Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 80


1 tháng

trướctiếp

Cố Phán Nhi nhìn sang tên có vẻ mặt đầy hận thù: "Làm sao? Không phục à? Thế có dám đánh một trận nữa không?"

Con ngươi của Cố Lai Ngân co rụt lại, hắn căm hận cúi đầu xuống, không dám nhìn Cố Phán Nhi dù chỉ một lần.

"Vô dụng!" Cố Phán Nhi lạnh lùng xì một tiếng, quay đầu nhìn về Cố Đại Giang đang tức giận trừng mắt nhìn nàng: "Có phải đại bá cũng muốn dạy dỗ cháu gái không, nếu muốn thì làm đi, cháu gái tuyệt đối không trách đại bá ỷ lớn ăn hiếp nhỏ đâu!"

Ỷ lớn ăn hiếp... ăn hiếp nhỏ? Suýt nữa Cố Đại Giang đã phun nước bọt dìm chết Cố Phán Nhi.

Đầu bị lừa đá mới tự đi tìm đánh!

Trông thấy cháu gái này ra tay tàn nhẫn như vậy, ba nhi tử bị đánh không bò dậy nổi, Cố Đại Giang nào dám gây rắc rối, vội kéo ống tay áo Trần thị: "Bà vợ chết bằm này, còn không nhanh đưa giấy tờ cho người ta, ngươi thật sự muốn ta cũng bị đánh một trận à?"

Trần thị bị kéo hoàn hồn, xoay người tát vào mặt Cố Đại Giang, sắc giọng gào: "Ngươi là đồ vô dụng, người ta đánh đến cửa, ngươi còn thò đầu ra để bị đánh. Đưa cái gì mà đưa? Cố Đại Nha đánh bị thương ba đứa con trai của lão nương, nếu nàng không bồi thường tiền thuốc, nàng đừng hòng mơ lấy được giấy tờ kia..."

Giọng nàng ngừng lại, khi quay sang mặt đã biến thành hoảng sợ và phát run.

"Nói đi, sao ngươi không nói nữa, bồi thường như thế nào, sao không nói rõ ra?" Cố Phán Nhi xích lại gần Trần thị, vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm Trần thị, nếu hỏi người nàng muốn đánh nhất trong cái nhà này là ai? Người đầu tiên dĩ nhiên là Chu thị, còn người thứ hai ấy à, chính là Trần thị này! Chu thị nàng đương nhiên không thể đánh, nếu đánh trưởng thôn sẽ tìm nàng 'tâm sự'.

Nhưng Trần thị này...

Nếu đánh rồi, cùng lắm bị lời ra tiếng vào sau lưng mà thôi, chắc trưởng thôn sẽ không mời nàng đến từ đường 'tâm sự' đâu.

Bây giờ Trần thị mặc kệ luôn ba nhi tử, cuống cuồng lùi ra đằng sau vào nhà, cho đến khi nàng cảm thấy có khoảng cách an toàn rồi, mới lớn tiếng nói: "Bồi thường bằng tiền, ba mươi lượng bạc, một xu cũng không thể thiếu!"

Sự tàn nhẫn lướt qua trong ánh mắt của Cố Phán Nhi, vào trong nhà thì sẽ an toàn à? Chưa từng nghe câu đóng cửa thả chó sao?

Phi! Là đóng cửa đánh chó!

Cố Phán Nhi nhấc chân muốn vào phòng, Trần thị sợ đến mức tóc dựng lên, vội vàng tiến lên định gài cửa lại. Nhưng Cố Phán Nhi đâu thể để cho Trần thị được toại nguyện, một chân đã khiến cửa sắp đóng lại văng ra, Trần thị bị va vào cánh cửa đến váng đầu hoa mắt, thân thể to béo không đứng vững ngã chổng vó lên trời, phát ra tiếng "bịch" rất lớn.

"Giết người, muốn giết người rồi!" Cố Nhị Nha ở trong phòng hét lên chói tai.

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Phán Nhi quét sang, Cố Nhị Nha sợ đến mức ngậm ngay miệng lại, thân hình mập mạp run rẩy, chạy vào trong góc tường co rúc lại, không dám động mà chỉ nhìn Cố Phán Nhi, rất sợ Cố Ngốc đánh luôn nàng.

Trần thị nằm ngửa trên mặt đất, đầu bị nện nên hơi ngơ ngẩn, nhất thời không phản ứng lại.

Cố Đại Giang thấy thế lập tức định co giò bỏ chạy, nhưng trong đại phòng có mỗi hắn là nam nhân có thể xông lên, cho dù muốn chạy cũng bị Cố Đại Hải và Cố Đại Hồ đang đứng đó ngăn chặn, có thể nói tiến thoái lưỡng nan.

"Đại ca đứng ra khuyên nhủ đi, nếu không trong phòng không chiếm được chỗ tốt." Cố Đại Hồ phiền muộn nhìn nhà chính, xem ra thật sự lo lắng cho đại phòng, nhưng lại không có ý định tiến lên.

Liễu thị đứng sau lưng Cố Đại Hồ nhéo mạnh một cái, nhỏ giọng nói: "Nhiều chuyện!"

Cố Đại Giang rụt cổ lại, không nhịn được mà nhìn sang Cố Đại Hải.

Cố Đại Hải hất mặt lên: "Nhưng ta nhớ những gì lúc nãy đại ca đã dạy ta, ta sẽ không tham gia vào chuyện này, đỡ khiến đại ca nói ta lắm chuyện khi quản việc của đại phòng."

Cố Đại Giang chưa từ bỏ, khóe mắt thấy Trương thị, tức khắc trợn mắt nhìn sang: "Ngươi..."

Chưa đợi Cố Đại Giang nói hết, Tam Nha đã bước đến chắn trước mặt Trương thị, mặt âm u nhìn chằm chằm vào Cố Đại Giang, vẻ mặt giống hệt với Cố Phán Nhi vừa rồi, như đúc ra từ một khuôn vậy. Cố Đại Giang lập tức sợ hãi lùi lại, trong lòng run sợ, đám nhãi con của tam phòng, sao đứa nào cũng mẹ nó ác độc thế?

Lần này đã làm mất lòng cả tam phòng, về sau còn có thể làm sao?

Hắn lại nhìn đến Cố Lai Tài vẫn còn lăn lộn trên mắt đất và hai nhi tử đang ôm bụng ngồi bệt xuống, lúc này Cố Đại Giang sợ rồi, nếu bảo hắn đi vào nói chuyện với Cố Phán Nhi, cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám ấy! Hắn không kìm được mà đưa ánh mắt cầu cứu nhìn ông cụ.

Không biết ông cụ đang nghĩ gì, vốn không hề nhìn Cố Đại Giang, chỉ lộ ra vẻ mặt trầm tư.

Bên trong đại phòng, Cố Phán Nhi đá Trần thị nằm dưới đất, Trần thị "khe khẽ" rên một tiếng rồi lại không nhúc nhích, Cố Phán Nhi thấy thì cười khẩy, đưa mắt nhìn xung quanh bên trong nhà, sau đó chạy đến cái bàn trang điểm đáng giá nhất. Cố Phán Nhi nhớ cái bàn trang điểm này, là lúc Hồ thị thành thân đã đưa cho Trần thị, Trần thị rất quý trọng nó, thậm chí Cố Nhị Nha ầm ĩ mấy ngày cũng không cho nàng, chỉ đồng ý cho dùng chung.

Rầm! Rắc rắc!

Quả nhiên rất bền, một đao bổ xuống nhưng cũng chỉ nứt thành cái khe, chứ không bị vỡ.

"Bàn trang điểm của ta!" Cố Nhị Nha bỏ qua nỗi sợ hãi thét lên chói tai.

"Bàn, bàn trang điểm nào... A, bàn trang điểm của ta!" Trần thị ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, đúng lúc thấy thứ bị đao đầu tiên của Cố Phán Nhi chém xuống, đó chính là bàn trang điểm bảo bối hơn hai năm của nàng, tức khắc bi thương gào lên rồi bò dậy, nhào về bàn trang điểm, tỏ vẻ chỉ cần bàn trang điểm không muốn sống nữa.

Cố Phán Nhi thấy làm lạ: "Đúng là mẹ con, đến giọng kêu cũng giống nhau như đúc!"

Nếu như người ta đã cần đồ chứ không cần mạng sống, Cố Phán Nhi không tiện chém xuống đao thứ ba nữa, mặc dù nàng tin chắc, bàn trang điểm sẽ bị phá hỏng sau đao thứ ba. Chỉ tiếc giết người phải đền mạng, bằng không nàng thật sự muốn chém chung cả Trần thị, nếu là như thế thì có thể bớt được rất nhiều chuyện.

Ngay sau đó Cố Phán Nhi xoay người đi đến giường đất, nhảy lên trên và vung một đao xuống.

Rầm! Ầm!

Không ngờ giường đất cũng chắc như thế, không sao chém hỏng được, nhưng cũng xuất hiện một cái lỗ to.

"Phì phì phì..." Mặt với đầu của Cố Phán Nhi đầy bụi nhảy từ trên giường xuống, vừa rồi suýt nữa nàng đã bị ngã xuống, nhưng rất nhanh đã nhảy lên lại. Vì trong thoáng qua, nàng liếc thấy trong cái lỗ kia có đồ vật tỏa ra ánh sáng lấp lánh, nên nhảy xuống nhặt lên nhìn.

Nàng kêu to: "Ôi mẹ ơi, có bạc này!"

Phen này như nổ tổ ong vò vẽ, đừng nói Trần thị còn đang khóc lóc ôm bàn trang điểm, ngay cả Cố Đại Giang nhát gan và Cố Nhị Nha đang trốn trong góc phòng cũng trợn to mắt nhào tới.

"Bạc của ta!" Tần thị lại hét thảm một tiếng.

Còn Cố Đại Giang thì hàm súc hơn, hắn im lặng không nói gom đống bạc vào trong lòng mình, chỉ trong chốc lát, chỗ bạc khoảng hai mươi lượng đã bị cầm đi không còn sót lại, ngay cả thỏi một lượng trên tay Cố Phán Nhi cũng bị đoạt mất.

Nhưng cướp về rồi thì mọi sự thuận lợi sao?

Cố Phán Nhi xem thường chút bạc này, nhưng trong nhà lại có người để ý!

"Bạc, bạc ở chỗ nào?" Chu thị cách không xa, nghe thấy hai chữ được Cố Phán Nhi thét lên, nàng đang ở sân sau đã chạy nhanh tới, đẩy người đang chặn trước cửa xông vào.

Cố Phán Nhi cười, cười đến xán lạn: "Chuyện này phải hỏi đại bá và đại bá nương."

Chu thị lập tức duỗi móng vuốt về hai vợ chồng Cố Đại Giang, há miệng đã đòi: "Bạc đâu? Các ngươi giấu bạc của ta ở đâu? Nhanh lấy ra cho lão nương!"

"Làm, làm gì có!" Cố Đại Hà lớn tiếng phủ nhận.

Trần thị ôm chặt ngực, liều mạng lắc đầu, đánh chết cũng không chịu nhận.

Không biết Cố Nhị Nha có cướp được bạc hay không, bấy giờ lại lui về trong góc xó xỉnh kia, đôi mắt lấm la lấm lét ngó bên này, trong ánh mắt nhìn Trần thị có vẻ vẻ lo lắng và tham lam.

Không biết là ai ở ngoài cửa hắng giọng: "Sao lại không có, hai mươi lượng bạc đấy!"

Phen này xong rồi, hai mắt Chu thị mở to, bản thân cất giữ mấy chục năm, còn chưa tích trữ được hai mươi lượng bạc, trong khi đó đại phòng lại có hai mươi lượng, đây đúng là... Tạo phản mà! Ngày bình thường nếu như bị Chu thị phát hiện giấu đi mấy đồng đều ầm ĩ một trận, đánh người ta đến mặt mũi tím bầm. Nếu là lén giấu đi hai mươi lượng bạc thì có khác gì đòi mạng đâu? Dù thế nào đi nữa, lúc này đừng mong được an ổn.

"Ngươi, ngươi qua đây cho ta!" Mặt Chu thị sầm xuống, chỉ tay vào Trần thị và ra lệnh.

"Làm, làm gì?" Trần thị không qua đó mà còn lùi về phía sau vài bước, mặt đầy đề phòng.

Chu thị thấy Trần thị lại dám không nghe lời, ngay tức khắc bổ nhào tới, túm tóc Trần thị rồi cho mấy cái bạt tai 'bốp bốp', sau đó nàng không để ý có người ngoài hay không, thẳng tay xé áo của Trần thị rồi mò vào trong. Mò một lúc thì sờ thấy một gì đó cứng ngắc, lôi ra nhìn xem lập tức trợn tròn hai mắt.

Quả nhiên là bạc, lại còn có năm thỏi, được chà tới sáng loáng.

"Con mụ ham ăn biếng làm như ngươi thật sự giấu bạc!" Chu thị lại đánh hai bạt tai 'bôm bốp', tiếp tục dùng sức xé áo của Trần thị, lục trong ngực Trần thị một lúc lại lấy được ba thỏi mỗi thỏi một lượng nữa, tính tổng cộng chính là tám lượng bạc.

Chỉ tám lượng bạc này đã đủ để mắt Chu thị trợn tròn rồi, nhưng Chu thị nhớ đến vừa rồi có người nói hai mươi lượng bạc, giờ đã lục soát cả người Trần thị rồi, vậy dư lại chỉ còn Cố Đại Giang.

Chu thị đảo mắt nhìn chằm chằm vào Cố Đại Giang: "Tự ngươi giao ra, hay để lão nương ra tay?"

Ánh mắt Cố Đại Giang loé lên, hắn rụt cổ, không tình nguyện lấy ra năm thỏi từ trong ngực mình, đều trị giá một lượng: "Đều, đều ở đây rồi!"

Chu thị cướp lấy, đếm lại thì có tổng cộng mười ba lượng bạc.

"Vẫn còn, đừng nghĩ lén giữ lại! Ngươi bò ra từ trong bụng lão nương, chổng cái mông thôi bà đây đã biết là ngươi muốn đi đại tiện hay tiểu tiện, ngươi gạt được ai chứ không lừa được bà!" Chu thị lại xòe tay ra, vẻ mặt hết sức chắc chắn, Cố Đại Giang không đưa thì nàng vẫn cứ duỗi tay, để xem ai mạnh hơn ai.

Nhưng Cố Đại Giang cứ đứng im không chịu lấy ra, tỏ vẻ thật sự không còn nữa.

"Lão nhị, lão tứ, hai ngươi vào đây, lục soát kỹ cho bà!" Mặt Chu thị âm hiểm, nàng nhìn Cố Đại Giang không rời, giống như khẳng định Cố Đại Giang vẫn còn giấu phần lớn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp