Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 72


1 tháng

trướctiếp

Nhưng trong quá khứ đã từng xảy ra chuyện gì, thân thể này không hề có một chút ký ức gì, nên không thể biết được.

Con sông vô danh này nằm bên cạnh thôn, cho nên trưởng thôn đánh xe qua lại hai ba lượt cũng không mất nhiều thời gian, chẳng mấy chốc đã bỏ đám lợn con cuối cùng lên trên xe. Trưởng thôn mời Cố Thanh cùng ngồi xe bò, Cố Thanh biết hắn có chuyện muốn nói với mình nên không từ chối, chỉ là hơi lo lắng thoáng nhìn qua Cố Phán Nhi, thấy nàng như không có việc gì đang đứng đó tán gẫu nên cũng không lo lắng nữa.

Cố Phán Nhi thấy Cố Thanh nhìn mình liền vẫy tay, lại thấy tên kia ngoảnh đầu bỏ lơ mình.

Đúng là đồ kỳ quặc! Nàng cạn lời sờ mũi.

"Tuy cơ thể Thanh ca nhi không tốt lắm nhưng từ nhỏ đã rất thông minh, nếu có thể tiếp tục học tập, thi đỗ được tú tài hẳn cũng không khó. Nếu có công danh tú tài sau này có thể tìm việc dạy học kiếm sống, có thu nhập ổn định, cuộc sống khả năng tốt hơn." Cố Đại Hải nhìn chằm chằm vào bóng lưng nhỏ gầy của Cố Thanh, nói nhỏ với Cố Phán Nhi, ý tứ khuyên bảo tương đối nhiều.

"Hắn làm tiên sinh dạy học?" Cố Phán Nhi nhướng mày, đừng có dạy hư học sinh!

"Sao? Cháu khinh thường tướng công của mình à?" Cố Đại Hải lập tức khuyên răn: "Thanh ca nhi tuổi tác tương đương Điền ca nhi, hai đứa cùng vào học đường, Điền ca nhi nói với ta, Thanh ca nhi rất thông minh, vừa học đã hiểu, tiên sinh rất coi trọng hắn."

Nàng trợn mắt nói: "Nếu hắn muốn học thì cứ học, dù sao chẳng ai cản hắn!" Quan trọng nhất bạc ở trên tay hắn có được không hả? Hắn muốn làm gì vốn chẳng cần hỏi ý kiến nàng, cứ trực tiếp quyết định là được. Về phần thi tú tài hay không thì có quỷ mới biết hắn nghĩ sao.

Đối với hai chữ tú tài này là khái niệm gì, nàng thật sự không hiểu lắm.

Nhưng nàng lại biết nếu thi đậu tú tài, sau này nha môn có trưng binh hay lao dịch gì đó tú tài sẽ được miễn, danh vọng này thật sự tốt đấy chứ.

Cho nên nàng cũng hy vọng Cố Thanh làm ra một tú tài về, sau này đỡ phải nhọc lòng vớ vẩn.

Một xe lợn con cuối cùng cũng được kéo đi, Cố Phán Nhi cúi người vác con lợn đầu đàn lên, nhẹ nhàng đi về nhà. So với thoải mái của nàng, mười mấy người kia lại hơi khổ sở, tuy rằng mấy con lợn rừng chừng trăm ký này không quá lớn, nhưng cũng không hề nhẹ! Chưa nói đến việc mỗi con đều nặng gần một trăm ký, lông lợn còn đâm vào người nữa! Mấy tên hạ nhân này đâu đã từng làm việc nặng nhọc như vậy, ai nấy đều âm thầm than khổ, khuôn mặt uất ức.

Công tử nhà họ sai đi tìm người chứ có sai đi khiêng lợn rừng đâu!

Nhưng nhìn thấy sự lợi hại của Cố Phán Nhi nên những hạ nhân này cũng không dám phản bác, nếu không cẩn thận đắc tội với người đàn bà đanh đá này sẽ hại công tử bị tội, đến lúc đó không bị lột mấy lớp da trên người mới là lạ.

Tứ Nha vẫn ôm lấy con lợn con kia không nỡ buông tay, nhưng một ngày không ăn không uống thể lực cũng cạn kiệt, đâu còn đi nổi nữa. Lý thị nhìn thấy nàng đáng thương nên cõng nàng lên. Mà con lợn nhỏ kia bị Tam Nha cướp lấy, nói sau khi về nhà sẽ trả lại.

Một đám người thanh thế to lớn đi vào thôn, thôn dân ào ào ló đầu ra nhìn, trước đó đã nhìn thấy trưởng thôn kéo ba xe lợn con, nhưng bởi vì là lợn con nên tuy rằng thôn dân có ngạc nhiên lại không bao nhiêu. Đến mười mấy người này, mỗi người khiêng một con lợn rừng, thấy vậy muốn không kinh ngạc đều khó.

Chẳng qua thôn dân lại không biết những con lợn rừng này đều do một mình Cố Phán Nhi giết, nếu biết được chắc chắn sẽ gây nên một trận náo loạn, có lẽ mọi người đều nhìn Cố Phán Nhi như một con yêu quái.

Lúc này ở nhà Toàn Phúc.

Trương thị đã sớm tỉnh lại, nhưng bởi vì đầu luôn choáng váng nên vẫn không rời khỏi giường được, hai vợ chồng đều nằm trên chiếc đó sốt ruột chờ đợi. Có thể không sốt ruột sao? Tứ Nha đi ra ngoài cả ngày không thấy bóng dáng đâu, sau núi nguy hiểm như vậy, chẳng biết hài tử này có vào sau núi không, có gặp phải thú dữ hay không.

Bình thường cả hai người đều cực kỳ bận rộn, lúc trước Cố Đại Hà bị què chân cũng đâu có thời gian nghỉ ngơi, không làm khung chính là sửa này sửa kia. Không ai rảnh đi trông hài tử, nhưng bây giờ hai người đều nằm ở trên giường, có thể nói thanh nhàn khó có được, vì thế vừa rảnh rỗi lại bắt đầu quan tâm đến chuyện của con mình.

Lúc này họ mới phát hiện Tam Nha đã là một hài tử có chủ kiến, muốn giảng giải là không có cách nào nữa, Tứ Nha đầu óc chậm chạp, tuy rằng không phải một đứa ngốc nhưng cũng là kiểu vào tai trái ra tai phải.

Nhưng ít ra còn có thể nói gì, bây giờ không thấy người đâu mới khiến cho người ta sốt ruột.

Hai người đang sốt ruột thì Chu thị lại đi vào, nhìn thấy Trương thị lập tức liếc xéo, sắc mặt cũng trở nên khó coi, trực tiếp coi Trương thị như người vô hình, quay đầu nhìn về phía Cố Đại Hà: "Lão tam ngươi nghĩ như thế nào? Vừa hay lão nhị đang ở nhà, nếu như ngươi không có ý tưởng gì thì đi nói với cha ngươi, phân phòng các ngươi ra, đỡ cho những kẻ xấu xa kia luôn nói nhảm sau lưng bà già ta. Con lớn không theo nương, phòng các ngươi dọn ra ngoài rồi muốn làm gì thì làm, đỡ phải chê bà già này quản chặt, mệt thân các ngươi."

Buổi chiều Chu thị đã đề xuất việc này một lần, khi đó Cố Đại Hà nói phải suy nghĩ đã.

Lúc này còn chưa được nửa ngày Chu thị lại đến thúc giục. Cố Đại Hà cảm thấy hơi chạnh lòng, nương thấy mình không có tiền đồ cho nên định bỏ qua phòng mình sao.

Chẳng lẽ còn có thể từ chối được sao?

Cố Đại Hà thoáng nhìn qua Trương thị đang cúi thấp đầu, gật đầu với Chu thị: "Nương nói thế nào thì cứ làm như vậy, nhưng bây giờ chân của con còn chưa thể động, nương có thể đề cập đến chuyện này giúp nhi tử được không?"

Chu thị trợn mắt, tức giận nói: "Việc này ngươi tự đi mà nói! Ngày mai bắt buộc phải đi!"

Chu thị mới không chạm vào rủi ro kia đâu, nàng đã nhắc đến chuyện này ba lần với ông già, mỗi lần đều không đồng ý còn mắng nàng đến máu chó đầy đầu. Tính tình của ông già rất cố chấp, trừ phi lão tam tự mình đề xuất, nếu không muốn phân phòng lão tam ra, cửa ải đầu tiên là ông già không thể qua được.

"Ngày mai ngươi bắt buộc phải đi, nương ngươi không muốn lại bị người khác nói là ác độc, nói gì mà bắt làm việc là không cho ăn cơm." Chu thị liếc nhìn Trương thị, hừ lạnh, trong lòng chỉ mong đánh con dâu này một trận, đều ăn trên một bàn cơm như nhau, chỉ con dâu hết ăn lại nằm này đến muộn ăn không đủ no.

Cố Đại Hà cười gượng: "Vâng, nhi tử biết rồi."

"Biết thì tốt!" Chu thị liếc nhìn chân của Cố Đại Hà, ngúng nguẩy cái mông đi thẳng ra cửa, từ đầu đến cuối không hề hỏi chân của hắn như thế nào rồi. Có lẽ Chu thị vẫn cho rằng chân của hắn đã phế, cho dù nhặt lại được một cái mạng cũng là thằng què, cả đời không còn chút tiền đồ gì nữa.

Tròng mắt Chu thị láo liêng: Lão nhị là đứa có tiền đồ, nhưng mà...

Nhớ tới Lý thị kia, Chu thị lại tức giận, nhưng không có cách nào khác. Nàng thầm nghĩ đừng thấy Lý thị suốt ngày nhã nhặn, thật ra là kẻ thù rất dai, trong đầu ôm xấu xa.

Sau khi Chu Thị rời đi, Cố Đại Hà hỏi Trương thị: "Nương tử nàng nghĩ thế nào? Chúng ta thật sự phân ra ngoài?"

Tính tình Trương thị mềm mỏng, không có chủ kiến gì, tuy rằng trước kia Cố Phán Nhi đã nói đến rách cổ họng cũng không khiến nàng thay đổi được bao nhiêu: "Chàng là đương gia, chàng nói sao thì cứ làm như vậy."

Cố Đại Hà thở dài: "Ta đang hỏi nàng nghĩ thế nào?"

Nghĩ thế nào? Trương thị giật mình, bản thân mình nghĩ thế nào có tác dụng à? Hồi trước lúc mang thai Bảo ca nhi đã cảm thấy hẳn là một nhi tử, nàng nghĩ mẹ chồng có thể đối xử tốt với mình một chút, sinh ra được một thằng nhóc trắng trẻo mập mạp. Nhưng chỉ nghĩ thôi thì có ích gì, đừng nói đến việc ăn no, còn khổ sở hơn cả khi mang thai Tứ Nhi vào lúc mất mùa, bảy tháng mang thai không ngày nào được no bụng, đã thế còn làm việc nhiều hơn lúc trước.

Sinh Bảo ca nhi rồi, nàng tưởng mình có thể yên ổn ở cữ.

Nhưng đó cũng chỉ là nghĩ mà thôi, chưa được ba ngày đã phải xuống giường đi giặt tã lót.

Nếu nghĩ nhiều chuyện gì đó tự nhiên cũng chỉ là nghĩ mà thôi, không bao giờ ngẫm nghĩ gì nữa.

Nhưng nếu Cố Đại Hà đã hỏi, Trương thị hơi do dự rồi vẫn đáp: "Ta đang nghĩ, nếu cái nhà này phân rồi, sau này ta có thể thỉnh thoảng về nhà mẹ đẻ."

Cố Đại Hà ngẩn người, Trương thị không đề cập tới thì hắn hoàn toàn không nhớ ra Trương thị còn có nhà mẹ đẻ. Đã bao nhiêu năm Trương thị không về nhà mẹ đẻ rồi, một hai năm đầu hắn còn hỏi thăm, sau này cũng chẳng hỏi tới nữa.

Nhớ tới nhà mẹ đẻ của Trương thị, trong lòng Cố Đại Hà hơi khó chịu.

Thật ra xuất thân của Trương thị không tệ, Trương phụ là tú tài, Trương thị đi theo người cha tú tài cũng biết được ít chữ, nhưng năm ấy Trương thị vừa gả đi thì người cha tú tài cũng bị bệnh không còn, trong nhà còn có một đệ đệ nhỏ hơn nàng mười tuổi và một người nương già, cuộc sống khá khó khăn túng thiếu.

Năm đó mất mùa hai mẹ con kia chẳng còn cách nào khác bèn đi tìm Trương thị, kết quả lại bị Chu thị đuổi ra ngoài.

Từ đó về sau hai nhà không lui tới nữa!

Trong lòng Cố Đại Hà biết, có lẽ Trương thị đã nhớ nhà rất lâu rồi, nhưng phải chịu sự áp bức của Chu thị khiến nàng chẳng dám nói ra, đương nhiên trong lòng hắn cũng không dễ chịu, giống như có thứ gì mắc kẹt ở trong đó: "Đợi đến khi nhà này phân rồi, chân của ta đỡ hơn sẽ cùng nàng về nhà một chuyến, lại nói Tứ Nha với Bảo ca nhi còn chưa được gặp cậu với bà ngoại của chúng đâu."

Trương thị ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Đại Hà, trong mắt không mong đợi gì nhiều, nếu cái này không phân được thì việc này vẫn phải nghe Chu thị, bây giờ nói cũng có tác dụng gì đâu.

Đang lúc nói chuyện thì Lý thị đã trở lại, đi thẳng vào tam phòng.

"Tứ Nha sao vậy?" Trương thị nhìn thấy Tứ Nha nằm trên lưng Lý thị, dáng vẻ không động đậy, nàng thật sự lo lắng muốn chết, sợ hài tử này sẽ xảy ra chuyện gì không lành.

Lý thị đặt Tứ Nha lên giường, nói: "Không có gì nghiêm trọng, có lẽ là do đói quá thôi."

Tam Nha đi theo sau, trực tiếp đặt con lợn con lên giường, Tứ Nha vốn đang ỉu xìu lập tức sáng rực mắt lên: "Muội muốn ăn thịt lợn, muội muốn ăn thịt lợn, tam tỷ muội muốn ăn thịt lợn!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp