Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 77


1 tháng

trướctiếp

Trần thị bị nhìn đến mức hoảng loạn, nhưng cũng biết nếu như bản thân không giải thích câu nào nhất định sẽ bị đánh một trận no đòn, nên vội vàng nói: "Con dâu cũng là nghe người ta nói, nói rằng nhóm người kia vốn đi tìm người, nhưng không bao lâu sau thì mỗi người vác một con lợn rừng trở về, nếu không phải sớm bị đánh chết sao mà có thể trở về nhanh như thế."

Ông cụ cười lạnh: "Vậy ngươi đoán sao?"

Trần thị mấp máy môi lại không dám lên tiếng, trong lòng không đồng ý: Chuyện này không phải rất rõ ràng sao?

Ông cụ nói: "Nếu như lợn rừng dễ săn được như vậy thì đợi lúc nữa ngươi cũng lên núi săn mấy con về đi, một mình Đại Nha có thể bắt được mười mấy con, hai người ngươi với lão đại bắt một con về cũng không phải chuyện khó khăn."

Cố Đại Giang rụt cổ lại, thầm lẩm bẩm: Sao lại nói lên trên người ta chứ!

"Con nào có sức lực này!" Trần thị lập tức hét ầm lên, đừng nói là bảo nàng đi săn lợn rừng, kể cả bảo nàng lên núi thôi nàng cũng cực kỳ không vui: "Cha đang nói đùa ạ, lão tam biết săn thú như thế còn bị lợn rừng húc, nếu như đổi thành hai đứa chúng con thì sao được ạ?"

Ông cụ cười lạnh: "Ngươi cũng biết lợn rừng biết húc người sao? Bệnh ngốc của Đại Nha mới khỏi tầm một tháng nay chứ mấy? Nó có thể bắt được mười mấy con lợn rừng về ư? Nói cho cùng thì ngươi đang thèm người ta có thịt ăn. Đại Giang, đừng trách cha nói con, một đại lão gia lúc nào cũng trốn sau vợ con có thấy mất mặt hay không? Thèm ăn thì đi tìm việc mà làm, trong trấn có rất nhiều người tuyển làm công thời vụ, việc đại phòng có thể làm không ít, kiểu gì chẳng kiếm được mấy cân thịt."

Xong ông cụ lại nói: "Được rồi, cái nhà này cứ thế mà phân. Phòng lão tam này vừa què lại bệnh, cuộc sống cũng không dễ dàng, sau này tiền báo hiếu thì thôi khỏi, ngày lễ này tết nếu như trong tay dư giả tặng chút lễ là được rồi."

Ông cụ quyết định hoàn tất việc phân gia, mở giấy tờ ra.

Đôi mắt Trần thị đảo đi đảo lại, không biết trong lòng nghĩ gì đột nhiên xông qua cướp lấy giấy tờ trong tay, nhanh chóng nhét vào trong ngực: "Không được, không được phân như thế! Làm gì có chuyện nhi tử không chăm nom nuôi dưỡng cha nương, tất cả đều đè lên người đại phòng làm sao mà được! Hoặc là phân lại, hoặc là dùng ba con... không, dùng năm con lợn rừng đến đối giấy tờ."

Chu thị cũng gật đầu: "Còn phải có tám con lợn con, nếu không thì không cần phân nữa."

"Ngươi ngươi... ..." Ông cụ vô cùng tức giận chỉ vảo Chu thị và Trần thị hồi lâu không thốt lên lời, sau đó mắt trợn ngược lên ngất đi vì tức giận.

Cũng may có Cố Đại Hải đứng ở đó, đỡ lấy ông cụ, mới không để ông cụ ngã xuống đất.

"Lại được xem một vở kịch hay!" Trưởng thôn gật gù đắc ý đứng lên, thấy Toàn Phúc này bị tức đến ngất xỉu, biết rằng nhà này không phân được, nên định trở về: "Sau này nếu như quyết định phân thì lại qua tìm ta."

Còn không phải xem kịch sao? Nhưng sắc mặt mọi người đều không dễ nhìn, thậm chí là cực kỳ khó coi.

Cố Lai Tài đứng bên cạnh nghe hồi lâu thấy nhà này không phân xong lại càng không vui hơn, tức giận xông tới hung ác đẩy Cố Đại Hà một cái: "Ngươi đồ què chết tiệt, đồ ăn không ngồi rồi sao không đi chết đi, nếu như ngươi chết rồi thì ta có thể ngày ngày ăn no nồi!"

Cố Đại Hà bất ngờ bị đẩy một cái, cả người bổ nhào về phía trước, thảm thiết hét một tiếng 'a'.

Cố Lai Tài dường như biết bản thân đã gây chuyện, đẩy người xong nhanh chóng chạy ra ngoài, trốn nhanh hơn cả khỉ. Lúc chạy đến cổng còn quay đầu phỉ nhổ, vẻ mặt không cho là đúng, không hề cho rằng mình làm sai chuyện gì.

Nhìn thấy cảnh này, mí mắt Chu thị cũng co giật liên hồi, Tài ca nhi cũng là một đứa lòng dạ độc ác.

Trước đây Chu thị luôn thiên vị tôn tử đại phòng, đặc biệt là Tài ca nhi nhỏ nhất nhà, nhưng nhìn thấy cảnh này, trong lòng Chu thị bồn chồn. Sau này nếu như đợi mình già rồi không đi được, có phải Tài ca nhi cũng sẽ cảm thấy mình là một kẻ ăn bám, chơi chết mình không?

Càng nghĩ ánh mắt Chu thị càng không đúng, liếc nhìn Cố Đại Hà được đỡ dậy, quay người xông vào phòng, 'rầm' đóng sầm cửa lại.

"Nương, cha còn đang nằm bên ngoài mà!" Cố Đại Hải vội vàng kêu lên.

Nhưng Chu thị không nói lời nào, cửa cũng đóng chặt, làm thế nào cũng không đẩy ra được.

Người làm con đây cũng chẳng có cách nào khác, chỉ đành để ông cụ nằm ở nhà chính, chỉ là chỗ nhà chính dù lớn đến đâu cũng không ấm bằng trong phòng, chỉ đành để người đi lấy hai cái lò than qua.

Còn cái chân này của Đại Hà không biết có ngã hỏng không, hai huynh đệ Cố Đại Hải với Cố Đại Hồ cẩn thận lật người Cố Đại Hà lại không dám nâng dậy, tùy ý tìm thứ gì lót cho hắn, chuẩn bị đi tìm đại phu. Đại phòng thấy Cố Đại Hà bị Cố Lai Tài đẩy ngã, đều sợ xảy ra chuyện nên nhanh chóng quay về đại phòng, bây giờ ngay cả mặt đều không dám lộ ra.

Bị ngã một cái như thế, Cố Đại Hà đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, không dám động đậy.

Khi đó Đại Nha lại nói tình hình cực kỳ nghiêm trọng, nói rằng cái chân này không thể lại gãy nữa, nếu lại gãy nữa thì chỉ có thể cưa đi. Nếu thực sự đến lúc đó, chỉ còn lại một chân thì phải sống sao? Cố Đại Hà đau đến mức run lẩy bẩy, không ngừng nhìn xuống chân mình, sợ lại gãy thành hai đoạn.

Vừa vào cửa Tứ Nha bị dọa cho ngây ngốc, vì sao? Bởi vì trong viện đang giết lợn đấy, từng con lợn được xếp ra đang chờ dội nước sôi cạo lông này!

"Đại tỷ, đại tỷ không xong rồi!" Tứ Nha hoàn hồn sau đó lập tức hét lên.

Tuy tâm tình của Cố Phán Nhi đang rất tốt, nhưng nghe thấy câu này cũng trở nên khó chịu, trước chưa kể câu này của Tứ Nha không đúng, nhưng ý nghĩa trong lời này cũng khiến Cố Phán Nhi nghe xong cảm thấy không vui, nhà bên lại bắt đầu làm gì? Nàng nhớ hình như hôm nay bên đó định phân gia, lẽ nào lại xảy ra chuyện gì sao?

Tứ Nha xông tới trước mặt Cố Phán Nhi, túm chặt lấy góc áo của Cố Phán Nhi nói: "Đại tỷ, ông nội bị tức ngất xỉu rồi, cha bị người đẩy ngã, tỷ nhanh đi xem đi!"

Cố Phán Nhi đen mặt lại: "Ta lại không phải đại phu!"

Tứ Nha mềm mại nói: "Nhưng mà đại tỷ biết chữa bệnh!"

Ta chỉ biết chữa bệnh cho tỷ phu ngươi! Trong lòng Cố Phán Nhi cực kỳ không vui, bản thân cũng từng xem bệnh cho người ta hai lần, sao lại thành đại phu chuyên dụng của nhà bên chứ, mới xảy ra chuyện là đến tìm mình, thật phiền phức.

Hắt xì, Cố Thanh hắt xì hơi, xoa mũi: "Ngươi đi qua đó xem sao, không phải nói đang ầm ĩ chuyện phân gia sao? Dù sao ngươi cũng là trưởng nữ tam phòng, quả thực nên về xem sao."

Cố Phán Nhi không vui, đuôi khóe mắt liếc nhìn Điền đại phu đang lén lút lật sờ thảo dược của nàng, nhướn mày nảy ra ý hay: "Này, Điền lão đầu, nếu ngươi đi qua kiểm tra cho hai người kia giúp ta. Lần tới ta sẽ nói cho ngươi biết hái thảo dược này ở đâu, thế nào?"

Động tác Điền đại phu khẽ dừng lại, ánh mắt lập tức sáng lên: "Lời này là thật chứ?"

Cố Phán Nhi khẳng định gật đầu: "Thật hơn cả trân châu!"

Điền đại phu lập tức vỗ tay đứng dậy, đeo hòm thuốc của mình nói với Tứ Nha: "Nha đầu chảy nước mũi kia, còn đợi gì nữa? Mau lên, đưa lão phu qua đó xem. Người già ngất xỉu có thể lớn có thể nhỏ, nhưng vẫn phải nhanh kiểm tra mới được."

Tứ Nha ngẩn người, nhanh chóng gật đầu: "Được ạ, ngài đi theo ta!"

Nói xong Tứ Nha chạy vèo ra ngoài, tốc độ kia còn nhanh hơn cả thỏ. Điền đại phu tức đến dựng râu trừng mắt, trẻ tuổi thật tốt, chạy còn nhanh hơn cả trộm. Nhưng cho dù có tức giận, Điền đại phu vẫn gật gù đắc ý ra khỏi cửa, chỉ là nhà bên cạnh không cần dẫn đường, nếu không kiểu gì cũng tức chết.

Điền đại phu vừa ra khỏi cửa, Tam Nha mới thở hồng hộc chạy tới, dáng vẻ thở không ra hơi.

Sắc mặt Cố Phán Nhi lại đen, hỏi: "Muội lại có chuyện gì thế?"

Tam Nha thở hổn hển ngắt quãng nói: "Tìm... tìm đại phu... xem... xem bệnh!"

Cố Phán Nhi: "..."

"Ông nội... ngất xỉu rồi... cha... chân của cha... bị ngã."

"Được rồi, muội nghỉ ngơi chút đi!" Cố Phán Nhi trợn mắt, không vui nói: "Tứ Nha vừa tới đây, lão đầu họ Điền đó về cùng với nó rồi. Không cần lo lắng nữa, lão đầu đó có bản lĩnh chữa bệnh."

Tam Nha nghe thấy thế lập tức thở phào một hơi, đặt mông xuống đất, than thở: "Vừa rồi vội chết muội, may mà tứ muội không ngốc lắm, còn biết chạy qua đây gọi người." Bây giờ lời nói cũng trôi chảy hơn.

Cố Phán Nhi tò mò hỏi: "Sao hai đứa không đi cùng nhau?"

Tam Nha vẫy vẫy tay nói: "Không, muội chạy đi trước, có điều chạy đường khác mà thôi."

Cố Phán Nhi: "..."

Từ nhà bên này sang nhà bên kia còn chạy được đường khác, Cố Phán Nhi bắt đầu nghi ngờ chỉ số thông minh của Tam Nha có cao như mình đoán không? Ở trong mắt mình khi đó, Tam Nha hơi bí hiểm. Mình có không ít suy đoán về nàng âm trầm trước đó, thậm chí còn nghi ngờ nàng cũng xuyên không tới đây.

Nhưng người thông minh cũng làm chuyện hồ đồ, thực sự... giống người rồi.

"Dù sao thì Điền đại phu cũng qua đó rồi, muội nói với ta xem mọi chuyện rốt cuộc là sao, đừng nói với ta là muội không đi nghe lén, ta không tin đâu nhé." Cố Phán Nhi cũng coi như hiểu chút về Tam Nha, tâm tư gian xảo, nhưng may mà đến bây giờ vẫn chưa phát hiện có tâm tư xấu gì.

Tam Nha đấm chân, tức giận nói: "Không phải là vì phân gia đây sao! Vốn dĩ đã thỏa thuận xong rồi, cha chúng ta được phân bốn mẫu ruộng còn có hai lượng bạc, đều sắp ký giấy tờ luôn. Đại bá nương đột nhiên xông từ bên ngoài vào, sau đó bà nội nói thế nào cũng không đồng ý phân gia, muội đoán là nhìn trúng đàn lợn rừng nhà tỷ đấy."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó?" Càng nói Tam Nha càng tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Sau đó muội bị Nhị Nha phát hiện, nàng uy hiếp nếu muội nghe trộm nữa thì sẽ hét lên, cho nên sau đó muội không nghe thấy gì cả nữa, ngược lại đánh nhau một trận với nàng."

Cố Phán Nhi nhớ đến thân hình của Nhị Nha, lại nhìn thân hình của Tam Nha, khóe miệng co giật dữ dội.

"Sau đó nữa, muội mới trở về phòng, không lâu sau thì nghe thấy tứ thúc nói ông nội bị tức đến ngất xỉu rồi, cha chúng ta cũng bị tên khốn nạn Tài ca nhi đẩy ngã." Tam Nha vừa nói vừa vung nắm tay: "Đừng để muội bắt gặp được Tài ca nhi này, nếu không kiểu gì cũng phải tẩn cho hắn một trận! Bình thường trộm không ít trứng gà còn đổ cho Tứ Nha, bây giờ ngay cả cha chúng ta hắn đều dám ra tay."

Cố Phán Nhi nhớ tới chỉ thấy Tam Nha Tứ Nha tới tìm người, không thấy người nào của đại phòng, hơn nữa trước lúc Tứ Nha tới, nàng còn nhìn thấy Cố Lai Tài đi qua từ cổng, vả lại còn thậm thà thậm thụt liếc nhìn vào sân mấy lần, không nhịn được hỏi: "Đại phòng phản ứng thế nào?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp