Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 78


1 tháng

trướctiếp

Tam Nha lắc đầu nói: "Cái này thì muội cũng không biết."

Cố Phán Nhi nghe vậy đá chân ra: "Thế muội còn ở đây làm gì? Còn không nhanh đi nghe ngóng chút tin tức, việc gì cũng không biết, nghe chẳng hiểu gì, quá khó chịu."

Tam Nha trợn mắt nói: "Đại tỷ không định về xem?"

Cố Phán Nhi liếc mắt: "Ta sợ không nhịn nổi xách đao chém người, cho nên trước tiên yên lặng quan sát diễn biến ra sao."

Tam Nha: "..."

Thôi bỏ đi, vẫn là mình trở về nghe ngóng chút tin tức vậy! Đại tỷ từng giết lợn này chính là không giống trước, vốn không cần phải nói gì cả, chỉ một câu đã trực tiếp dọa người. Nếu như đại tỷ thật sự xách một đao lớn quay về... Toàn thân Tam Nha run lên, lập tức nhe răng, đầu tiên không thể bỏ qua cho Tài ca nhi.

Tam Nha nhanh chóng bò dậy, nhìn mười bảy con lợn đang bị chọc tiết bên kia, chỉ cảm thấy mùa xuân này trở nên lạnh hơn, ngón tay đông cứng như củ cải bụm mặt, cúi đầu chạy về nhà, nghe ngóng xong tin tức lại tới, nhà đại tỷ hôm nay chắc chắn ăn đồ ăn giết lợn!

Tư Nam lặng lẽ quan sát mọi việc, bất thình lình mở miệng: "Chưa từng nghĩ Hắc Phụ ngươi mặt đen lòng cũng đen, ông nội với cha mình xảy ra chuyện lại không về nhìn xem."

Cố Phán Nhi liếc xéo qua: "Lo chuyện bao đồng!"

Vẻ mặt Cố Thanh cồ quái, nhưng lại không định giải thích, trong lòng mơ hồ cười trên nỗi đau của người khác.

"Ta thấy dáng vẻ Tam Nha đó coi như thanh tú, chẳng giống phụ nhân vừa xấu vừa đen như ngươi chút nào, lẽ nào ngươi được nhặt về nuôi sao?" Tư Nam tò mò, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy chế nhạo.

Cố Phán Nhi biết dáng vẻ bây giờ của mình không xinh đẹp, cũng đã chấp nhận số phận, nhưng bị người chỉ ra ngay mặt thì không vui chút nào, cuối cùng giương mắt nhìn Tư Nam, quan sát hắn từ trên xuống dưới, nói một cách vô cùng khinh miệt: "Ta có phải được nhặt về nuôi không không quan trọng, quan trọng là ngươi tên khốn nạn trời sinh ngoại trừ khuôn mặt có chút đáng xem ra, toàn bộ chỉ là một bộ da vẽ. Cần sức khỏe thì lại chẳng có sức khỏe, còn trời sinh là kẻ đoản mệnh, có lẽ sẽ chết vào một lúc nào đó. Ngược lại là kẻ rất có tiền, nhưng tiền cũng chẳng phải là ngươi kiếm được, nói cho cùng ngươi chính là cái siêu sắc thuốc còn là loại còn một hơi tàn nửa sống nửa chết."

"So với ngươi, ta cảm thấy tuy rằng ta hơi xấu nhưng cũng sống tiêu sái."

Dám so điểm yếu ư? Xem ai đau hơn ai!

Không nghi ngờ gì, điểm yếu đó của Tư Nam là đau nhất, giờ khắc này khuôn mặt xinh đẹp kia đều vặn vẹo.

Là một quý công tử muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn gia thế có gia thế, Tư Nam chưa từng bị người khác ghét bỏ như vậy, vả lại người ghét bỏ hắn còn là một nữ nhân quê mùa vừa đen vừa xấu, điều này khiến cả người Tư Nam rất bất mãn.

Nhưng chết tiệt là không phản bác được, nói nữ nhân quê mùa xấu xí này không gả được ra ngoài ư? Người ta sớm đã gả cho người rồi được không, mà tướng công người ta dường như rất vừa ý với dáng vẻ của nữ nhân quê mùa này. Còn nói nữ nhân này nghèo ư? Làm ơn đi, một buổi tối người ta săn được mười mấy con lợn rừng, lúc nào muốn ăn món dân dã thì ăn món dân dã lúc đó, không muốn ăn còn đổi được thành tiền, đây mà coi là nghèo sao? Nói người ta xấu người ta cũng chẳng để tâm đấy thôi!

Nhìn vẻ mặt nghẹn họng của Tư Nam, Cố Thanh cảm thấy toàn thân thỏa mãn.

Dáng vẻ xinh xắn là rất giỏi à, biết liếc mắt đưa tình là rất giỏi à, nhưng vợ ta vẫn không ưa ngươi!

Liếc nhìn cái lều được dựng một cách kỳ dị, trong lòng Cố Thanh lại thấy vui, cái lều mười mấy người cùng nhau dựng cũng không bằng cái lều một mình vợ mình dựng lên. Của nhà mình nhìn thấy tao nhã, của Tư công tử nhìn chỉ thấy thô tục, vừa so sánh vậy trong lòng Cố Thanh lại hài lòng không ít.

"Bổn công tử mới không tính toán với nữ nhân xấu ngươi, hừ!" Tư Nam vứt lại một câu rồi phẫn nộ quay người.

"Chậc chậc, nhìn thân thể yếu đuối này đi, ngay cả tức giận cũng không cách nào rời đi!"

"..."

Thật là, ngươi không nói thì chẳng ai bảo ngươi bị câm đâu! Trong lòng Tư Nam căm hận nghĩ.

-

Buổi trưa Cố Đại Hải có qua một chuyến, nói là ông cụ tỉnh rồi, Chu thị mời Tư Nam đến nhà ăn cơm. Trong lòng Tư Nam vẫn còn đang hận, có quỷ mới biết Chu thị là ai, một chút mặt mũi cũng không cho đã từ chối.

Cố Đại Hải ngược lại chẳng cảm thấy mất mặt tí nào, còn cảm thấy là lẽ đương nhiên, rất tự nhiên trở về nhà.

Sau bữa trưa, Tam Nha lén lút chạy qua, nói với Cố Phán Nhi: "Hình như bà nội không muốn phân cha chúng ta ra, nói như cha muốn phân ra ngoài cũng không phải là không được, nhưng phải lấy ra năm con lợn rừng lớn với tám con lợn con làm phí phân gia. Hôm nay đại phòng rất im lặng, làm ra chuyện hổ thẹn với lương tâm nên cũng không dám nhảy ra, nhìn thành thật không ít."

Cố Phán Nhi nhướng mày, không khỏi nhìn đám lợn con đang bị nhốt ở bên ngôi nhà kia, nhưng bởi vì đóng cửa nên một con lợn con cũng không nhìn thấy. Trong lòng thầm nghĩ Chu thị thật đúng là kẻ tham lam, đừng nói là lợn rừng trưởng thành, ngay cả một con lợn con thì nàng cũng sẽ không cho đâu.

Còn về cái nhà này phân hay không phân, tự nhiên là có cách!

"Thế cha nói thế nào?" Cố Phán Nhi ngược lại muốn biết thái độ của Cố Đại Hà.

"Cha còn có thế nói được gì? Giấy tờ vốn đã làm xong, chỉ còn thiếu mỗi ấn dấu tay thôi. Nhưng lúc buổi sáng, thiếu chút nữa đã thành công thì bị đại bá nương cầm đi. Ông có vẻ không muốn một lần nữa làm giấy tờ, đoán rằng còn đợi cầm giấy tờ về." Tam Nha nói.

Cố Phán Nhi tò mò nói: "Vậy sao còn có thể để cho Trần thị lấy mất chứ?"

Tam Nha liếc xéo: "Thì cướp chứ sao!"

Được rồi, còn nói đại phòng không nhảy ra, người ta đều cướp đồ vào tay rồi, chỉ đợi xem kịch vui.

Đợi đến bữa tối, Tam Nha lại hớt ha hớt hải chạy qua, thở hồng hộc tức giận nói: "Đại tỷ không xong rồi, nhị bá và đại bá đánh nhau kìa. Bởi vì đại bá nương không chịu lấy giấy tờ bị giấu ra, nhị bá nói đại bá nương mấy câu thì bị đại bá nương cào cho, nói nhị bá nhận được lời từ chỗ đại tỷ. Nhị bá nương thấy nhị bá bị cào nên xông qua đánh đại bá nương, nhị bá chạy tới ngăn lại, sau đó đại bá cũng tham gia vào, lúc này bốn người họ đang đánh nhau hăng hái lắm!"

Cố Phán Nhi nheo mắt, sao lại nghe ra được ý cười hả hê trên nỗi đau khổ của người khác vậy nhỉ?

Tam Nha chê lửa cháy không lớn còn đổ thêm dầu vào lửa nói: "Đại phòng nói đại tỷ bám lên được quý công tử người ta, đội nón xanh cho đại tỷ phu, nếu không thì cũng không thể sống tốt như vậy. Còn nói gì mà tỷ là do họ nuôi lớn, nếu đã bám được vào người có tiền thì không thể quên gốc gác của mình, cần phải đưa cho họ chút lợi ích, bằng không bọn họ không để yên!"

Cố Phán Nhi ngay lập tức giận sôi máu, liếc mắt nhìn 'quý công tử' ở bên kia kể cả ngồi đều phải có người đỡ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, mắt mù rồi mới ở bên kẻ bệnh kiều khó cưỡng kia!

Các ngươi muôn phân gia thì phân gia đi, rảnh hơi nhắc đến người ta làm gì?

Chuyện này vốn dĩ không liên quan gì nhiều với Cố Phán Nhi, nhưng nếu như tính kế cả nàng vào, cho dù nàng lại lười quản chuyện rách nát này thì cũng không nhịn nổi nhảy ra.

"Chuyện này còn chưa xong!" Cố Phán Nhi nhìn trước ngó sau, cuối cũng phát hiện một thanh đao bổ củi bên cạnh cái lều, cầm trong tay đi ra cửa: "Tam muội, ta nhớ là bà nội chúng ta còn có ba con lợn, ngươi cho ăn hằng ngày chắc biết ở đâu. Chờ ta làm thịt mấy con lợn này, với mười bảy con lợn trong nhà này vừa vặn gom ra số tròn!"

Tinh thần Tam Nha khẽ run, đôi mắt ngay lập tức sáng ngời, nàng sớm đã không ưa gì ba con lợn đó.

Vì sao ba con lợn này ăn no ngủ kỹ, ngủ đủ rồi ăn mỗi ngày, nàng phải bận rộn từ sáng sớm đến tối muộn mệt muốn chết lại ngay cả cơm cũng ăn không no, sớm đã muốn làm thịt ăn rồi!

Lúc Cố Phán Nhi tới cửa trong nhà đang náo nhiệt lắm, đánh nhau sôi nổi, nhưng tình hình trận chiến này không cân sức, đại phòng người đông sức mạnh, bên Cố Đại Hải này chỉ có hai người sao là đối thủ của đại phòng được, chắc chắn phải ăn thiệt thòi lớn! Phu thê Cố Đại Hồ không quản chuyện này, đứng bên cạnh nhìn xem. Trương thị ngược lại muốn đến can ngăn, nhưng cũng bị đánh, đầu tóc đều bị kéo loạn, trên mặt bị cào mấy cái.

Rầm! Rắc!

Cố Phán Nhi lười xem kiểu đánh nhau không có tí kỹ thuật nào này, một chân đạp đổ bàn, đao bổ củi trong tay chém lên ghế. Vốn định cố định con dao lên ghế, không ngờ dùng sức mạnh quá, ghế bị chém làm hai nửa, phát ra tiếng nứt vỡ bi thảm.

Tiếng cãi nhau trong nhà chính đột ngột dừng lại, mọi người ào ào quay đầu nhìn sang.

"Đánh đi, sao không đánh nữa thế, tiếp tục!" Cố Phán Nhi bình chân như vại nhấc con dao bổ củi lên, sống dao đặt trên vai, nhấc chân phủi bụi, sau đó giẫm lên trên cái ghế khác.

Chu thị thấy cái ghế lành đột nhiên bị chẻ làm hai nửa, lập tức đau lòng hét lên the thé: "Ngươi đồ phá của này, ai bảo ngươi qua đây, ngươi cút ngay cho tao!"

Cố Phán Nhi cười nói: "Hóa ra là bà nội à! Chuyện này không được đâu, mặc dù ta cũng rất muốn ra khỏi đây, nhưng ta nghe nói có người muốn lợn nhà ta, chẳng phải vừa nghe tin nên ta chạy qua đây sao! Ta nghĩ trong nhà này cũng nuôi ba con lợn, nếu như cùng nhau làm thịt còn có thể gom tròn số, mọi người cũng được ăn một bữa no nê."

Chu thị ngay lập tức trợn tròn mắt: "Ngươi điên rồi, đó là lợn của nhà chúng ta, liên quan gì tới ngươi, nếu như ngươi dám làm thịt lợn nhà bọn ta thì ta liều mạng với ngươi! Ngươi cút, cút ra ngoài cho ta!"

Cố Phán Nhi phất phất tay, thờ ơ nói: "Gì mà nhà ta nhà ngươi chứ! Chẳng phải nhà này vẫn chưa phân hay sao? Ta là trưởng nữ của tam phòng, đồ của cha ta chính là đồ của ta, nếu như nhà này chưa phân thì đồ đạc trong nhà tự nhiên cũng là đồ chung của cha ta, ta tất nhiên là có quyền làm thịt lợn rồi. Ôi, có điều nói qua cũng phải nói lại, mấy người đánh xong chưa, đánh xong rồi thì đi giúp chọc tiết lợn đi, nhân lúc đồ tể giết lợn vẫn còn đang ở nhà chồng ta kìa."

"Ngươi khuê nữ đã gả ra ngoài rồi liên quan đếch gì đến nhà này, ngươi cút ra ngoài cho ta, dám động đến đồ trong cái nhà này thì ngươi không xong với ta đâu!" Chu thị cuống rồi, trong mắt nàng Cố Phán Nhi bây giờ giống như một kẻ điên, chuyện giết lợn khả năng thật sự sẽ làm ra, đến lúc đó lợn bị làm thịt rồi thì nàng đến đâu khóc đây.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp