sớm một chút, tránh cho bọn họ lo lắng."

"Ngươi, ngươi..." Trưởng thôn nhìn Cố Phán Nhi hồi lâu không thốt ra lời, đợi đến khi hắn định nói ra phần còn lại, Cố Phán Nhi đã sớm biến mất, lập tức hắn tức đến giậm chân.

Làm xong chuyện, Cố Phán Nhi cảm thấy mãn nguyện, cuối cùng cũng được về nhà rồi.

Nhưng khi mới về nhà thì lại có linh cảm không tốt, vì sao ư?

Cho dù là ai mới vừa vào nhà đã nhìn thấy vẻ mặt như thể ngươi thiếu nợ hắn mấy trăm lượng bạc hoặc là chà đạp hắn thì cũng không vui vẻ nổi, nhưng Cố Phán Nhi chính là thấy được, hơn nữa còn bị quấn lấy.

"Phụ nhân đen, giờ bổn công tử đã đói cả một ngày, hoa mắt chóng mặt, sắp chết rồi đây này!" Tư Nam nằm trên ghế dài với dáng vẻ sắp chết chắn ngang ở cửa, chặn đường đi của Cố Phán Nhi.

Trong lều vọng ra giọng đọc sách, trước mắt thì truyền đến tiếng gào khóc tang, thật đúng là tương phản đến kỳ dị.

Nghe như vậy vẫn cảm thấy đọc sách dễ chịu hơn, cho dù Cố Thanh vào lúc vỡ giọng giống như nghẹn họng hay giá đỗ nhỏ mang theo giọng trẻ con non nớt thì đều khiến người khác cảm thấy rất thoải mái. Không giống như người trước mặt này, mặc dù giọng nói êm tai như suối nguồn, nhưng lời nói ra lại khiến người ta cảm thấy vô cùng xui xẻo.

Cố Phán Nhi đột nhiên suy nghĩ, tại sao trong nhà có thêm ba người đến vậy?

Trước buổi chiều, khi một đám hạ nhân của tên bệnh kiều còn chưa đi, Cố Phán Nhi không cảm thấy có gì không ổn, cũng có thể là bởi vì nhiều người nên không để ý, nhưng hiện giờ những hạ nhân đó đều đi cả rồi, chỉ còn lại tên bệnh kiều và hai hạ nhân thì nàng lại cảm thấy đủ loại không bình thường.

"Sắp chết đói? Nương ngươi gọi ngươi về ăn cơm, mau về đi!" Cố Phán Nhi phát hiện ra một khe hở chưa hoàn toàn bị chặn lại, định chui vào lều từ đó.

Ai ngờ một thân hình to lớn lập tức chẹn lên, chặn khe hở kia lại.

Cố Phán Nhi dừng lại, lại đi vòng qua khe hở bên kia, sau đó một thân hình to lớn khác lại chẹn lại.

Kết quả Cố Phán Nhi bực bội: "Nói đi, muốn ăn nắm tay hay bị đá bay?"

Đại Phú Đại Quý đồng thời rụt cổ lại, ánh mắt nhìn công tử nhà mình tràn đầy ai oán.

Tư Nam coi như không nhìn thấy vẻ mặt của hai người, chỉ đổi lại vẻ mặt càng u oán hơn nhìn Cố Phán Nhi: "Bổn công tử đã như vậy rồi, ngươi còn không có ý định phụ trách bổn công tử sao?" Trong đầu thì mắng nàng kinh khủng khiếp, cho rằng nàng chính là một đầu gỗ, bằng không chính là một con lợn. Mình một quý công tử tuấn mỹ như vậy ở ngay trước mắt nàng, nàng lại có thể coi như không nhìn thấy, thật sự đúng là...

Đôi mắt bị gỉ mắt che mờ!

"Ngươi cảm thấy vào lúc trời tối, ngươi dùng gương mặt xám xịt tràn ngập hơi thở chết chóc nhìn ta, ta sẽ có ý tưởng gì?" Cố Phán Nhi nhìn chằm chằm gương mặt của Tư Nam, nói thật, dưới tình huống trời mới vừa tối, ánh trăng lại không quá sáng nhìn thấy một gương mặt như vậy, thật sự không hề đẹp đẽ gì cho cam.

Có lẽ bản thân Tư Nam đều không biết, mặc dù khuôn mặt kia vô cùng mê người dưới ánh mặt trời nhưng dưới đêm tăm tối không ánh sáng, một người đẹp đến đâu cũng trở nên bình thường.

Huống hồ nữ nhân trước mắt này còn là người không tim không phổi, người tầm thường không biết tình là vật gì.

Tư Nam vừa nghe thấy Cố Phán Nhi hỏi vậy, lập tức nhìn về phía Đại Phú Đại Quý, hỏi: "Mặt của bản công tử sao?"

Đại Phú Đại Quý nhìn thoáng qua công tử nhà mình, lại nhìn nhau, vẻ mặt hơi sửng sốt.

Do dự một hồi, Đại Quý lắp bắp nói: "Công, công tử, mặt người trông, trông còn đen hơn tiểu nhân!"

Đúng thế, khuôn mặt đầy dầu của hai người họ vẫn trông rất sáng sủa dưới ánh trăng, còn màu da tái nhợt của người nào đó lại như bị đêm tối nuốt chửng, dường như hòa vào làm một với đêm đen.

Tư Nam vẫn luôn tự tin hai tên nô tài này không dám nói khoác, cho nên khi nghe thấy vậy hắn lập tức cứng đờ người.

Đã nói rõ như vậy rồi, hắn còn bày ra dáng vẻ 'quyến rũ' đi dụ dỗ phụ nhân đen mắt đầy gỉ kia còn có tác dụng sao? Thà mau tắm rửa đi ngủ sớm còn hơn!

"Ngây ra làm gì? Không mau đỡ bản công tử về nghỉ ngơi!" Tư Nam cáu kỉnh ngồi dậy khỏi ghế, định tự mình đứng lên thì không còn sức, cả người mềm nhũn yếu ớt. Trước đó nói bị đói bụng một ngày là thật, nhưng bụng dạ này lại không muốn ăn bất kỳ cái gì, buổi tối nửa bát cháo gạo thô kia còn được hắn cố gắng nghẹn họng nuốt xuống dưới ánh mắt vô cùng khinh bỉ của Cố Thanh, bằng không còn bị nói thành thân thể kiều quý.

Một đại lão gia luôn bị so sánh với nữ nhân khiến Tư Nam càng ưa gì Cố Thanh.

Nhưng Tư Nam vẫn có tò mò về hai vợ chồng này, người làm tướng công là một tiểu thư sinh mười ba tuổi, vẻ ngoài khá thanh tú, hơn nữa đầu óc thông minh không kém hơn hắn. Nương tử lại là một người đàn bà thô lỗ đanh đá, không chỉ vừa đen vừa xấu, đôi mắt còn rất kém.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp