Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 76


1 tháng

trướctiếp

Không được, tuyệt đối không được!

Lúc hài tử này xuất giá, người làm cha nương này chẳng cho được tí của hồi môn nào, hơn nữa chẳng thể ngăn được bà nội hài tử sang đấy gây chuyện. Bây giờ con nó mới có chút gia nghiệp còn là tự nàng liều mạng lấy được, sao có thể ghen tỵ đi cướp chứ?

Người làm cha như hắn không thể làm ra chuyện này, người khác đừng mơ tưởng đi gây họa.

"Cha, con thấy vẫn nên phân bây giờ đi!" Cố Đại Hà bình tĩnh nói: "Hai lượng bạc đó con không cần nữa, coi như là tiền báo hiếu cho cha nương một năm này đi. Còn về chuyện nhà cửa, cha không cần lo lắng, nghe Tam nha đầu nói Đại Nha biết dựng lều, nhi tử nghĩ để Đại Nha giúp đỡ, trước hết dựng cái lều ở tạm vậy."

Nghe Cố Đại Hà nói không cần bạc nữa, trong lòng Chu thị hài lòng không thôi, nhưng nhắc đến đây là tiền báo hiếu một năm thì Chu thị lập tức không vui the thé nói: "Lấy tiền công trung làm tiền báo hiếu, ngươi có bản lĩnh lắm rồi! Không có cửa đâu, một năm năm lượng bạc, một đồng đều không được thiếu!"

Ông cụ cầm lấy đế giày của mình ném qua: "Ngươi bà già chết tiệt này lại ăn nói liên thiên cái gì thế hả? Còn năm lượng bạc nữa? Sao bà không đi cướp đi? Cả nhà chúng ta làm vất vả cả một năm có kiếm được ra năm lượng bạc không?" Chưa kể năm lượng bạc này còn phải ăn phải uống, quanh năm tiết kiệm cũng chẳng còn mấy đồng.

Chu thị không ngừng lẩm bẩm trong lòng, hai vợ chồng lão tam không kiếm được, nhưng Đại Nha ngốc bên đó kiếm được. Có điều bà chẳng dám nói ra lời này, con bé đó chẳng phải là người dễ đối phó. Hai vợ chồng lão tam biến thành như vậy, con bé đó cũng chẳng nói một lời, ngày ngày hầm thịt không thấy mang sang bên này một chút.

Nửa nồi thịt lần trước chắc chắn là bị hai nha đầu kia trộm về.

Chu thị nghĩ mình chẳng được lợi gì từ chỗ của Đại Nha ngốc, nhưng dù sao hai vợ chồng lão tam là cha nương của Đại Nha, cho dù rơi rớt ra một chút từ trong kẽ tay cũng để hai vợ chồng lão tam ăn đủ. Đều từ bụng bà mà bò ra vẫn phải hiếu thuận với bà mới được?

Dù sao nếu như không kiếm được chỗ tốt thì cái nhà này cũng đừng phân nữa, trước đây sống thế nào thì sau này vẫn sống như thế đó.

"Chính là năm lượng bạc, nếu không thì cái nhà này cũng không cần phân nữa." Chu thị buột miệng nói ra, lúc nói còn hơi hối hận, nhưng sau khi nói xong cảm thấy đây là lẽ đương nhiên.

Trưởng thôn nhắm mắt lả đảo, dáng vẻ như vừa mới ngủ gật, nhưng trong lòng nghe được rõ rành ràng, cái nhà này phân đến đây là dự định không phân nữa sao? Đây chẳng phải là trò đùa à? Gọi ông qua đây là để xem kịch à?

Lúc này mọi người mới nhớ ra trưởng thôn người ta vẫn đang ở đây, vẻ mặt ai nấy lập tức hơi xấu hổ.

Cố Đại Hải nhíu mày, xích đến gần ông cụ, nói nhỏ bên tai ông: "Cha không biết rõ, nương đang nhớ nhung lợi ích của nhà Đại Nha đấy! Hôm qua Đại Nha dẫn theo một nhóm người đi săn được một đàn lợn rừng, vừa đúng mỗi người vác một con về, không biết làm sao bị đại tẩu biết được chuyện này, nên xúi giục nương kiếm chác lợi ích."

Nương nhà mình có tệ hơn nữa thì Cố Đại Hải cũng không thể trách được, vì thế đẩy hết nguyên nhân về phía Trần thị.

Trong lòng ông cụ vừa rồi còn đang thắc mắc, con dâu lớn đã nói gì với bà già chết tiệt này, để cho bà già này rõ ràng rất muốn phân lão tam ra ngoài lại lập tức đổi ý, hóa ra là chuyện như vậy.

"Ta tưởng xảy ra chuyện gì!" Ông cụ sa sầm mặt mũi, tái xanh: "Hóa ra là nhớ nhung mười mấy con lợn rừng nhà Đại Nha, cũng không tiểu một bãi ra soi thử xem mình có đức hạnh gì? Lợn rừng do một nhóm người ta hợp tác với nhau đi bắt, vừa hay chia mỗi người một con. Cho dù Đại Nha có bản lĩnh đi nữa cũng chỉ được một con lợn rừng, thêm hai, ba con lợn con thì còn có thể chia cho các ngươi hay sao?"

Chu thị lập tức trừng mắt nhìn Cố Đại Hải, biết hắn này đã nói gì đó với ông cụ.

"Sao lại không được? Nhưng ta nghe nói đàn lợn rừng đấy đều là một mình Đại Nha bắt được." Chu thi lập tức hắng giọng nói hết tất cả những gì mình nghe được từ Trần thị.

Ông cụ giận quá hóa cười: "Một mình Đại Nha bắt được cả mười mấy con lợn rừng? Bản thân bà cảm thấy có khả năng sao?" Điều này khiến ông cụ nhớ đến ngày trước Cố Đại Hà lên núi gặp phải lợn rừng, không chỉ không làm bị thương nó mà Cố Đại Hà còn bị nó húc gãy chân. Nếu như lúc đó không có người đi qua thì có lẽ Cố Đại Hà sẽ không quay về được.

Cũng không biết bà già này nghe ai nói quàng nói xiên thế lại đi tin một đứa bé có thể bắt được mười mấy con lợn rừng.

Ông cụ không khỏi chuyển tầm mắt nhìn Trần thị, thầm nghĩ con dâu lớn đúng là kẻ gây rắc rối, nếu như chuyện gì có sự góp phần của con dâu lớn chắc chắn ầm ĩ càng lợi hại hơn, từ lúc lấy con dâu này về, trong nhà chẳng lúc nào được yên.

Trần thị bị nhìn đến mức sợ hãi, nhanh chóng trốn sau lưng Cố Đại Giang, không ngừng vỗ ngực.

Chu thị cũng cảm thấy không có khả năng, nhếch miệng lẩm bẩm: "Đây chẳng phải là nghe người khác nói sao?"

Ông cụ hỏi: "Nghe ai nói?"

Chu thị đưa mắt nhìn Trần thị, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Trần thị bị nhìn đến mức hoảng loạn, nhưng cũng biết nếu như bản thân không giải thích câu nào nhất định sẽ bị đánh một trận no đòn, nên vội vàng nói: "Con dâu cũng là nghe người ta nói, nói rằng nhóm người kia vốn đi tìm người, nhưng không bao lâu sau thì mỗi người vác một con lợn rừng trở về, nếu không phải sớm bị đánh chết sao mà có thể trở về nhanh như thế."

Ông cụ cười lạnh: "Vậy ngươi đoán sao?"

Trần thị mấp máy môi lại không dám lên tiếng, trong lòng không đồng ý: Chuyện này không phải rất rõ ràng sao?

Ông cụ nói: "Nếu như lợn rừng dễ săn được như vậy thì đợi lúc nữa ngươi cũng lên núi săn mấy con về đi, một mình Đại Nha có thể bắt được mười mấy con, hai người ngươi với lão đại bắt một con về cũng không phải chuyện khó khăn."

Cố Đại Giang rụt cổ lại, thầm lẩm bẩm: Sao lại nói lên trên người ta chứ!

"Con nào có sức lực này!" Trần thị lập tức hét ầm lên, đừng nói là bảo nàng đi săn lợn rừng, kể cả bảo nàng lên núi thôi nàng cũng cực kỳ không vui: "Cha đang nói đùa ạ, lão tam biết săn thú như thế còn bị lợn rừng húc, nếu như đổi thành hai đứa chúng con thì sao được ạ?"

Ông cụ cười lạnh: "Ngươi cũng biết lợn rừng biết húc người sao? Bệnh ngốc của Đại Nha mới khỏi tầm một tháng nay chứ mấy? Nó có thể bắt được mười mấy con lợn rừng về ư? Nói cho cùng thì ngươi đang thèm người ta có thịt ăn. Đại Giang, đừng trách cha nói con, một đại lão gia lúc nào cũng trốn sau vợ con có thấy mất mặt hay không? Thèm ăn thì đi tìm việc mà làm, trong trấn có rất nhiều người tuyển làm công thời vụ, việc đại phòng có thể làm không ít, kiểu gì chẳng kiếm được mấy cân thịt."

Xong ông cụ lại nói: "Được rồi, cái nhà này cứ thế mà phân. Phòng lão tam này vừa què lại bệnh, cuộc sống cũng không dễ dàng, sau này tiền báo hiếu thì thôi khỏi, ngày lễ này tết nếu như trong tay dư giả tặng chút lễ là được rồi."

Ông cụ quyết định hoàn tất việc phân gia, mở giấy tờ ra.

Đôi mắt Trần thị đảo đi đảo lại, không biết trong lòng nghĩ gì đột nhiên xông qua cướp lấy giấy tờ trong tay, nhanh chóng nhét vào trong ngực: "Không được, không được phân như thế! Làm gì có chuyện nhi tử không chăm nom nuôi dưỡng cha nương, tất cả đều đè lên người đại phòng làm sao mà được! Hoặc là phân lại, hoặc là dùng ba con... không, dùng năm con lợn rừng đến đối giấy tờ."

Chu thị cũng gật đầu: "Còn phải có tám con lợn con, nếu không thì không cần phân nữa."

"Ngươi ngươi... ..." Ông cụ vô cùng tức giận chỉ vảo Chu thị và Trần thị hồi lâu không thốt lên lời, sau đó mắt trợn ngược lên ngất đi vì tức giận.

Cũng may có Cố Đại Hải đứng ở đó, đỡ lấy ông cụ, mới không để ông cụ ngã xuống đất.

"Lại được xem một vở kịch hay!" Trưởng thôn gật gù đắc ý đứng lên, thấy Toàn Phúc này bị tức đến ngất xỉu, biết rằng nhà này không phân được, nên định trở về: "Sau này nếu như quyết định phân thì lại qua tìm ta."

Còn không phải xem kịch sao? Nhưng sắc mặt mọi người đều không dễ nhìn, thậm chí là cực kỳ khó coi.

Cố Lai Tài đứng bên cạnh nghe hồi lâu thấy nhà này không phân xong lại càng không vui hơn, tức giận xông tới hung ác đẩy Cố Đại Hà một cái: "Ngươi đồ què chết tiệt, đồ ăn không ngồi rồi sao không đi chết đi, nếu như ngươi chết rồi thì ta có thể ngày ngày ăn no nồi!"

Cố Đại Hà bất ngờ bị đẩy một cái, cả người bổ nhào về phía trước, thảm thiết hét một tiếng 'a'.

Cố Lai Tài dường như biết bản thân đã gây chuyện, đẩy người xong nhanh chóng chạy ra ngoài, trốn nhanh hơn cả khỉ. Lúc chạy đến cổng còn quay đầu phỉ nhổ, vẻ mặt không cho là đúng, không hề cho rằng mình làm sai chuyện gì.

Nhìn thấy cảnh này, mí mắt Chu thị cũng co giật liên hồi, Tài ca nhi cũng là một đứa lòng dạ độc ác.

Trước đây Chu thị luôn thiên vị tôn tử đại phòng, đặc biệt là Tài ca nhi nhỏ nhất nhà, nhưng nhìn thấy cảnh này, trong lòng Chu thị bồn chồn. Sau này nếu như đợi mình già rồi không đi được, có phải Tài ca nhi cũng sẽ cảm thấy mình là một kẻ ăn bám, chơi chết mình không?

Càng nghĩ ánh mắt Chu thị càng không đúng, liếc nhìn Cố Đại Hà được đỡ dậy, quay người xông vào phòng, 'rầm' đóng sầm cửa lại.

"Nương, cha còn đang nằm bên ngoài mà!" Cố Đại Hải vội vàng kêu lên.

Nhưng Chu thị không nói lời nào, cửa cũng đóng chặt, làm thế nào cũng không đẩy ra được.

Người làm con đây cũng chẳng có cách nào khác, chỉ đành để ông cụ nằm ở nhà chính, chỉ là chỗ nhà chính dù lớn đến đâu cũng không ấm bằng trong phòng, chỉ đành để người đi lấy hai cái lò than qua.

Còn cái chân này của Đại Hà không biết có ngã hỏng không, hai huynh đệ Cố Đại Hải với Cố Đại Hồ cẩn thận lật người Cố Đại Hà lại không dám nâng dậy, tùy ý tìm thứ gì lót cho hắn, chuẩn bị đi tìm đại phu. Đại phòng thấy Cố Đại Hà bị Cố Lai Tài đẩy ngã, đều sợ xảy ra chuyện nên nhanh chóng quay về đại phòng, bây giờ ngay cả mặt đều không dám lộ ra.

Bị ngã một cái như thế, Cố Đại Hà đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, không dám động đậy.

Khi đó Đại Nha lại nói tình hình cực kỳ nghiêm trọng, nói rằng cái chân này không thể lại gãy nữa, nếu lại gãy nữa thì chỉ có thể cưa đi. Nếu thực sự đến lúc đó, chỉ còn lại một chân thì phải sống sao? Cố Đại Hà đau đến mức run lẩy bẩy, không ngừng nhìn xuống chân mình, sợ lại gãy thành hai đoạn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp