Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 69


1 tháng

trướctiếp

Nói cho cùng hắn vẫn lo lắng tên công tử yểu điệu này câu mất hồn nương tử của mình, dưới lo âu với ghen ghét khiến cho hắn không khỏi sinh ra ý nghĩ hành hạ công tử mảnh mai này. Vì thế hắn cũng đeo một cái sọt lên lưng, lên núi lấy rau dại! Nhà này không có gì, không trồng rau nuôi gà cũng không thu hoạch lương thực, không lên núi lấy còn có thể bỏ tiền ra đi mua sao?

Tên đàn bà này có ăn nổi không?

Một đám người phần phật đi lên núi, trừ người địa phương ở đây ra chẳng ai biết đường đi lên núi, cũng không biết vòng trong không được tùy tiện đi vào. Hạ nhân của Tư gia cũng rất tò mò vì sao cùng một ngọn núi lại chia thành hai khu vực rõ ràng, một bên gần như rất ít người đặt chân đến, một bên thì lại bị giày xéo giẫm đạp hết cả.

Mà cây cối ở bên ngoài cũng không tươi tốt bằng bên trong, một đám người trực tiếp ào ào vào vòng trong, mới vừa vào đã lập tức kinh ngạc đến ngây người! Gà rừng và thỏ trong ngọn núi này thật sự rất nhiều, tiện tay có thể bắt được mấy con, đâu chỉ đủ để làm một bữa ngon, còn đủ để mang về cho mọi người nếm thử!

Cố Phán Nhi cũng nhìn thấy đám người này đi vào vòng trong, nhưng nàng không định nhắc nhở bọn họ. Dù sao bọn họ có mười mấy người, chỉ cần không đi vào quá sâu sẽ không có nguy hiểm. Hơn nữa cho dù có nguy hiểm thì đâu liên quan gì đến nàng? Rõ ràng mới vừa tiến vào vòng trong đã có rất nhiều cây cối có thể dùng, nếu bọn họ cứ nhất định phải đi vào bên trong, gặp phải mãnh thú gì cũng là xứng đáng.

Hái thuốc đương nhiên cần phải vào núi sâu, rốt cuộc chỉ có dược liệu bên trong đó mới là loại tốt.

Nàng không đi con đường bóng râm thường ngày mà lại đổi thành một con đường khác. Cả con đường toàn là bụi gai nên có phần khó đi, thường phải dùng đao phát cỏ. Nhưng bởi vì không có nhiều ánh sáng chiếu tới, nên bụi gai mọc trên con đường này cũng không rậm rạp như con đường lúc trước, vào núi tương đối dễ dàng.

Vừa đi chưa được bao lâu nàng đã gặp được một mảng nhân sâm, ước chừng có khoảng mười mấy cây.

Có điều niên đại của những cây nhân sâm này hơi thấp, nàng chỉ đào cây nhân sâm già nhất, mấy cây còn lại đều không chạm vào, sau đó nàng tiếp tục đi sâu vào trong. Lần này lên núi vốn dĩ để tìm kiếm nhân sâm, nhưng nàng không ngờ vừa mới vào núi đã có thu hoạch, đúng là một chuyện khiến người ta phấn khởi.

Chỉ là những nơi càng có nhiều đồ quý như nhân sâm thì càng tràn ngập nguy hiểm, dọc đường đi nàng đã giết không dưới mười con rắn độc, mấy con độc nhất trong đó đã bị nàng chém đầu rồi ném vào sọt. Rắn độc phổ thông này chẳng là gì với nàng, nhưng lại rất nguy hiểm đối với một vài người thường, bị cắn trúng một nhát có thể mất mạng trong khoảnh khắc, cho nên núi sâu cũng không phải dễ vào như vậy.

Nấm rất nhiều, nàng chọn hái vài cây, định mang về xào hoặc hầm ăn.

Khi mặt trời ngả về phía Tây, đã có không ít đồ được bỏ vào trong sọt của Cố Phán Nhi, những dược liệu tương đối quý giá như nhân sâm, linh chi, hà thủ ô, v. v... Vốn định xem xem có đông trùng hạ thảo hay không, đáng tiếc bây giờ không phải là mùa thu hoạch nó, ngẫu nhiên có thể nhặt được một hai cái không tồi, có điều dược hiệu vẫn kém hơn đúng vụ một chút, chắc có liên quan rất lớn đến trận mưa to lúc trước.

Hơn nửa sọt là nấm, bên trong còn có hơn nửa ký nấm cục, đây là thu hoạch ngoài ý muốn.

Thu hoạch xong Cố Phán Nhi cũng chưa tính quay lại con đường lúc nãy, phía chân núi có một con sông, chính là con sông lần trước nàng đã bơi. Trước đó khi dẫn theo lợn rừng bơi qua nàng phát hiện có rất nhiều cá bên trong đó. Đã lâu rồi không được ăn cá nên nàng định bắt mấy con về ăn. Theo nàng nhớ người trong thôn đều ngại ăn cá vì nó khá tanh, do đó đều không thích ăn. Nhưng những tiểu tử choai choai luôn ăn không đủ no lại thích đến bên bờ sông bắt, nướng đại rồi ăn.

Mặc dù nàng sẽ không tự mình làm, nhưng nàng lại rất rõ các bước làm cá.

Nhắc đến cũng kỳ thật, có rất nhiều món Cố Phán Nhi biết làm thế nào mới ngon, nhưng khi bản thân động tay tới lại hiểu rằng mình chẳng làm ra được món gì nên hồn, muốn dở bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nói chung trời sinh không có tài làm bếp.

Trên đường đi nàng hái chút gia vị, mấy thứ này thường dùng, thỉnh thoảng gặp được nàng sẽ tiện tay hái luôn.

Tương đối may mắn, còn bắt được vài con gà rừng, đủ cho một nồi gà rừng hầm to tướng.

Khi đến bờ sông, ở đó còn có mấy tiểu tử choai choai, thoạt nhìn tương đương với Cố Thanh. Nhưng trên thực tế khả năng còn nhỏ hơn hắn, dù sao tuy hắn mới mười ba tuổi nhưng vóc người lại không bình thường, đứng thẳng người cũng chỉ cao hơn một mét ba một chút.

"Chạy mau, Cố Đại Ngốc tới!"

"Nương ta đã nói, hiện giờ Cố Đại Ngốc này sẽ đánh người."

"Cố Đại Ngốc biến thành Cố Điên!"...

Còn chưa kịp qua đó, lũ tiểu tử choai choai này đã như đàn ong vỡ tổ không thấy bóng người, khoảng cách gần như vậy đương nhiên có thể nghe rõ lời bọn chúng nói, hơn nữa đám hài tử này còn gào lên như vậy.

Trong nháy mắt Cố Phán Nhi đen mặt, cực kỳ muốn đánh người.

Trên bờ sông còn có vài con cá đang ăn dở, nhìn thoáng qua thì cháy sém cả, nhưng vẫn nửa sống nửa chín, cũng không biết đã bỏ muối vào chưa, nhìn vào là chẳng muốn ăn, chẳng biết bọn nhóc đó nuốt trôi kiểu gì.

Nàng nhìn vào trong sông, không rõ lũ tiểu tử kia đã gây hại như nào, nhưng vẫn có thể thấy không ít cá.

Nàng bỏ sọt xuống, vốn dĩ muốn xuống dưới đó vớt cá, nhưng khi vừa chạm vào nước nàng liền bỏ suy nghĩ kia. Lần trước bị lợn rừng đuổi theo không cảm thấy lạnh lắm, nhưng bây giờ không phải đầu óc có bệnh, có thể không chạm vào nước lạnh sao lại phải chạm vào? Nàng bỏ hết đồ trong sọt ra, cẩn thận bày lên trên bờ sông, sau đó lấy dây thừng buộc vào cái sọt rồi ném xuống nước, cách bắt cá này quá vụng về, thế nhưng nơi này lại có rất nhiều cá ngốc, không cần lo không bắt được.

Thấy chưa, vừa mới thả sọt xuống đã có cá bơi vào.

Có điều cá bơi vào trong sọt hơi nhỏ, Cố Phán Nhi lại thích mấy con vừa to vừa mập ở bên cạnh, nàng cẩn thận kéo cái sọt qua bên kia, chờ cá vô ý bơi vào trong liền lập tức kéo lên.

Hai con cá, một lớn một nhỏ, con lớn nặng khoảng một hai ký, con nhỏ thì nặng hơn một ký.

Cố Phán Nhi ném con lớn lên bờ còn con nhỏ ném lại vào trong nước, sau đó thả cái sọt xuống tiếp, kéo qua kéo lại vài lần mỗi lần đều có thể bắt được một con. Sau khi được khoảng năm con rồi nàng không câu nữa, nàng vẩy cái sọt ướt nhẹp, chờ nó khô thì mang dược liệu quay về.

Nhưng đúng vào lúc này hình như nàng nghe thấy tiếng lợn rừng truyền đến từ trong rừng, không khỏi nhìn sang.

Cây cối rậm rạp che tầm nhìn, Cố Phán Nhi không nhìn được gì cả, do dự một hồi cuối cùng cũng không đi qua xem, nàng cúi người bỏ từng dược liệu vào sọt, năm con cá kia mỗi con đều nặng khoảng ký rưỡi hai ký, nàng nhặt vài cọng cỏ tương đối dai xuyên vào, mỗi con cá dùng một cọng cỏ, sau khi xuyên xong nâng lên, nàng lại kiểm tra một lúc, thấy không còn sót gì nữa định trở về nhà.

Giờ này mặt trời đã xuống núi, về đến nhà trời cũng khá tối.

Vừa mới đi được hai bước, trong rừng lại truyền ra tiếng lợn kêu, cùng lúc đó dường như nàng nghe thấy giọng của Tứ Nha.

Nếu như không nghe thấy giọng của nàng, có lẽ Cố Phán Nhi đã không dừng lại lâu như vậy, nhưng là người luyện võ, tai mắt đều tinh hơn người thường vài phần, nếu nghe thấy giọng nói của Tứ Nha chắc chắn không phải là nghe lầm.

Nàng do dự dừng lại một lúc, sau khi lại nghe thấy giọng nói của Tứ Nha, nàng xoay người đi vào rừng.

Theo giọng nói đến gần, nàng dừng lại ở nơi cách hơn một trăm mét.

"Đệch, cái quái gì đây? Lợn rừng tổng phát động à?" Dưới gốc đại thụ cách đó hơn trăm mét có mười mấy con lợn rừng trưởng thành vây quanh, có bốn con đào đất dưới gốc cây, mười mấy con còn lại thỉnh thoảng đâm đầu vào đại thụ, cách mười mấy con này không xa còn có một đàn lợn con không rõ số lượng nữa.

Gặp phải tình huống này, đáng nhẽ nàng phải chạy được bao xa thì chạy, nhưng vừa nhìn lên trên đại thụ kia nàng lại không đi nổi.

Tứ Nha giống như một lão tăng đang nhập định ngồi trên nhánh cây to, trên tay còn ôm một con lợn con.

Con lợn con có vẻ mới sinh ra chưa được bao lâu, kích thước cỡ một con chó nhỏ lúc đầy tháng.

Nàng tức khắc muốn chửi má nó, Tứ Nha thật sự chán sống muốn chết đấy à? Rảnh rỗi quá hay sao lại đi ôm lợn con của bọn chúng là gì? Mà cứ cho là ôm đi, nhưng lúc ôm cũng phải cẩn thận đừng để bị phát hiện chứ! Không nói tới chuyện bị chúng phát hiện, đã thế còn bị chúng vây quanh dưới gốc cây nữa.

Nếu không phải cái cây này to cỡ một người ôm, có lẽ đã bị lợn rừng húc đổ rồi.

Nhìn cái hố to đùng bị chúng ủi ra kia, nhét được cả con lợn trưởng thành vào ấy chứ.

Nên quản hay mặc kệ đây? Nếu định quản thì quản như thế nào? Nàng đau hết cả đầu. Chẳng biết hai cái chân của nàng có chạy nhanh hơn bốn cái chân không, nếu có thể chạy được, nàng cũng sẽ ôm hai con lợn con! Để xem mấy con lợn này sẽ đuổi theo nàng hay là vẫn tiếp tục canh giữ dưới gốc cây.

Quay về tìm người? Cố Phán Nhi không nghĩ người trong thôn sẽ giúp việc này, dù sao cũng là mười mấy con lợn rừng trưởng thành chứ không phải một hai con. Còn về đám người ở trong nhà kia, nàng nhất thời không nhớ ra, hoặc phải nói về cơ bản nàng không nhớ bọn họ vẫn còn ở trong nhà mình.

Cau mày suy nghĩ một lúc, nàng rời khỏi khu rừng, quay về lại bên bờ sông.

Nhưng mà đứng ở bên bờ sông nàng vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào để giải quyết. Nàng nghĩ đến việc đi vòng qua chỗ đám lợn rừng nhỏ, trực tiếp giết vài con nhỏ chọc tức lũ lợn rừng, chờ khi chúng đuổi theo nàng thì Tứ Nha có thể an toàn xuống khỏi cây, nhưng tiền đề là nàng phải chạy nhanh hơn đám lợn rừng đã, hơn nữa phải là toàn bộ đàn lợn cùng đuổi theo, nhưng rõ ràng khả năng đó không cao, suy cho cùng Tứ Nha còn đang ôm một con trong lòng.

Nàng cũng nghĩ đến việc ôm vài con nhỏ chạy đi, dụ đám lợn con chạy vào trong thôn hoặc đẩy chúng vào hố săn, khiến đám lợn kia chạy đi cứu mấy con đó, sau đó nàng lẻn quay lại giải quyết con đang canh giữ. Nhưng như vậy cũng không an toàn, bản thân nàng chẳng ôm nổi mấy con, đám lợn rừng trưởng thành kia lại có tới mười mấy con.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp