Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 79


1 tháng

trướctiếp

Cố Phán Nhi đặt mông ngồi xuống, làm bộ vô lại nói: "Ta không cút đây, dựa vào cái gì ngươi được nhớ nhung đồ của nhà chồng ta mà ta không thể được nhớ mong đồ của nhà mẹ đẻ! Phải biết rằng nhà này vẫn chưa phân đâu đấy, cho dù là đồ gì cha ta đều có phần, cha ta không dám lấy nhưng ta dám, ai dám phản đối thì trước hết phải hỏi con dao trong tay ta đây."

"Ôi, trong nhà này có cái gì ấy gỉ? Công trung chắc chắn có không ít bạc, cái nhà kia của mình đang rách nát lắm, vừa hay kiếm chút bạc về xây nhà, xây thành nhà ngói xanh đi! Sau đó còn có gì nữa nhỉ? Ba con lợn, khoảng mười con gà, trong hầm ngầm chắc còn không ít lương thực..."

Chu thị nghe mí mắt cứ nhảy dựng, đặc biệt khi nhìn thấy dáng vẻ đôi mắt phát sáng lên của Cố Phán Nhi, trong lòng Chu thị phát lạnh, có lẽ Đại Nha ngốc này mắc bệnh điên gì, đến lúc đó chút gia sản của nhà mình coi như xong.

Cố Lai Tài nghe thấy vậy không vui hét lên: "Ai bảo cái con ngốc này qua đây vậy, đồ đạc trong nhà này đều là của ta, không có phần của tam phòng các ngươi đâu, nhanh cút ra ngoài, nếu không ta đánh chết ngươi!"

Cố Phán Nhi quay đầu nhìn qua, thấy là Cố Lai Tài, đôi mắt khẽ híp lại ngoắc ngón tay với hắn: "Tài ca nhi đúng không? Nghe nói hôm nay ngươi đã đẩy cha ta, hại cha ta suýt nữa gãy xương lần thứ ba! Bây giờ ngươi còn rất huênh hoang, được thôi, ngươi qua đây cho ta, ta bảo đảm không đánh chết ngươi đâu!"

Trần thị nhanh chóng kéo Cố Lai Tài ra sau lưng mình, vẻ mặt kinh hãi nhìn Cố Phán Nhi: "Ngươi, ngươi định làm gì! Tài ca nhi còn nhỏ, chỉ vô ý đẩy cha ngươi một cái mà thôi, cha ngươi đã không tính toán so đo rồi, ngươi một khuê nữ ngốc đã gả đi quản cái gì? Ta thấy bà nội ngươi nói đúng, ngươi vẫn là nhanh chóng quay về nhà ngươi đi."

Cố Phán Nhi lại ngoắc ngoắc ngón tay về phía Trần thị nói: "Hóa ra là đại bá nương à, nghe nói ngươi đem giấu giấy tờ phân gia, ngươi cũng dứt khoát qua đây đi, ta đây bảo đảm tuyệt đối sẽ không đánh chết ngươi!"

Trần thị kinh hãi lui vào, nào dám tiến đến gần, cứng họng nói: "Không, không được, trừ phi ngươi nộp phí phân gia là năm con lợn rừng lớn và tám con lợn con, nếu không thì đừng mong lấy đi!"

"Phí phân nhà à!" Cố Phán Nhi đứng lên, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người chém cái bàn dùng để ăn cơm thành tám mảnh, sau đó lại đi về phía cái ghế Cố Đại Giang đang ngồi, dọa sợ hắn đến mức nhảy ra khỏi ghế, né sang một bên.

Cố Phán Nhi lẩm bẩm trong miệng: "Không phải là năm con lợn rừng lớn và tám con lợn con sao? Đợi sau khi ta phá đủ những đồ này ta sẽ cho các ngươi, nhất định đưa cho các ngươi, nhất định đừng khách sáo." Nói xong lại một đao chém luôn cái ghế kia, ngay sau đó lại chuyển sang cái ghế khác, không chút quan tâm xem có người ngồi trên ghế hay không.

Chu thị đau lòng cứ gào lên: "Nhanh, nhanh ngăn nó lại đi!"

Không ngờ Cố Phán Nhi nghe được tiếng của Chu thị, xoay người đi về phía nàng, ở trong mắt Chu thị, thanh đao bổ củi vừa thô lại nặng kia nhưng sáng loáng đến dọa người, Chu thị sợ hãi nhảy dựng lên, vẻ mặt hoảng sợ núp ở sau lưng ông cụ.

"Lão, lão già, đừng ngồi nữa, nhanh gọi người quản kẻ điên này." Thấy ông cụ vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, Chu thị theo bản năng kéo, khiến ông cụ lảo đảo.

Ông cụ tức giận kéo lại ống tay áo mình: "Chém hay lắm, quản cái gì? Kệ đi!"

Chu thị nghe xong thì ngạc nhiên, thầm nghĩ không phải ông già này bị tức đến điên rồi đấy chứ? Lại thấy Cố Phán Nhi vừa giơ một đao đã chém cái ghế mình ngồi lúc nãy thành nhiều mảnh, da đầu của Chu thị lập tức tê rần, trong lòng sợ hãi.

Cố Phán Nhi hơi bất ngờ nhìn ông cụ, thấy hắn vẫn bình thản, vốn nàng cũng định chém cái ghế hắn đang ngồi, nhưng sau khi nghĩ một lát, cuối cùng đi vòng qua chiếc ghế kia, chém vụn toàn bộ bàn ghế có thể nhìn thấy ở trong nhà chính, tiếp theo nhìn xung quanh, khi mắt chạm phải một cái tủ thì lập tức sáng lên.

Ngay tức khắc, Chu thị quýnh lên: "Ngăn nàng lại, mau ngăn nàng lại! Các ngươi ăn cái gì, kể cả một nữ oa tử cũng không cản được. Nếu đống gia cụ này bị chém tan tành, các ngươi lấy thứ gì để ăn cơm, còn sống được sao."

Sau khi gào thì Chu thị lại ngồi phịch xuống đất, 'oa' gào khóc: "Ông trời ơi! Đây là phải tội gì, sao lại sinh ra một đứa phá của như vậy! Trời ơi, sao người không để sét đánh nàng đi! Đồ ác ôn không để người khác sống này, định dồn người vào chỗ chết mà! Uổng công nhà này nuôi nàng mười năm, thà bóp chết từ lúc sinh ra còn hơn, thứ vong ân bội nghĩa..."

Trương thị dùng sức giãy giụa, muốn tiến lên ngăn Cố Phán Nhi, nhưng chân nàng đang bị Tứ Nha ngồi lên và ôm chặt lấy, còn Tam Nha lại kéo quần áo ở phía sau khiến Trương thị chẳng thể động đậy, vốn không thể tiến lên, chỉ có thể nhìn nhưng không làm được gì.

Cố Đại Hà nhìn những gia cụ còn mới một nửa ở trong nhà đã bị chém không còn một mảnh, định mở miệng nói gì đó, nhưng lời đến miệng lại nuốt trở lại. Những món đồ này đều là công sức hơn nửa năm, sau khi chân bị thương, vì để chứng tỏ mình còn có ích, Cố Đại Hà đã vùi đầu vào làm gia cụ, thay mới những đồ cũ. Nhờ trước kia từng học nghề mộc, hắn mới làm được ra hình ra dáng như vậy, nhưng giờ thì đều bị chém hết cả rồi.

Sau khi bổ vụn cái tủ, Cố Phán Nhi phủi bụi ở trên người: "Chỗ gỗ này không tồi, đủ để đốt trong thời gian dài."

Chém lâu như vậy nhưng không có một ai đứng ra cản trở, Cố Đại Hồ bị Liễu thị kéo lại, không biết nói gì bên tai hắn, ngay sau đó, Cố Đại Hồ mắt nhắm mắt mở làm ngơ. Cố Đại Hải thì định đứng ra, nhưng Lý thị kéo lấy hắn, miệng lẩm bẩm liếc đại phòng, Cố Đại Hải chỉ nhìn rồi thôi.

Về phần đại phòng, người đã sớm rời đi hơn phân nửa, người còn lại thì rúc vào một chỗ không động.

Vì thế, Cố Phán Nhi hành động thật thuận lợi, không tốn nhiều thời gian đã lấy được nhiều củi đến vậy, có thể đốt rất lâu. Nhưng Cố Phán Nhi chưa tính dừng tay, vác đao bổ củi trên vai, đi ra bên ngoài: "Trong phòng bếp cũng có không ít đồ nhỉ? Ta đi xem thử, đàn gia súc này thì giữ lại, về sau còn làm thịt."

Nói xong Cố Phán Nhi đi đến nhà bếp, Chu thị nghe thấy Cố Phán Nhi sẽ đến phòng bếp thì không ngồi dưới đất khóc nữa, 'vụt' bò dậy từ dưới đất, lao về phía bếp. Còn ông cụ mới đầu còn nhíu mày, nhưng sau khi Cố Phán Nhi ra cửa thì chân mày của ông cụ lại giãn ra, thở dài thườn thượt.

"Chàng nói xem, ông cụ đang nghĩ gì?" Lý thị nhỏ giọng hỏi Cố Đại Hải

"Ta nào biết được?" Cố Đại Hải cũng đang muốn biết đây.

Đã thấy Cố Phán Nhi đang vác đao bổ củi đi về phía phòng bếp, nhưng khi đi qua đại phòng thì dừng lại, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đang đóng chặt, chỉ dừng lại khoảng ba hơi thở rồi thẳng tiến đến đại phòng, trong miệng lẩm bẩm: "Nghe nói trong đại phòng có rất nhiều đồ tốt, chí ít sẽ nhiều hơn chỗ cha ta, ta tới xem có đồ gì hợp ý không, nếu có thì mang về dùng, dù sao cha ta cũng chưa cho ta của hồi môn."

Chu thị vừa khóa phòng bếp cẩn thận, đã thấy Cố Phán Nhi đang đi đến đại phòng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại có vẻ hả giận. Nhưng Chu thị vẫn chưa yên tâm, tiếp tục chạy nhanh vào sân sau, chắc là đi khóa cả đàn gia súc nữa.

Cửa đại phòng đang đóng chặt, người trong phòng nhìn chăm chú ra bên ngoài qua khe cửa và cửa sổ, thấy Cố Phán Nhi đang đi về phía này, lập tức giật mình sợ hãi, nhanh chóng chạy xa khỏi cửa, vẻ mặt lo lắng nhìn.

Cố Phán Nhi mặc kệ ngươi đóng cửa hay không, đẩy một cái không mở, sau đó đạp một cái vẫn không đá văng ra được, đang lúc nàng định lấy thanh đao bổ củi trên vai xuống, ở phía sau đã truyền đến tiếng cười đắc ý của Cố Lai Tài.

"Cố Ngốc, muốn vào phòng ta à, không có cửa đâu!"

Cố Phán Nhi nghiêng đầu, quỷ dị nhìn hắn, cười lạnh: Không có cửa chẳng lẽ ta không bổ ra được sao?

Ngây thơ là một loại bệnh, nhưng có thể chữa khỏi hay không thì lại là một chuyện khác!

Đao bổ củi trong tay, muốn cửa sẽ có cửa!

Răng rắc!

Một đao này chém xuống đã thấy rất chính xác, ngay chính giữa cửa, chỉ cần sâu thêm một chút, chốt cửa đằng sau chắc chắn có thể bị chém gãy.

Tiếng cười của Cố Lai Tài im bặt, mặt đầy tức giận chạy tới: "Ngươi muốn phá cửa phòng ta à, ngươi đi chết đi!" Cố Lai Tài định giở lại trò cũ, đẩy ngã Cố Phán Nhi giống như đẩy ngã Cố Đại Hà. Nếu buổi sáng đẩy Cố Đại Hà hắn dùng đến tám phần sức thì bây giờ dùng đến mười hai phần, thậm chí lấy hết sức bình sinh.

Cố Phán Nhi thầm cười lạnh, ngay lúc Cố Lai Tài sắp va vào nàng, nàng dùng tốc độ kỳ dị nghiêng người tránh ra.

Rầm!

Một tiếng rất lớn vang lên, kèm theo đó là một tiếng hét thảm thiết.

"Chậc chậc -! Ta dùng đao đã khó bổ ra rồi, sao đứa nhóc như ngươi lại muốn lấy thân xô cửa vậy, không thể không nói, hành động này của ngươi thật sự làm cho người ta kinh ngạc đấy! Chỉ có điều ngươi va vào cửa như thế, liệu nương ngươi ở trong phòng có biết không đây!" Cố Phán Nhi tấm tắc lấy làm kỳ, nhìn cánh tay dáng vẻ kỳ quái của Cố Lai Tài, nàng đoán tay hắn không bị gãy xương thì cũng trật khớp.

Trần thị đã nghe được tiếng kêu thê thảm của Cố Lai Tài, trong lòng hoảng hốt, mở nhanh cửa rồi chạy ra, ngay tức khắc thấy hai tay của Cố Lai Tài mềm oặt, mặt hướng lên trời lăn lộn trên đất lớn tiếng gào thét thảm thiết.

"Ngươi, ngươi, sao ngươi lại ác độc như thế, nói gì thì nói, Tài ca nhi là đường đệ của ngươi mà, ngươi làm thế này không sợ bị sét đánh à. Ngươi, ngươi... Cố Đại Nha, ngươi không được chết tử tế!" Trần thị nhìn Cố Lai Tài lăn lộn trên đất không biết làm sao, lập tức cuống lên, vừa mở miệng là mắng.

Hai huynh đệ Cố Lai Kim và Cố Lai Ngân lao từ trong phòng ra, thấy đệ đệ bị thương, không quan tâm có phải Cố Phán Nhi đánh hay không, đã vén tay áo, giơ tay thành nắm đấm vọt tới.

"Ta đánh chết người đồ không biết xấu hổ này, dám ăn hiếp đệ đệ ta!"

"Cố Đại Nha, ngươi ức hiếp người quá đáng!"

Ánh mắt Cố Phán Nhi sáng lên: "Đánh nhau à, ta thích!"

Chỉ sau một đấm và một đá, Cố Phán Nhi khinh thường bĩu môi nói: "Con mẹ nó, đúng là ăn hại, đứa nhỏ còn chưa đánh đã tự mình đâm đâm đầu suýt chết, hai đứa lớn thì không tránh được bị đánh!"

Hai huynh đệ Kim, Ngân bị một quyền và một cước đánh bay ôm bụng ngã xuống đất lăn lộn, đau đến toát mồ hôi lạnh. Một người có vẻ hoảng sợ, người còn lại thì tràn đầy oán hận.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp