Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 70


1 tháng

trướctiếp

Cứ do dự như vậy một hồi, trời cũng đã tối đen, tia sáng cuối cùng cũng chẳng giữ được bao lâu nữa.

Nàng không biết Tứ Nha đã ở trên cây bao lâu, nghe nói nha đầu này cả ngày hôm nay chưa trở về ăn cơm, có lẽ đã ở trên cây suốt một ngày, chẳng biết khi nào thể lực không trụ nổi nữa trực tiếp rơi xuống.

Nàng lại nhìn vào cái sọt, hình như bên trong cũng chẳng có thứ gì để cho mấy con lợn con ăn, thật sự rắc rối quá đi mất.

Lợn con cũng không kém phần hung ác, không có biện pháp thích hợp để đối phó nàng cũng không dám chọc vào.

Thật ra bên hông có một bó dây thừng, nhưng mấy con lợn con này lại ngoan ngoãn tình nguyện đứng im cho nàng trói lại à?

Nàng nghĩ tới nghĩ lui nghĩ đến phát bực luôn rồi, ở đâu ra lại có đến bảy tám chục con lợn rừng con vậy, nếu bắt được hết thì ăn được bao nhiêu bữa lợn sữa quay luôn ấy chứ! Một người sống sờ sờ lại không làm gì nổi đàn lợn rừng hay sao? Nàng hằm hằm bỏ cái sọt xuống, ném cá lên bãi cỏ trên bờ, cầm theo dây thừng và đoản đao lén lút vòng ra đằng sau đàn lợn con.

Chờ đến khi vòng ra đằng sau đàn lợn, nàng vẫn chưa nghĩ ra được cách gì hay, chỉ đành quan sát lung tung bốn phía.

Đang lúc sốt ruột nàng lại phát hiện ra cách đó ba mươi mấy mét có một cái hố to, thoạt nhìn hẳn là do người đào, giống như hố săn. Nàng mò mẫm tiến lên phía trước nhìn, cái hố săn này sâu khoảng hai mét, có vẻ đã bị bỏ hoang từ lâu. Bên trong còn sót lại một ít xương cốt, không biết là con vật nào xui xẻo dính phải, biết rõ là một cái hố còn nhảy xuống rồi chết ở đó.

Cái hố không nhỏ, đường kính một mét rưỡi, bên trong tối om.

Nơi này đã là phần rìa của vòng trong, người bình thường rất ít khi đi vào chỗ này, nếu không có lẽ cái hố này đã bị lợi dụng.

Cố Phán Nhi sờ cằm nghĩ ngợi, sau đó lén lút trở lại chỗ đàn lợn con, bẻ một cành cây nhỏ có lá rồi buộc vào dây thừng, tiếp theo ném về phía đàn lợn, còn mình thì cẩn thận ẩn núp. Nàng cũng không biết nên làm thế nào để dụ đàn lợn kia, chỉ có thể thử trêu đùa với bọn chúng xem có thành công hay không.

May thay trong bảy tám chục con lợn này vẫn có con tò mò, nàng kéo nhánh cây, chúng nó cũng theo nhánh cây chạy về bên này. Đến khi đã cách xa được mười mấy mét, lợn con không thèm đuổi theo nữa, ban đầu có hai mươi mấy con chỉ còn lại mười mấy con.

Cố Phán Nhi hơi do dự, dứt khoát lao ra, ngay khi đàn lợn con chưa kịp phản ứng lại nàng đã bắt lấy bốn năm con, sau đó chạy về phía hố săn. Lợn rừng con hoảng sợ, mấy con khác chạy tán loạn khắp nơi, lại vẫn có một con chạy theo phía sau, sau khi nàng ném vài con đang ôm trong ngực vào cái hố đó thì đá luôn con lợn đi theo phía sau mình vào trong.

Tiếng lợn kêu thảm thiết vang lên, thu hút sự chú ý của mấy con lợn trưởng thành.

Cố Phán Nhi không dám dừng lại, nàng chạy thục mạng khỏi hiện trường gây án, tiện thể cầm luôn dây thừng dụng cụ gây án đi.

Tưởng tượng thì rất tốt đẹp, hiện thực thì lại tàn khốc, đàn lợn rừng nghe thấy tiếng kêu của lợn rừng con, cũng chỉ có bốn con lợn cái chạy tới, số còn lại vẫn hục hục canh giữ dưới gốc cây, bộ dạng giống như muốn liều mạng với Tứ Nha vậy. Nàng thấy thế, chạy được một đoạn rồi lại vòng trở về, nhìn chằm chằm vào bốn con lợn cái đang đứng ở bên hố kêu "hừ hừ", trong lòng chú ý.

Cái hố chỉ cách cái cây kia có bảy tám chục mét, hơn nữa bên trên hố có bốn con lợn, nàng đang tính toán xem mình có đủ thời gian đẩy ngã bọn chúng không. Trong đầu nàng có một kế hoạch vĩ đại, nếu không thể dẫn bọn chúng đi vậy thì cứ đánh bại từng con là được! Dù sao với tốc độ hiện tại của bản thân, đánh không lại chẳng lẽ chạy cũng không lại?

Sau khi tính toán xong, nàng xông ra ngoài, đầu tiên nàng nhấc chân "bịch bịch" đá hai con lợn rừng ở miệng hố xuống, đến khi định đá con thứ ba thì lại không kịp, một cước đá vào con lợn chỉ khiến nó loạng choạng khuỵu một chân xuống rồi rất nhanh lại bò lên. Hết cách nàng đành phải rút đao đâm vào nó, hết sức nhẹ nhàng xoẹt qua cổ con lợn, một con còn lại cũng ngay lập tức bị Cố Phán Nhi cắt cổ.

Đoản đao thật sự rất sắc bén, trực tiếp cắt vào động mạch chủ, tuy rằng chưa chết nhưng cũng không cầm cự được bao lâu.

Lợn rừng kêu lên thảm thiết, nàng lại nhanh chân chạy đi ẩn núp, không biết lần này sẽ dẫn tới bao nhiêu con. Đám lợn con cách đó không xa cũng bị kinh sợ, chạy lung tung khắp nơi.

Cảnh tượng này lại thu hút sự chú ý của lợn rừng, hơn nữa còn thu hút được rất nhiều con. Ngay lập tức có sáu con xông tới, chỉ để lại bảy con canh giữ Tứ Nha. Đối mặt với sáu con lợn rừng kia nàng cảm thấy cực kỳ áp lực, cái hố kia chỉ sâu hai mét, trong đó đã chứa hai con lớn và sáu con nhỏ, không đủ để chứa thêm nữa.

Vả lại sáu con lợn rừng này cũng không chạy đến bên mép hố, có muốn đá cũng không đá vào được.

May mắn thay chúng đều tản ra, chỉ cần tốc độ đủ nhanh vấn đề hẳn là không quá nghiêm trọng nữa. Giờ phút này nàng hết sức vui mừng vì mình đã rèn ra thanh đoản đao này, nếu không chẳng thể nào chỉ dùng một đao để cắt cổ bọn chúng. Nàng hít sâu một hơi, vận linh lực xông ra ngoài, nàng cần phải tốc chiến tốc thắng nên hiển nhiên không thể tiết kiệm linh lực.

Xoẹt xoẹt xoẹt... mấy con lợn phân tán ra lại lần nữa bị cắt cổ, thét chói tai chạy loạn khắp nơi.

Hai con phía trước chưa chết hẳn, nàng không định ở lại chỗ này chờ đến khi chúng hoàn toàn tắt thở, liên tục thuận lợi khiến lá gan của nàng lớn hơn, trực tiếp nhắm vào mấy con lợn rừng đang vây quanh quanh dưới gốc cây kia, định tiếp tục tiêu diệt bảy con còn lại.

"Đại tỷ!" Tứ Nha hoảng sợ hét lên một tiếng, giọng nói khàn cả đi.

Cố Phán Nhi không trả lời, chém xuống hai nhát đao, hai con bên ngoài đã bị cắt cổ rồi, khi định rạch cổ con thứ ba thì một con lợn đực lớn lao đến. Con này không dễ đối phó như mấy con khác, nàng rạch xuống một đao lại rạch vào khoảng không, nhìn thấy tình huống bất lợi, nàng dùng cả tay lẫn chân bò lên trên cây.

"Muội ở đây bao lâu rồi?" Cố Phán Nhi nhìn con lợn con trong lòng Tứ Nha, tối đa được hai ba ngày tuổi, bây giờ trông nó hết sức uể oải, chắc do bị kinh sợ và đói cả ngày.

"Từ sáng sớm đến bây giờ." Tứ Nha liếm đôi môi khô nứt.

"Muội biết đàn lợn rừng kia muốn lợn con này, sao muội lại không trả lại cho chúng nó?"

"Không đưa, muội muốn ăn thịt lợn!"

"..."

Thịt lợn... to như vậy? Cố Phán Nhi cạn lời, cho dù Tứ Nha có trả lại con lợn con kia thì chưa chắc lũ lợn rừng sẽ chịu bỏ qua, dù sao thì lợn rừng cũng là loại thù dai nhất. Nhưng nếu trả lại con lợn con này thì cũng không đến nỗi bị nhiều lợn rừng vây quanh như vậy, mình muốn cứu nàng không đến mức cực khổ như thế.

Mới nãy vì bắt lợn con, nàng còn bị chúng cắn cho mấy phát, tuy là vết thương cũng không nặng.

Chỉ còn lại năm con lợn rừng không bị thương tích, tuy những con lợn rừng bị thương vẫn có thể cử động nhưng dấu hiệu sống sót càng ngày càng yếu, lợn đầu đàn giống như cảm nhận được sự uy hiếp nên định rút lui. Có điều nàng sẽ bỏ qua sao? Mười bảy con lợn rừng trưởng thành, đã bị thương nặng hoặc chết mười hai con, năm con còn lại sao có thể buông tha được.

Lợn rừng là loài khá thù dai, ai biết được tha cho nó xong sau này nó có dẫn theo cháu chắt của nó đến trả thù không, biện pháp trực tiếp nhất là làm thịt luôn năm con lợn rừng này. Còn lợn rừng nhỏ nếu có thể nuôi thì nuôi, không nhất thiết phải giết toàn bộ.

"Muội cứ ở yên đây, ta giết năm con lợn rừng kia trước đã." Cố Phán Nhi nói xong nhảy xuống, đạp lên người một con lợn rừng, sau khi chém một nhát liền nương theo lực chạy tới trước mấy con kia, trong chốc lát chỉ còn lại lợn đầu đàn.

Lợn đầu đàn bị khiêu khích, e sợ uy hiếp do đối phương mang đến nên nó cũng không hành động hấp tấp.

Nàng sẽ không chờ nó có động tác, dù sao mấy con lợn rừng kia nàng chỉ cắt cổ, vẫn chưa hoàn toàn chết, huống hồ có nhiều lợn rừng chết như vậy, mùi máu tươi nồng nặc rất dễ thu hút những con dã thú cỡ lớn, vì an toàn nàng đề khí lao về phía lợn đầu đàn.

Quả nhiên lợn đầu đàn không dễ đối phó như vậy, chém ra bốn năm nhát cũng không chém đến cổ của nó. Cố Phán Nhi đã gần như dùng hết thể lực dứt khoát đặt mục tiêu lên trên đầu, tìm cơ hội đâm một đao xuống. Hành động này quá nguy hiểm, nàng đã khá kiệt sức nhất thời tránh không kịp bị răng nanh đâm trúng bụng.

Cũng may nàng mặc áo lót da rắn nên không bị đâm xuyên qua, xem như trong cái rủi có cái may.

Lợn đầu đàn ngã xuống, mấy con còn lại cũng mất máu quá nhiều không còn sức giãy giụa, đồng loạt ngã xuống.

"Đại tỷ thật lợi hại!" Hai mắt Tứ Nha sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Cố Phán Nhi.

"Được rồi, đừng nói nhảm, mùi máu tanh ở đây quá nặng, có lẽ sẽ thu hút dã thú đến, đến lúc đó ta không còn sức để tái chiến đâu." Nàng che vùng bụng đau âm ỉ, tuy rằng không bị đâm xuyên qua nhưng cũng đau muốn chết, thật hoài nghi ruột đã bị bầm rồi không.

"Đại tỷ, chân muội tê quá!" Tứ Nha đầy vô tội, thật ra tay nàng cũng tê cả rồi nhưng nàng không nỡ buông lợn rừng nhỏ trong ngực, nàng còn muốn ăn thịt lợn con.

Cố Phán Nhi sầm mặt, lại bó tay với Tứ Nha, nàng ổn định lại hơi thở đứng dưới gốc cây, chìa tay: "Nhảy xuống đi, ta đỡ muội, nhanh lên chút!"

Tứ Nha rất nghe lời, thậm chí không thèm nhảy mà ngửa người ra phía sau, cơ thể tự rơi xuống.

Hùng hài tử này đúng là yên tâm! Mặt Cố Phán Nhi nghiêm lại, nhưng không thể làm gì.

Mới vừa để Tứ Nha xuống đất đã nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ từ bên ngoài cánh rừng, hình như là đang kêu tên nàng, thỉnh thoảng còn chen vào một tiếng "Tứ Nha". Cố Phán Nhi đoán có thể là do trời quá tối, tiểu tướng công chờ ở nhà sốt ruột không yên tâm nên nhờ người hỗ trợ đi tìm nàng.

Về phần tại sao lại tìm đến được đây, có lẽ là do nghe được đám hài tử choai choai kia nói.

Hơn nữa nàng còn để cái sọt bên bờ sông, vì vậy đoán được nàng đang chỗ này. Cố Phán Nhi nghiêm túc lắng nghe một hồi, có vẻ không ít người, vì thế nàng đề khí hô to về phía bìa rừng: "Ta ở trong này!"

Cố Thanh chờ cả buổi ở trong nhà, khi trời sắp tối hắn nghe được mấy hài tử trong thôn nói mụ điên ở bên bờ sông, còn tưởng rằng nàng này sẽ nhanh trở về, ai dè chờ mãi chẳng thấy người đâu. Trời tối dần, hắn cũng đứng ngồi không yên bèn mượn người của Tư Nam đến chỗ con sông tìm người.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp