Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 73


1 tháng

trướctiếp

Nàng liên tục nói ba lần như vậy, giống như sợ người khác không nghe thấy.

Tam Nha tiến thoái lưỡng nan, tạm không nói đến con lợn này quá nhỏ, giữ lại nuôi tốt hơn giết nó bây giờ. Hơn nữa hiện tại không giữ lại nuôi mang đi nấu, chẳng phải sẽ khiến người khác phát hiện à? Đến lúc đó có thể ăn được nửa miếng thịt là tốt lắm rồi.

Nghe thấy Tứ Nha ầm ĩ ăn thịt lợn, ánh mắt của mọi người đều nhìn theo tầm mắt của nàng, một con lợn con lông xám đang ủ rũ nằm sấp trên giường, dáng vẻ nửa sống nửa chết.

"Đây là..." Cố Đại Hà kinh ngạc: "Hài tử này ôm lợn con từ đâu vậy? Không phải trộm từ trong chuồng lợn nhà người ta đấy chứ?"

Tam Nha trừng mắt: "Tứ Nha chưa bao giờ trộm đồ!"

Cố Đại Hà xấu hổ, lúng túng không biết nên nói gì. Có lẽ không thể trách hắn đa nghi, dù sao cũng không ít lần Chu thị mắng Tứ Nha ăn vụng, hơn nữa trong nhà cũng thường mất trứng gà gì đó.

Lý thị cũng chướng mắt Cố Đại Hà, giải thích: "Nếu nói con lợn này là trộm được, thì cũng là trộm từ trong chuồng lợn rừng. Không biết hài tử này thèm ăn quá hay là sao nữa, đi móc trong ổ lợn rừng, bị một đám lợn rừng chặn ở trên đại thụ suốt một ngày, nếu không phải lúc Đại Nha bắt cá vừa hay nghe thấy, có lẽ giờ này còn ở trên cây đấy."

Nhắc đến Cố Phán Nhi, Lý thị không khỏi rùng mình, lại nói: "Ngươi không nhìn thấy tình cảnh lúc ấy nên không hiểu rõ. Cũng không phải chỉ có một hai con lợn vây chặt dưới gốc cây mà là cả một đàn, hơn mười con lớn và bảy tám chục con nhỏ! May mà Đại Nha thông minh lại khỏe mạnh, nếu không cứ xông lên như vậy, có lẽ chính nàng cũng không về được."

"Mười, mười mấy con lợn rừng lớn?" Cả hai vợ chồng Cố Đại Hà kinh hãi.

"Chứ sao nữa?" Lý thị nhớ tới cảnh tượng đã nhìn thấy mới đầu, đến bây giờ đều hơi mất hồn, buổi tối nhìn thấy đều có thể dọa thành như vậy, nếu như ban ngày nhìn thấy một vùng máu chảy đầm đìa kia chắc bị dọa tè ra quần mất: "Lá gan của Đại Nha cũng thật lớn, hơn mười con lợn rừng cũng không thấy nó quay về tìm người giúp, lại một thân một mình liều lĩnh xông lên. Ta không nhìn thấy nó giết lợn rừng như thế nào, dù sao khi bọn ta tìm thấy, đàn lợn rừng kia đã đều nằm trên mặt đất. Đại Nha còn tóm được lợn con, mang tất cả bảy tám chục lợn con trở về."

Dường như nhớ đến gì đó, Lý thị vỗ đùi, vui vẻ nói: "Này không phải vừa vặn sao, nếu như các ngươi phân ra, vừa hay Đại Nha muốn nuôi vài con lợn con, đến lúc đó làm thịt chính là một khoản thu nhập lớn! Nuôi lợn rừng cũng không rắc rối lắm, tới lúc đó bảo Tam nha đầu với Tứ nha đầu đi cắt rau cho lợn, hai hài tử không cần tốn nhiều công sức là có thể cắt đủ cho lợn con ăn."

Tam Nha xoa đầu Tứ Nha, lấy một nửa cái màn thầu từ trong ngực ra nhét vào tay Tứ Nha: "Bảy tám con đều không có việc gì, rau cho ba con lợn bà nội nuôi kia đều là ta cắt về, luôn là ta cho ăn. Sau này nếu không làm nhiều việc như vậy, một mình ta cũng có thể đảm đương việc nuôi lợn."

Tứ Nha nuốt cái màn thầu vội vàng nói: "Ta cũng có thể giúp cắt rau cho lợn!"

Lý thị buồn cười nói: "Ba con lợn không giống tám con lợn, khác nhau nhiều lắm."

Tam Nha nói: "Không sao, sau khi cái nhà này phân rồi ta không cần phải giặt quần áo cho bọn họ nữa. Giặt quần áo mất cả nửa ngày trời, dùng thời gian đó đi cắt rau lợn rất nhanh đã xong."

Lý thị nhíu mày: "Là phải giặt bao nhiêu quần áo mới phải cần hơn nửa ngày vậy?"

Nàng bẻ đầu ngón tay tính toán: "Của ông bà nội, phòng đại bá nương, đôi khi đồ của tứ thúc cũng cần giặt, đồ của nương cháu đương nhiên là cần rồi. Tính ra một ngày cần giặt ba chậu đồ lớn!"

Lý thị im lặng, trong ánh mắt nhìn Trương thị tràn đầy không tán thành.

Trương thị hơi xấu hổ, lại không biết nên mở miệng phản bác như thế nào. Kể từ sau khi chân Cố Đại Hà bị thương, đại phòng vẫn luôn chán ghét tam phòng ăn không ngồi rồi. Việc nhà về cơ bản đều tới tay Tam Nha làm, còn bản thân nàng thì xuống ruộng làm việc, còn phải cướp làm cả việc nam nhân phải làm.

Trương thị biết rõ hai hài tử phải làm việc nhà, nhưng trước giờ không nghĩ nhiều, hơn nữa có khi nhìn thấy đau lòng cũng chẳng làm gì được.

Cố Đại Hà im lặng một hồi lâu, sau đó mở miệng nói: "Nhà này vẫn nên phân ra thôi!"

Tam Nha nghe thấy tin này cực kỳ vui vẻ, bây giờ cha mình đã có tư tưởng muốn phân gia, vậy thì bản thân không cần gấp gấp gả chồng. Tuy Tứ Nha không hiểu mấy việc này lắm nhưng nhìn thấy Tam Nha vui vẻ nàng cũng rất vui, nhưng rất nhanh khuôn mặt nhỏ của nàng lại nhăn nhó.

"Tam tỷ, muội còn đói!" Cả ngày không ăn gì sao lại không đói cho được?

Nửa cái màn thầu lúc nãy là bản thân Tam Nha ăn để dành, đâu nhiều, nàng đành phải nhỏ giọng an ủi: "Muội ráng chịu một chút, lát nữa là đi ngủ, ngủ rồi thì không đói bụng nữa, sáng mai tam tỷ sẽ kiếm thật nhiều đồ ăn cho muội."

Tứ Nha không nỡ nhìn con lợn con, trong lòng còn mong ăn thịt lợn.

"Con lợn này còn nhỏ, đợi đến khi ta nuôi nó lớn rồi lại ăn, lúc đó không ai quản chúng ta, chúng ta có thể ăn đủ." Tuy rằng Tam Nha nói như vậy, nhưng lại không quá tin tưởng liếc mắt nhìn Cố Đại Hà, trước kia cho dù có thứ gì ngon cha đều sẽ đưa toàn bộ cho bà nội ăn, hai tỷ muội chẳng được miếng nào.

Cho dù có dở cũng phải đợi bà nội đồng ý mới được ăn.

Cố Đại Hà bị Tam Nha nhìn đến mức mất tự nhiên, vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của hài tử này là lạ, giống như mình sẽ giành đồ của nó vậy. Đang định mở miệng hỏi vài câu, nhưng nghĩ đến tính tình cùng cái miệng của Tam Nha, Cố Đại Hà chỉ đành cam chịu mà ngậm miệng lại, đỡ phải rước khổ đến cho mình.

Lý thị xoa đầu Tứ Nha nói: "Ăn có một chút này sao mà no được, mà đói bụng thì sao ngủ nổi. Chỗ ta có chút đồ ăn, ta đi lấy mang qua đây, Tam Nha cũng ăn một miếng." Nói xong Lý thị liền đi ra khỏi cửa, đi về phía nhị phòng.

"Vẫn là nhị bá nương tốt." Tứ Nha sờ bụng nói.

Tam Nha lại lườm Cố Đại Hà không nói gì, ánh mắt kia khiến Cố Đại Hà chột dạ.

Lý thị rất nhanh đã quay lại, giấu một túi điểm tâm trong lồng ngực, trong tay áo dài cũng giấu nửa túi, vốn chỉ lấy một túi chưa mở kia, nhưng lo lắng hai hài tử ăn đủ không no nên nàng cầm cả nửa túi đã mở ra kia tới.

Thấy hai hài tử vui vẻ ăn điểm tâm, Cố Đại Hà và Lý thị đều khó chịu trong lòng.

Sáng sớm hôm sau, còn chưa tới giờ ăn cơm sáng Chu thị đã lén lút đi qua, dặn dò Cố Đại Hà sau khi ăn xong nhất định phải nói chuyện phân gia, giống như lo lắng Cố Đại Hà sẽ không nhắc tới việc này, còn ra lệnh không được mang đồ ăn sáng về phòng, bắt buộc phải tới nhà chính.

Cố Đại Hà chỉ đành đồng ý, trên mặt ngoài cười khổ ra chẳng còn biểu cảm gì khác, trong lòng chua chát.

Ba lần bốn lượt tới tam phòng này, nhưng chưa hề nhìn xem nhi tử bị gãy chân, chỉ trưng ra vẻ mặt ta đang suy nghĩ cho ngươi để 'nhắc nhở' mình cần phải đề cập đến chuyện phân ra. Giờ phút này trái tim kiên định nhiều năm của Cố Đại Hà cũng bắt đầu bất ổn, trong lòng có bao nhiêu chua xót đoán chừng chỉ bản thân mới biết được.

Chân Cố Đại Hà không thể di chuyển, Trương thị đành phải nhờ Cố Đại Hải tới giúp một tay, cõng Cố Đại Hà tới nhà chính.

Ông cụ nhìn thấy Cố Đại Hà còn hơi sửng sốt: "Chân, chân khỏi rồi?"

Cố Đại Hà chua chát: "Vẫn chưa, đại phu nói vẫn chưa thể động."

Ông lão nghe xong mất hứng, khuôn mặt lạnh nhạt nói: "Nếu vẫn chưa khỏi, đại phu nói không thể cử động vậy ngươi tới đây để làm gì? Lẽ nào không đi ra thì không có cơm ăn à? Lần này bỏ qua, lần sau cứ ở trong phòng mà ăn, bảo vợ ngươi bưng về cho ngươi là được."

Cố Đại Hà cúi đầu đáp: "Con đã biết rồi cha."

Nhi tử nghe lời như vậy, trong lòng người làm cha cũng thoải mái không ít, ông cụ gật đầu.

Bởi vì trên bàn cơm nhiều thêm hai người của nhị phòng, đồ ăn cũng phong phú hơn thường ngày, Chu thị cũng không hạn chế thức ăn của tam phòng như thường lệ, đây hẳn là chuyện tốt với tam phòng, nhưng đại phòng nhìn thấy thì không vui vẻ gì. Tam phòng này không có một lao động trưởng thành nào, vì sao lại ăn giống như bọn họ, như này khác gì nuôi không bọn họ chứ?

Trần thị huých khuỷu tay vào sau lưng Cố Đại Giang, nhà này nhất định phải phân, nếu không thì lỗ to.

Cố Đại Giang bất ngờ bị huých, suýt chút nữa làm rơi bát cơm, tròng mắt liếc nhìn quanh bàn, rồi lại dùng sức huých lại Trần thị, lỡ tay huých hơi mạnh khiến nàng bị huých đến suýt nữa nằm sấp lên mặt bàn, bát cũng đập lên mặt bàn vang lên 'cạch', khiến cho phụ nữ bên bàn nhỏ bị dọa hết cả hồn.

Chu thị lạnh lùng liếc xéo: "Làm cái gì đấy? Không ăn thì cút!"

Trần thị rất khí thế cầm bát lên ăn tiếp, nhưng đuôi khóe mắt liếc thấy hai món hàng lỗ vốn của đang liều mạng nuốt cơm giống như quỷ chết đói đầu thai, lập tức cứng rắn lên: "Không ăn thì không ăn, dù sao nhà này cứ tiếp tục ăn như thế thì đến cả núi vàng núi bạc sớm muộn gì cũng ăn hết, còn không bằng bây giờ đói đến chết cho xong."

Cố Nhị Nha đang dùng sức nhét đồ ăn vào miệng ở bên cạnh đảo tròng mắt, cũng nặng nề đặt bát xuống bàn: "Đúng đấy, ăn cái gì ăn, mấy người này ăn không ngồi rồi chẳng biết lúc nào sẽ khiến nhà này trở nên nghèo mạt rệp nữa."

Chu thị hoài nghi nhìn Trần thị, bình thường Trần thị chính là người bảo vệ đồ ăn nhất, đến cả Cố Nhị Nha do Trần thị sinh ra cũng là kẻ bảo vệ đồ ăn, ai dám lấy bát từ trong tay hai mẹ con này ra chẳng khác nào đòi mạng họ, nhưng hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à? Hai người này vậy mà lại đặt bát cơm xuống.

Tam Nha Tứ Nha giống như không nhìn thấy gì, dốc sức lùa cơm vào miệng, rất hiếm khi được thỏa sức ăn giống như bây giờ, đến cả dịp Tết cũng chưa chắc được ăn no, hai tỷ muội đâu thể nào bỏ qua cơ hội này. Tuy Trương thị dùng sức kéo hai người lại nhưng hai người chẳng thèm để ý tiếp tục ăn.

"Được rồi, không ăn thì cút đi." Trong lòng Chu thị đang nghĩ chuyện, cũng lười để ý đến hai mẹ con này.

Hai mẹ con vừa nghe vậy, sao được chứ? Hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi lại cầm bát lên.

Lý thị thấy thế cười giễu một tiếng, trong mắt toàn là khinh thường: "Người sáng suốt có thể nhìn ra đây là đang chê người ta ăn nhiều! Cũng không suy nghĩ thử bình thường ai mới là kẻ ăn không ngồi rồi, kẻ không biết xấu hổ này đúng là không gì sánh được!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp