Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 81


1 tháng

trướctiếp

Cố Đại Giang nghe vậy, tức khắc co cổ lại, nhưng vẫn cố tình không chịu giao ra.

Cố Đại Hải và Cố Đại Hồ nhìn nhau, hai người đều câm nín, nhưng nếu Chu thị đã lên tiếng, dù cho hai huynh đệ không đi lục soát, Chu thị cũng sẽ tự làm. Thấy Chu thị đã lớn tuổi nhường này, nếu lúc đó đại ca vừa mất hứng, vô tình làm bị thương Chu thị thì không được tốt cho lắm.

"Đắc tội rồi, đại ca!"

Cố Đại Giang trợn mắt: "Ai cho các ngươi đến đây, cút đi cho lão tử!"

Ông cụ vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên ngẩng đầu: "Ai là lão tử? Lão tử là ta còn đang đứng ở đây này! Lão nhị, lão tứ, không cần khách sáo với hắn, kiểm tra kỹ càng vào, không phối hợp lập tức đánh chết!"

Cố Đại Giang nghe thấy vậy lập tức ỉu xìu, không còn nhúc nhích nữa mà chấp nhận khám xét, nhưng dù cúi đầu, trong mắt cũng ngập tràn oán hận. Chỉ trong nháy mắt, đã tìm được một thỏi bạc đang giấu ở chỗ nách, một thỏi năm lượng, cộng với số bị tìm ra trước đó, đã có khoảng mười tám lượng bạc.

Nhưng Chu thị vẫn chưa hài lòng, lúc nãy có người nói hai mươi lượng bạc cơ.

"Còn thiếu hai lượng nữa!" Chu thị bất mãn nói.

Trần thị oán hận ngẩng đầu nhìn Cố Phán Nhi, sau đó nhỏ giọng nói: "Chỉ có mười tám lượng thôi, đã để cho nương lục ra hết rồi, con kiếm đâu ra hai lượng bạc nữa."

Cố Đại Giang cũng gật đầu liên tục, vẻ mặt như đưa đám nói: "Chỉ có mười tám lượng bạc, nương tìm thấy hết rồi đấy. Dù gì nhi tử đã làm ông nội rồi, nên để lại một ít bạc cho con chứ! Nhi tử không cần nhiều, lưu lại cho nhi tử năm lượng đến tám lượng là được."

Chu thị cười gằn: "Ta thấy chỗ ngươi còn giấu năm lượng đến tám lượng thì có!"

Cố Đại Giang nghe xong, mồ hôi lạnh lập tức lại đổ ra, cuống quít thề: "Không có, thật sự không có! Nếu có, nhi tử sẽ chết không được tử tế!"

Thậm chí còn thề độc rồi, nên dù Chu thị không vừa lòng vì thiếu hai lượng bạc, cũng chỉ đành như vậy.

Nhưng đột nhiên có thêm mười tám lượng bạc, Chu thị cảm thấy rất vui vẻ.

Tiếc là chưa kịp chờ Chu thị vui mừng xong, Cố Phán Nhi ở đằng kia đã lạnh lùng nói: "Chẳng phải bà nội luôn nói mình là người tốt, sẽ xử lý công bằng bất cứ chuyện gì sao? Lần này có được bạc, lại thêm hai lượng bạc trước đó, phải có đến hai mươi lượng ấy nhỉ? Nếu chia thành năm phần, mỗi phần cũng được bốn lượng bạc, phần của cha ta, bà nội định khi nào đưa?"

Chu thị cứng đờ tại chỗ, giờ mới nhớ tới còn có người như thế đang ở đây.

Cố Phán Nhi nói một cách ẩn ý: "Thật ra bà nội là một người tốt, công bằng trong mọi chuyện! Trên cùng một bàn ăn, tam phòng 'có thể ăn' nên ăn thế nào cũng không được no, ta có nên ra ngoài đứng, khua chiêng gõ trống rồi nói với người ngoài, trên bàn ăn, thức ăn được phân chia như thế nào không nhỉ?"

"Từ sáng đến tối bà nội đều mắng tam phòng lười nhác, còn khiến một bà lão sắp chết thúc giục mỗi ngày mới chịu đi làm việc, có phải ta nên đi ra ngoài nói mỗi ngày tam phòng lười như thế nào, để người trong thôn nhìn xem không?"

"Còn có, bà nội luôn nói rằng Bảo ca nhi tiêu tốn nhiều tiền thuốc, nhưng không biết bà nội đã bỏ ra tổng cộng bao nhiêu, có cần đi ra ngoài nói không? Cả đống chuyện như vậy, ta không thể không nói rõ ràng, không thì danh tiếng của bà nội sẽ bị huỷ mất! Có thể bà nội không biết, trong thôn đều nói xấu bà nội đấy!"

"Nói gì nhỉ? Để ta nhớ lại đã..."

"À, ta nhớ ra rồi! Nói bà nội là lão tú bà chết tiệt, bà già chết giẫm có lòng dạ đen tối, suốt ngày chỉ biết tính kế nhi tử mình, người nào càng thật thà thì người đấy càng bị giày vò dồn vào chỗ chết. Nói ngươi... Khụ, nói bà nội cứ tiếp tục như vậy, thì sớm muộn gì cũng sẽ phải xuống địa ngục, bị rút đầu lưỡi cho vào chảo dầu, ngươi chết không được tử tế!" Dáng vẻ nghiêm túc của Cố Phán Nhi rất khó để người ta nghi ngờ tính chân thật trong những lời này, huống hồ gần đây danh tiếng của Chu thị ở bên ngoài quả thật không tốt lắm.

Phù, mắng rất sảng khoái! Nhất là khi được mắng một cách quang minh chính đại như vậy!

Sau đó Cố Phán Nhi lại cười tủm tỉm nói: "Thật ra ta biết, bà nội là một người cực kỳ tốt, đúng không?"

Chu thị mở to mắt, vẻ mặt khó coi vô cùng, giống như muốn ăn thịt người vậy.

Cố Phán Nhi vẫn cười đến xán lạn: "Bà nội tốt bụng của ta, thật ra cha ta không muốn phân ra đâu, bà nội cũng không muốn cha ta phân ra mà đúng không? Ta nghĩ nếu đã vậy, dứt khoát đừng phân gia nữa, đỡ khiến người ngoài nghĩ linh tinh! Nhưng bà nội à, chẳng phải chân của cha ta còn cần rất nhiều tiền thuốc ư, Điền đại phu nói rồi, cha ta bị thương đến căn cơ, cần phải tẩm bổ cho tốt, những đồ quý hiếm thì thôi, chỉ cần mấy thứ như nhân sâm, nhung hươu là được rồi. Ta thấy sẽ tốn khoảng hai mươi lượng trong tay bà nội, bà nội thấy thế nào?"

"Chẳng ra sao cả!" Chu thị nhanh chóng giấu bạc vào trong ngực, tròng mắt đảo tròn, liếc về phía Trần thị không biết nàng đang nghĩ gì.

Cố Phán Nhi lại tiếp tục khen: "Còn có, phen này đầu của nương ta được tính là thương nặng rồi, Điền đại phu đã nói, đầu có vấn đề gì thì sẽ là chuyện lớn! Phải dùng thuốc tốt, không thì sau này sẽ để lại di chứng. Từ trước đến nay, bà nội là ngươi công bằng mà? Nương ta không khỏe, hiển nhiên ngươi sẽ góp chút tiền để nương ta mua thuốc phải không?"

Cố Đại Hà đang nghỉ ở trong phòng, đương nhiên không nghe được những lời này, nhưng Trương thị đang đứng ở đây, nghe thấy Cố Phán Nhi nói thế, nàng mất tự nhiên sờ lên đầu, lại chạm phải chỗ bị sưng to, nàng đau đến nhe răng, sắc mặt cũng thay đổi.

Đúng lúc Chu thị nhìn sang, thấy thế lại giật thót, ôm bạc càng chặt hơn.

Không sợ Đại Nha ngốc này dùng lời nói, chỉ sợ lát nữa đánh cướp!

"Nhà này phân gia rồi, muốn mua thuốc thì liên quan gì đến lão bà ta? Từ sáng sớm ta đã nói rõ, sau khi phân gia thì ai lo nhà nấy, bà già này không xen vào sống có ổn không!" Chu thị bảo vệ bạc tiếp tục chơi xấu, bắt đầu chửi ầm lên: "Một lũ bò ra từ trong bụng lão nương, vất vả nuôi lớn, nửa ngày phúc bà còn chưa được hưởng, giờ sắp già rồi mà muốn để bà nuôi sao? Có chết thì tự đi chỗ khác mà chết, không có liên quan nửa xu gì với bà đây."

Có câu đến đúng lúc không bằng đúng dịp, đúng lúc này, Cố Đại Hà đang khó nhọc nhảy ra từ trong nhà.

Lại vừa vặn nghe được một câu nói lớn này của Chu thị, Cố Đại Hà thấy trong lòng lạnh lẽo, rất lạnh, đoán chừng về sau có muốn ủ ấm cũng không ấm lên được.

Nhưng Chu thị không thấy, tiếp tục nói một tràng, dùng ánh mắt giết người như muốn lóc thịt Trần thị: "Con mụ chết tiệt hết ăn lại nằm này, quá nhiều mỡ trên người hay sao? Không nghe hiểu lời của bà hử? Còn không nhanh lấy giấy tờ ra đây? Hay ngươi định bỏ tiền mua thuốc cho vợ chồng lão tam?"

Trần thị muốn khóc đến chết lặng, kia là mười tám lượng bạc đấy, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng rồi.

Nếu biết trước sẽ thành ra thế này, còn không bằng lấy giấy tờ kia ra.

Ba nhi tử còn đang nằm ở trên đất, phải cần ít bạc để tìm đại phu nhìn xem, nhưng bạc đã vào trong tay Chu thị, muốn lấy lại đâu có dễ như vậy. Chỉ vì giấy tờ... Trần thị lấy ra giấy tờ bị giấu đến nhăn nhúm, thậm chí còn muốn ăn nó.

Chu thị đoạt lấy giấy tờ, vứt mạnh vào mặt Trương thị: "Giấy tờ cho ngươi, còn không nhanh bảo lão tam ấn dấu tay, sau đó nhanh chóng cút ra ngoài cho bà, nhà này hiện giờ không có chỗ cho các ngươi ở!" Chu thị nói xong thì hừ giọng, quay đầu bước nhanh về thượng phòng.

Nhưng ông cụ giơ tay ngăn lại, cứng rắn lấy bốn lượng bạc từ trong lòng Chu thị ra, xoay người định đưa cho Cố Đại Hà, hiển nhiên hắn đã nhìn thấy Cố Đại Hà. Ông cụ không muốn xa cách nhi tử này, tạm không nói đến từ nhỏ nhi tử này được thầy bói phán là có mệnh phú quý, chỉ riêng chuyện hắn là người con hiếu thảo nhất, đã đáng để ông cụ giúp đỡ rồi.

"Cầm lấy số bạc này đi, tìm một nơi để xây ba gian nhà, sống tốt cuộc sống của mình."

Trong ánh mắt như muốn ăn thịt người của Chu thị, Cố Đại Hà cười khổ, nhét lại thỏi bạc vào tay ông cụ: "Nhi tử không cần chỗ bạc này, sau khi ấn dấu tay lên giấy tờ, nhi tử sẽ dọn đi ngay." Cố Đại Hà không nói những lời xã giao nữa, cũng không có tâm trạng để nói, bị chính nương ruột mình luôn kính yêu chèn ép như vậy, tim của Cố Đại Hà xem như vỡ tan rồi.

Ông cụ nhíu chặt mày, cuối cùng không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Cố Phán Nhi.

Cố Phán Nhi bị ánh mắt này làm cho khó hiểu, nàng sờ mũi trợn mắt.

Nhưng bị ông cụ nhìn như thế, Cố Phán Nhi mới phục hồi tinh thần, vỗ đùi ngạc nhiên nói: "Phân gia như vậy sao, chẳng phải nói không phân à, thế này sao được? Ta còn chưa làm thịt ba con lợn ở sân sau đâu!"

Chân Chu thị còn chưa kịp đi vào đã run lên, vấp ở bậc cửa, ngã sấp vào trong phòng, không ai thấy tình huống cụ thể như thế nào, nhưng nghe được rất rõ tiếng hét thảm của Chu thị.

Cố Phán Nhi sờ ngực, nghĩ rằng bạc cổ đại chính là không tốt như vậy, nó cấn người!

Hai huynh đệ Cố Đại Hải và Cố Đại Hồ đều chạy vào xem, vợ của hai người theo ở phía sau, Trương thị cũng định tiến lên nhìn, nhưng vừa mới cất bước đã bị ông cụ chặn lại.

"Đừng quan tâm nàng, ngươi đưa giấy tờ cho Đại Hà trước đã, để lần sau khỏi ồn ào gì nữa." Không biết ông cụ đã nhìn thấu, hay có ý định gì khác, ý niệm phân Cố Đại Hà ra cũng bình tĩnh xuống, giống như không bao giờ lo lắng cho cuộc sống về sau của nhi tử này.

Nhưng đợi đến lúc Cố Đại Hà in xong dấu tay lên giấy chứng, ông cụ lại cổ quái liếc nhìn Cố Phán Nhi.

"Sao ông nội cứ luôn nhìn ta vậy? Không phải định đề phòng ta đi mổ lợn đấy chứ?" Cố Phán Nhi bị nhìn đến mất tự nhiên, cảm thấy ông cụ này chính là một lão cáo già, khiến người ta không thể không cảnh giác.

Ông cụ khựng lại, nói: "Mấy con lợn kia còn nhỏ, chưa đến năm chục cân, đừng làm thịt vội!"

Cố Phán Nhi lập tức trừng mắt: Biết ngay là thế mà!

"Ta thấy ngươi là người tốt, sau này cha nương ngươi phải dựa vào ngươi rồi!" Ông cụ vỗ bả vai Cố Đại Hà thở dài, sau đó lại chua xót nói: "Nha đầu này, về sau hầm thịt đừng ăn một mình, răng của ông nội ngươi còn tốt, vẫn nhai được."

Khóe miệng của Cố Phán Nhi co giật, mấy vạch màu đen trượt xuống trán, trực tiếp cạn lời.

May mà Cố Phán Nhi không có ý kiến gì với ông cụ, trái lại còn có chút thiện cảm, nếu không lúc ông cụ nói ra những lời này, Cố Phán Nhi nhất định sẽ châm chọc, chứ không chỉ đáp lại bằng mấy cái liếc mắt thôi đâu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp