Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 71


1 tháng

trướctiếp

Không ngờ tìm thấy một cái sọt với cá, lại chẳng thấy bóng dáng ai hết.

Hắn bắt đầu lo lắng, có khi nào mụ điên này ngã xuống sông rồi bị nước cuốn trôi đi không?

Trong đám người cùng đi tìm còn có vợ Cố Đại Hải và Tam Nha, bởi vì cả ngày cũng chẳng thấy Tứ Nha đâu, vốn dĩ định để mọi người trong nhà cùng đi tìm xem, nhưng Chu thị vẫn luôn náo loạn trong nhà nên chẳng thể nào đề cập đến việc này, chỉ đành tự mình ra ngoài tìm.

"Chờ chút, hình như ta nghe thấy tiếng kêu." Người luyện võ ngũ thức tốt hơn người bình thường, một hộ viện Tư gia dường như nghe thấy có âm thanh truyền ra từ trong rừng, ra hiệu cho mọi người dừng lại, sau đó đề khí gầm vào trong cánh rừng: "Cố Đại Nha, Cố Tứ Nha, các ngươi ở đâu vậy?"

"Ở bên trong này, mau vào đây giúp!"

Lúc này rất nhiều người đều nghe thấy, vội vàng theo tiếng đi vào.

Càng đi vào bên trong mùi máu càng nồng đậm, khi bọn họ tìm được người thì bị khung cảnh trước mắt làm cho kinh hãi qua hồi lâu cũng không nói nên lời. Mười bảy con lợn rừng trưởng thành nằm ngay ngắn ở đó, máu thấm ướt bùn đất, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, khiến người ta khiếp sợ trong lòng.

Người tạo thành tất cả còn đang bắt lợn rừng con, cách một đoạn trên dây cỏ thật dài lại cột lấy bốn con, mỗi con chỉ bị cột lấy một cái chân sau, khiến cho lợn rừng con có muốn chạy cũng không chạy được.

Cố Phán Nhi quay đầu lại đỡ một nụ cười rạng rỡ: "Nhiều người như vậy à, vừa vặn, mau hỗ trợ!"

Một nụ cười tự cho là rất thân thiện, trong mắt người khác lại âm trầm đến rợn người.

Có lẽ vì lợn rừng con bị trói thành đống với nhau nên mấy con ở phía sau cũng không khó bắt, đếm được khoảng mười chín cụm, cũng chính là bảy mươi sáu con lợn rừng con, kể cả vài con lợn con bị lợn cái đè chết là có tám mươi hai con. Không thể không nói những con lợn cái do lợn đầu đàn này dẫn theo rất có thể đẻ, cũng gián tiếp chứng minh năng lực giống đực của lợn đầu đàn này rất mạnh, quả nhiên chỉ giết chết mới có thể vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn.

"Đây là bưng cả ổ tộc đàn chúng nó hả!" Mãi một lúc sau mới có người kinh ngạc thốt lên.

Cố Phán Nhi không cho là đúng, khu rừng này lớn như vậy chắc chắn không thể chỉ có một đàn lợn rừng, nếu như thật sự chỉ có một đàn này, nàng sẽ không làm ra chuyện "đoạn tử tuyệt tôn" như vậy.

Theo tiếng kêu kinh ngạc kia vừa dứt, đã có người thì thầm.

Công tử nhà mình lại ở chung với một phụ nhân đáng sợ như vậy, có phải quá nguy hiểm rồi không.

Phụ nhân này rất hung ác, hầu như con lợn nào cũng bị một đao chí mạng, còn lợn đầu đàn càng trúng một đao ngoan độc ở trên đầu, có thể thấy nàng tuyệt đối không phải là người lương thiện, với tính khí công tử nhà mình có thể kiếm được chỗ tốt sao?

"Ngẩn ngơ cái gì đấy? Nhanh lên, mỗi người kéo một con về, mùi máu tươi ở nơi này nồng như vậy, nếu như thu hút thú dữ gì đó đến thì không phải chuyện đùa đâu!" Cố Phán Nhi nhìn trái nhìn phải, thấy không còn bỏ quên thứ gì thì nhanh chóng thúc giục mọi người, có khoảng mười sáu nam nhân trưởng thành đến đây, mỗi người một con lợn rừng thì còn dư lại một con.

Nhưng đàn lợn rừng con này thì không biết nên làm như thế nào, tuy rằng bọn chúng nhỏ nhưng trọng lượng cũng phải hơn mười mấy ký, nhỏ nhất cũng ba bốn ký. Với bốn người Lý thị, Tam Nha, Tứ Nha, còn có Cố Thanh là không thể nào trực tiếp mang về. Tiếc rằng dây thừng hơi thiếu, nếu không nàng đã cột đầu lợn rừng vào, như vậy bọn họ có thể vừa kéo vừa đuổi cũng kéo một đống lợn rừng con về.

Cố Thanh phản ứng kịp, vội vàng nói: "Ta đến nhà trưởng thôn mượn xe bò."

Nghe Cố Thanh nói như vậy, Tam Nha cũng phản ứng lại, vội vã nói: "Muội đi cho, muội chạy nhanh."

Cố Thanh không hài lòng lắm, nhưng cũng không phản đối, ai bảo thể lực của mình không tốt chứ.

Cố Phán Nhi nghe xong cũng đỡ lo, đáp: "Trước tiên đưa hết mấy con lợn này ra ngoài đã, qua lại hai chuyến có thể xong việc!" Nói xong nàng dẫn đầu khiêng lợn đầu đàn lên, đồng thời còn cắt hai cụm lợn con lớn nhất, vừa vác lợn rừng vừa xách theo hai cụm lợn con, còn mang theo gần hai trăm ký đồ nhẹ nhàng xuống núi.

Mọi người nhìn xem trợn mắt há hốc mồm, kể cả vợ chồng Cố Đại Hải đã sớm biết Cố Phán Nhi có sức lớn cũng hơi há hốc. Bọn họ biết nàng rất khỏe, nhưng không ngờ nàng lại khỏe tới mức này.

Nhưng mọi người cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng bận rộn, đầu tiên là khiêng lợn rừng lớn, sau đó mỗi người một cụm lợn con, mỗi người khuân vác hai lần mới có thể mang toàn bộ lợn rừng xuống núi.

Chẳng mấy chốc trưởng thôn cũng vội vàng đánh xe bò qua.

Vừa nhìn thấy lợn rừng chất đầy đất, trưởng thôn cũng bị dọa đến mức nhảy dựng lên, vừa nãy khi Tam Nha nói trưởng thôn không hề tin, cho rằng nhiều nhất cũng chỉ có ba bốn con thôi, nào ngờ đâu chỉ có ba bốn con, thật sự là bưng một ổ.

Không, không phải một ổ, mà là vài ổ ấy chứ!

"Đây đây đây..." Miệng trưởng thôn run rẩy hồi lâu cũng chẳng nói nổi lời nào, dứt khoát ngậm miệng lại, sau đó xuống xe ngoan ngoãn chuyển lợn rừng con lên. Lợn rừng con này không dễ mang về, trưởng thôn cho rằng nên để chúng lên xe trước, hơn nữa còn phải qua lại hai ba chuyến mới có thể mang hết chúng về được.

Còn về những con lớn này, mười mấy thanh niên lực lưỡng mỗi người một con còn không mang về được sao?

Bởi vì xe bò qua lại cần thời gian, mọi người bảo vệ tại chỗ, lúc này Cố Đại Hải mới tìm được cơ hội nói chuyện với Cố Phán Nhi: "Đại Nha, là có chuyện gì vậy? Chỗ lợn rừng này đều do cháu giết sao?"

Cố Phán Nhi nói: "Còn chẳng phải vì nha đầu Tứ Nha này sao, lúc ta đang bắt cá nghe thấy tiếng nàng kêu, lại giống như tiếng lợn rừng nên tò mò chạy đến xem, ai ngờ nha đầu này ngồi yên trên đại thụ, dưới gốc cây có một đống lợn rừng bao vây. Mới đầu ta còn thấy kỳ quái, khi nhưng nhìn kỹ lại, nhị bá nói xem là sao? Nha đầu này ôm một con lợn con trong ngực, đàn lợn kia muốn giành lại nó. Nhưng nha đầu này nhất định đòi ăn thịt lợn nên không chịu thả ra. Ta chẳng có cách nào nên nghĩ cách làm thịt cả đàn lợn rừng này."

Cố Đại Hải thấy nàng kể lại nhẹ nhàng như vậy, chính là không rõ tình huống lúc đó nguy hiểm cỡ nào.

"Cháu có bị thương không?" Cố Đại Hải nghe Cố Phán Nhi nói nàng tự mình làm thịt đàn lợn rừng này, lo lắng nhất là nàng có bị thương không, dù sao nhiều lợn rừng như thế. Người bình thường gặp phải một con đã cực kỳ nguy hiểm rồi, ba người đều chưa chắc có thể hạ được một con, nhưng hài tử này lại một mình giết chết mười bảy con, thật sự khiến người khác khó tin.

Cố Phán Nhi vung tay lên: "Ta không sao cả, chỉ hơi mệt thôi!"

Trời đã đã tối đen, dù cho vẫn có ánh trăng nhưng không thể thấy rõ mặt người, huống hồ mặt của Cố Phán Nhi còn đen như vậy, Cố Đại Hải nhìn mãi cũng không nhìn có gì bất thường, trái tim đang treo lên cũng hạ xuống không ít.

Đột nhiên hắn lại nhớ đến một chuyện, do dự một hồi nói: "Hôm nay cháu không ở nhà nên không biết, trong nhà ầm ĩ lên. Bà nội cháu muốn phân phòng cha nương cháu ra, việc này cha nương cháu cũng đồng ý, nhưng ông nội cháu không chịu. Dù sao cháu cũng là trưởng nữ phòng cha nương cháu, cháu thấy thế nào?"

Nàng ngẩn người, lại chẳng thấy bất ngờ: "Nhị bá thấy sao?"

Cố Đại Hải hơi do dự, hơi lo lắng: "Chân cha cháu không tốt, cơ thể của Bảo ca nhi cũng không tốt, hiện giờ nương của cháu cũng bị thương. Nếu như thật sự phân gia, có lẽ cuộc sống sẽ hơi khó khăn."

Nàng gật đầu: "Thật sự khó khăn. Nhưng ngươi cũng nói, ta là trưởng nữ phòng này, nếu cha nương thật sự phân ra ta cũng không thể nào mặc kệ họ. Chỉ có điều nếu bọn họ không phân, ta muốn quản cũng không quản nổi, về phần nguyên nhân gì ta tin trong lòng nhị bá cũng đã rõ."

Cố Đại Hải hơi sững sờ: "Cháu đồng ý chuyện cha nương cháu phân ra sao?"

Cố Phán Nhi khẳng định nói: "Ta khá ủng hộ việc bọn họ phân ra, sớm muộn gì chân cha ta cũng khoẻ lại nhanh nhẹn, nương ta lại rất chịu khó, hơn nữa hai đứa Tam Nha Tứ Nha cũng rất cần mẫn. Bốn người bọn họ nỗ lực một chút, cho dù có thế nào cũng không đến nỗi chết đói, về phần Bảo ca Nhi, ta định để hắn đọc sách viết chữ với Cố Thanh, bệnh ta cũng trị rồi."

Thật ra có thể chăm sóc cho Bảo ca nhi đã là một sự giúp đỡ rất lớn, chiếu theo như vậy cuộc sống này có muốn sống tiếp hay không là chuyện của hai vợ chồng lão tam. Cố Đại Hải rất hài lòng với câu trả lời của Cố Phán Nhi, ít nhất đứa cháu gái lớn này chưa hề không có lương tâm như nương mình nói, ngược lại nàng vẫn luôn chăm sóc cho Bảo ca nhi rất tốt.

Hôm nay hắn cũng nhìn thấy Bảo ca nhi, cảm thấy khí sắc của nó tốt hơn nhiều so với trước kia.

"Nếu như cha nương cháu đã phân gia ra ngoài sống, sau này cháu cố gắng quan tâm họ nhiều một chút, còn về phần bà nội cháu nếu có thể mặc kệ thì mặc kệ." Khi Cố Đại Hải nói ra lời này đã cố gắng hạ nhỏ giọng hết mức, sợ người khác nghe thấy.

Cố Phán Nhi không nhịn được liếc xéo, Chu thị không phải mẹ ruột của nhị bá sao?

"Có một số việc nhị bá không tiện nói ra, dù sao cháu chỉ cần nhớ kỹ, nếu như có năng lực quan tâm thì quan tâm đến ông bà nội của cháu một chút, còn không có năng lực thì quan tâm đến cha nương cháu trước." Không biết Cố Đại Hải nhớ đến chuyện gì, trong mắt lóe lên chút đau xót, sâu sắc đến khiến người khác không thể xem nhẹ.

Nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ Chu thị từng làm ra chuyện gì khiến ai nấy đều oán trách sao, thế nên để cho nhị bá thoạt nhìn nhân phẩm không tệ cũng căm thù đến tận xương tủy? Nghĩ lại không phải không có khả năng này.

"Ta nhớ rồi." Câu trả lời của Cố Phán Nhi rất đơn giản.

Câu trả lời đơn giản như thế khiến Cố Đại Hải nghe vào hiện lên một ý tưởng, trong mắt lóe ra một chút không hiểu.

Lý thị vẫn luôn đứng bên cạnh, nghe được đại khái cuộc trò chuyện của hai người, tay mất tự nhiên sờ bụng, trong mắt hiện lên cảm xúc còn phức tạp hơn Cố Đại Hải, trầm mặc không biết đang nghĩ gì.

Qua một lúc lâu Lý thị mới nói nhỏ một câu: "Nhà này, phân mới tốt."

Thấy hai vợ chồng đều nói như vậy, vẻ mặt của Cố Phán Nhi phong phú hơn. Trong ấn tượng của nàng, nhân phẩm của đôi phu thê này đều rất không tệ, tuy rằng vẫn luôn sống làm việc ở thị trấn nhưng mỗi lần trở về đều sẽ mang cho tam phòng không ít đồ, đặc biệt đối xử rất tốt với mấy tỷ muội tam phòng, con người cũng rất hiền lành.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp