Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 74


1 tháng

trướctiếp

Chu thị lườm Lý thị, trong lòng oán hận, nhưng cũng không mở miệng nói gì.

Cố Nhị Nha nhìn Lý thị, đảo tròng mắt, không biết đang nghĩ gì, dùng khuỷu tay huých Trần thị, ghé sát vào bên tai nương mình không biết là nói gì đó, ánh mắt nàng sáng lên nhìn Lý thị.

"Nhị thẩm nó này, nghe nói lần này ngươi và lão nhị hắn về theo cùng công tử nhà chủ hả? Sao không thấy hai người mời công tử đến ăn bữa cơm vậy?" Trần thị lại cười tủm tỉm quay đầu nhìn Chu thị: "Nương à, con dâu có nghe nói công tử nhà hai vợ chồng lão nhị làm công là người không tệ, còn cố ý tìm đại phu ở trong thành về xem bệnh cho vợ chồng lão tam, có phải chúng ta nên cảm ơn người ta, mời người ta đến nhà ăn bữa cơm không?"

Chu thị nghe vậy thì thoáng khựng lại, lạnh lùng liếc Lý thị sau đó nói: "Việc này cứ để vợ lão nhị thu xếp đi."

Lý thị khẽ giật mình, trong lòng cười nhạo, không biết Trần thị lại đang có chủ ý méo mó gì?

"Chuyện này để Đại Hải nói với công tử, về phần công tử có tới hay không thì hoàn toàn dựa theo ý của công tử." Theo lý thật sự phải mời công tử đến một chuyến, nhưng trong lòng Lý thị hiểu rất rõ, hôm qua công tử đến rồi cũng không muốn vào nhà chứ đừng nói gì đến việc tới nhà ăn cơm.

Không nói chuyện khác, chỉ khẩu vị của công tử thôi, trong nhà đâu thể làm ra đồ ăn thích hợp được.

Sắc mặt Chu thị trở nên lạnh lùng: "Cái gì cũng đẩy lên người lão nhị, bản thân ngươi vô dụng thế à?"

Lý thị cười lạnh: "Nương đừng quên, con dâu là người có chuẩn mực."

Chu Thị bị mấy lời này làm cho nghẹn họng, sắc mặt khó coi, rốt cuộc cũng không nói gì nữa.

Còn hai mẹ con Trần thị đã thảo luận xong, ăn cực kỳ nhanh, đã buông bát đũa trước cả người khác, kéo nhau ra khỏi cửa, chắc là đi thăm dò tin tức.

Chẳng mấy chốc ông cụ cũng ăn no, đang định đi ra ngoài một chút, tiện đường ghé qua xem thử ruộng vườn như thế nào.

Ngay lúc đó hai tiếng ho mạnh của Chu thị truyền đến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Đại Hà.

Cố Đại Hà vốn ăn không biết ngon, thấy thế buông bát đũa xuống, duỗi tay ngăn ông cụ đang định đi ra ngoài: "Cha khoan hãy vội, con có điều muốn nói."

Ông cụ ngẩn người, lại ngồi xuống: "Nói đi, có chuyện gì?"

Sắc mặt Cố Đại Hà nặng nề: "Cha, con đã nghĩ kỹ rồi. Phòng của con muốn phân ra ngoài sống riêng, hi vọng cha có thể đồng ý. Nhi tử cũng biết việc này rất bất hiếu, nhưng..."

Ông cụ vung tay ngắt lời Cố Đại Hà, quay đầu sang trừng mắt nhìn Chu thị: "Chuyện này là do bà già ngươi xúi giục hả?"

Chu thị trợn tròn mắt, đập mạnh chiếc bát trong tay xuống bàn: "Chuyện này liên quan gì đến ta? Người ta chê bà già này quản rộng, không muốn ở cùng với ta, muốn tự mình phân ra ngoài sống đấy!"

Trong lòng ông cụ đã quá rõ: "Bà đừng có ngụy biện, ta biết là do bà xúi giục!"

Khuôn mặt già nua của Chu thị co giật, vẻ mặt căm phẫn, lại mạnh miệng đến chết cũng không chịu thừa nhận, ngược lại quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn ba mẹ con Trương thị, thấy hai tỷ muội kia còn đang ăn, tức giận trợn mắt đến mức suýt chút nữa hai con mắt lồi hẳn ra ngoài.

Ông cụ lại quay đầu nhìn Cố Đại Hà, thật ra trong lòng ông coi trọng nhất vẫn là con thứ hai và con thứ ba, nhưng con thứ hai đã sớm ly tâm, hiện giờ con thứ ba lại bị ép đến phải phân ra, trong lòng ông cụ cũng không chịu nổi. Tuy rằng ông không quản gia, nhưng chuyện lớn nhỏ xảy ra trong nhà, về cơ bản ông đều biết rõ.

"Trong lòng ngươi tự nghĩ như vậy sao?" Ông cụ hỏi Cố Đại Hà.

Cố Đại Hà cân nhắc mới nói: "Trong lòng nhi tử cũng muốn phân ra ngoài sống, cuộc sống tốt hay không tốt chỉ có bản thân sống mới biết được, nếu như sống không tốt nhi tử cũng không trách cha, đó là do nhi tử tự lựa chọn. Chỉ là nếu không thử xem, trong lòng nhi tử lại không phục."

Ông cụ gõ tay lên bàn, nhíu chặt mày lại, nhìn cái chân gãy của Cố Đại Hà, trong mắt không đồng ý lắm: "Nếu chân của ngươi vẫn khỏe thì cha cũng không ngăn cản, dù sao ngươi đã lớn như vậy, cũng là người làm cha. Ta không phải là kẻ bảo thủ, cứ phải trói buộc các ngươi lại một chỗ. Những ngươi đã từng nghĩ đến cái chân này của ngươi chưa, đến lúc đó không làm được gì, ngươi lấy thứ gì cho đám nhóc kia ăn?"

Cố Đại Hà đáp: "Không có chân thì con vẫn còn tay, nói chung không chết đói được."

Ông cụ nhìn thấy thái độ kiên quyết của hắn, đột nhiên trầm mặc, trong lòng hiểu rõ con thứ ba này đã quyết tâm dọn ra ngoài. Trong lòng cũng rõ sở dĩ như vậy, phần lớn nguyên nhân đến từ trên người Chu thị. Nhưng Chu thị sống hơn nửa đời người vẫn là tính khí này, ông cụ vốn không trông mong vào nàng sẽ sửa đổi.

Phân ra cũng tốt, nếu sau này cuộc sống quá vất vả trong nhà giúp đỡ là được.

Tam phòng này ba ngày hai bận gặp chuyện không may, nói không chừng là do phong thủy của căn phòng đó không được tốt lắm, ông cụ chỉ đành an ủi mình như thế. Già rồi ai chẳng muốn con cháu ở bên cạnh mình? Nhưng bà già kia cứ thích làm gì thì làm nấy, nếu không phải cả phòng lão tam có thể nhẫn nhịn, chắc đã sớm ầm ĩ lên, sao đợi được tới bây giờ? Nói đi nói lại, chuyện này đã chú định.

Ông cụ thở dài, liếc nhìn Cố Lai Tài ngồi bên cạnh đã ăn no đang đảo mắt nhìn khắp tứ phía: "Tài ca nhi ăn no chưa? Đừng vội ra ngoài chơi, chạy đi mời trưởng thôn đến đây."

Cố Lai Tài không tình nguyện lắm, còn Cố Lai Ngân ngồi bên vừa nghe thấy hai mắt đã sáng lên, nhanh chóng nuốt hết cơm trong miệng, vội vàng nói: "Cháu đi cháu đi, cháu chạy nhanh lắm!" Nói xong liền nhanh như chớp phóng ra ngoài.

Tâm trạng Cố Lai Ngân rất kích động, cha nương hắn đã nói rồi, nếu cả nhà tam thúc dọn ra ngoài thì căn phòng nhỏ kia sẽ để cho hắn cưới vợ. Nương đã nói rồi, bởi vì không có nơi nào để ở nên mới không có ai giới thiệu đối tượng cho, phần lớn cùng tuổi trong thôn đều đã thành thân, hắn không muốn là người cuối cùng.

Thấy Cố Lai Ngân đi mời trưởng thôn, mấy người chưa ăn xong cũng nhanh chóng ăn, sau đó phụ nữ cũng nhanh chóng dọn bàn.

Mới vừa dọn dẹp nhà chính sạch sẽ rồi mang trà lên, trưởng thôn đã cười tủm tỉm đi vào: "Huynh đệ Toàn Phúc, nghe nói nhà các ngươi muốn phân ra à?"

Vẻ mặt ông lão khó xử: "Đúng vậy!"

Trưởng thôn vỗ vai ông lão, mỉm cười an ủi: "Cây lớn phân cành, đây là chuyện tốt! Chúng ta già rồi, con cháu có phúc của con cháu, cứ để bọn nó tự mình chịu khổ đi, chúng ta lo cho một lúc thôi chứ không lẽ lại lo cả đời?

Nói thì nói vậy, trong lòng ông cụ vẫn không cảm thấy vui vẻ, nên đâu cười nổi.

Thấy ông cụ vẫn không nói gì, trưởng thôn lên tiếng trước: "Nhà này phân ra, đã nghĩ kỹ chưa?"

Chu thị ở bên cạnh vội vàng chen miệng vào: "Còn có thể phân sao nữa? Cả nhà lão tam không có lao động, chia ruộng cho cũng chỉ bỏ hoang, chi bằng để lại cho người khác trồng! Nhà này nghèo có cái gì đâu."

Trưởng thôn vừa nghe xong cảm thấy không hài lòng, đây là định mấy người Cố Đại Hà trắng tay rời đi hả?

"Bà nói bậy bạ cái gì đấy!" Đừng nói là trưởng thôn, ông cụ nghe xong trong lòng càng khó chịu, gương mặt khó coi đến mức dọa người: "Ruộng nhà ta thoạt nhìn không ít, nhưng thực tế lại chẳng bao nhiêu, nhưng phần chia cho lão tam không thể thiếu. Tổng cộng có ba mươi mẫu ruộng, chia thành năm phần mỗi phần sáu mẫu ruộng, phân cho lão tam sáu mẫu ruộng, còn ngày sau hắn chê ít thì tự mình đi khai hoang."

Chu thị lại thét lên chói tai: "Không được, lấy đâu ra sáu mẫu ruộng phân cho hắn, bốn mẫu ruộng phía nam hắn thích lấy thì lấy, chê không đủ thì tự mình khai hoang! Trong nhà nhiều người như vậy, nếu như phân hết ruộng cho hắn, lấy lương thực ở đâu ra ăn, người cả nhà đi xin cơm hả? Ông đứng nói chuyện không đau thắt lưng đúng không? Phòng bọn họ có mấy người, đừng nói bốn mẫu ruộng, kể cả một mẫu bọn họ đều không làm được, theo ý ta một mẫu cũng không cho!"

Trên thực tế bốn mẫu ruộng kia cũng không phải ruộng tốt gì, mới khai hoang chưa đến hai năm, cỏ dọn mãi không sạch, sản lượng vô cùng thấp, một năm trôi qua cơ bản coi như phí công phí sức. Hơn nữa bốn mẫu ruộng này vẫn là lúc trước do hai cha con Cố Đại Hà và Cố Phán Nhi khai khẩn, bởi vì Chu thị chê Cố Phán Nhi ăn nhiều, lại mỗi ngày ở đó lải nhải ruộng trong nhà quá ít, lương thực trồng ra không đủ ăn, định đói chết người hay sao.

Nhưng có tốt hơn không có, trong lòng Cố Đại Hà nghĩ vậy, dù sao muốn phân ra sống một mình cũng là bất hiếu, Cố Đại Hà không định đòi thêm, mở miệng nói: "Cha, con lấy bốn mẫu ruộng phía Nam kia! Nhi tử có tình cảm với bốn mẫu ruộng đó, phân cho nơi khác không trúng ý con."

Chu thị lẩm bẩm: "Đấy, lão tam cũng không phản đối."

Nếu không phải đang có trưởng thôn ở bên cạnh, ông cụ thật sự muốn tát cho Chu thị một cái, trong lòng cực kỳ tức giận, mụ già chết tiệt này sống càng lâu lại càng không biết xấu hổ. Bốn mẫu ruộng kia tặng người khác họ cũng không thèm, mụ già khốn kiếp kia lại không biết xấu hổ chia cho lão tam, cũng không sợ lão tam ghi thù trong lòng.

Mắt trưởng thôn hơi loé lên, âm thầm tán thưởng, lão tam của nhà Toàn Phúc này đúng là người hiểu chuyện.

Nhưng mảnh ruộng kia thật sự không phải là ruộng tốt, không tốn chút công sức thật sự không trồng ra được lương thực, ít nhất phải chăm hai ba năm mới có thể biến thành ruộng tốt. Trong hai ba năm này nếu không trồng ra được lương thực, cuộc sống sẽ rất vất vả.

"Đại Hà à, không phải thúc nói gì ngươi, nhưng ngươi đã nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn lấy bốn mẫu ruộng kia sao?" Ý định của trưởng thôn là ngoài bốn mẫu ruộng kia ra ít nhất phải chia thêm hai mẫu cho Cố Đại Hà. Nhưng việc này trưởng thôn hắn không quản được, tới nơi này chỉ để chứng kiến, làm chứng nhận mà thôi.

Cố Đại Hà hạ quyết tâm, gật đầu đáp: "Bốn mẫu kia là được rồi."

Ông cụ đại khái cũng nghĩ đến bốn mẫu ruộng kia tới như thế nào, do dự một chút không nói ra lời phản đối, nhưng mà vẫn thêm một câu: "Trừ bỏ bốn mẫu kia, lại vạch ra một khối trong ruộng phía Bắc..."

Còn chưa kịp nói xong Chu thị đã hét lên: "Vạch cái gì mà vạch, sao lão già này nhiều chuyện thế nhỉ, lão tam đã nói chỉ cần bốn mẫu kia là được! Phòng của hắn chẳng mấy người làm việc được, chia cho hắn nhiều hắn cũng không trồng nổi, đến lúc đó lão già sắp chết như ông còn đi trồng cho hắn sao?"

Nói cũng đúng, ông lão do dự một hồi rồi thở dài, song từ tận đáy lòng vẫn nghĩ chia cho bốn mẫu kia còn không bằng chia hai mẫu ruộng tốt! Nhưng nhìn thấy ý Cố Đại Hà đã quyết, hơn nữa trong lòng ông lão cũng có tâm tư riêng, lao động của tam phòng thật sự ít, chỉ dựa vào một mình Trương thị cũng trồng không được cái gì, chi bằng giữ lại cho nhà trồng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp