Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 68


1 tháng

trướctiếp

Cố Đại Hà bị lắc đến choáng váng mắt, vết thương ở chân cũng hơi đau, khuôn mặt trở nên trắng bệch.

Cố Phán Nhi thật sự hoài nghi có phải lão già này có bị động kinh hay không, nhìn thấy Cố Đại Hà bị lắc đến không chịu nổi nữa nên vội vàng lên tiếng: "Này, ông già kiềm chế chút đi, ông còn run rẩy như vậy tiếp người sẽ bị ông run đến không còn!"

Điền đại phu nghe thấy liền khựng lại, theo phản xạ nhìn về phía vết thương ở chân của Cố Đại Hà, sắc mặt lúng túng, nhưng vẫn cứ nhắc đi nhắc lại: "Lão phu chỉ muốn biết là người phương nào trị vết thương ở chân cho ngươi, quả thật là cao nhân đồng lứa ta!"

Cố Phán Nhi liếc mắt nói: "Khoan, ông già, ta đâu có đồng lứa với ông!"

"Nhảm nhí, nha đầu ngươi sao đồng lứa với lão phu được."

"Nhưng vết thương của cha là do ta trị!"

"... Cái gì?" Điền đại phu kích động đến nhảy dựng lên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, dựng râu trừng mắt: "Con nhóc này ăn nói ngông cuồng, không sợ đắc tội với cao nhân đã trị thương à, chọc cho cao nhân nổi giận, ngươi không muốn cha ngươi được chữa trị nữa à?"

"Dù sao cũng là ta chữa mà, sợ gì?"

"Con nhóc ngu ngốc, ngang ngược, quá ngang ngược!"

"Lão già ngu ngốc, có bệnh!"

"..."

Cố Đại Hà nghe nói Điền đại phu là một người có y thuật cực kỳ cao minh, lo rằng Cố Phán Nhi không hiểu 'đối nhân xử thế' sẽ làm mích lòng vị đại phu này, vì thế lập tức lên tiếng giải thích giúp Cố Phán Nhi: "Đại phu này, không nói dối ngài, thật sự do đại khuê nữ nhà ta chữa trị cho ta. Lúc ấy ta đang hôn mê nên cũng không rõ sự tình như thế nào, nương tử ta ở bên cạnh quan sát, nói đại khuê nữ ta cầm một con dao rất sắc bén, cứ "xoẹt xoẹt xoẹt" như vậy cắt bỏ hết những phần thịt thối, sau đó cạo xương, rồi lại bôi thuốc, cuối cùng là thành như vậy."

Cả hai vợ chồng đều không cho rằng chuyện này có gì ghê gớm, không phải chỉ là cắt thịt rồi cạo chút xương thôi à? Người bình thường đều có thể làm được việc này! Mấy người giết lợn đó không phải mỗi ngày đều làm việc này sao?

Thế nhưng Điền đại phu lại trợn mắt: "Nói thì dễ đấy, thịt ở trên người cứ tùy tiện muốn cắt là cắt sao?"

Cố Đại Hà lẩm bẩm: "Nhưng đại khuê nữ nhà ta cứ cắt như vậy đấy!"

Điền đại phu lại ngửi mùi thuốc trên chân Cố Đại Hà, còn vén lên nhìn thuốc ở bên trong đó, liên tục kinh thán: "Thuốc này cũng kê thật hay! Không phải cứ tùy tiện là làm ra được!"

Cố Đại Hà thì nhìn về phía Cố Phán Nhi, thầm nghĩ: Lẽ nào thật sự là tổ tiên phù hộ sao?

Cố Phán Nhi xem thường, thấy mình không có việc gì làm cũng không muốn ở lại nữa, bảo Tam Nha chăm sóc tốt cho hai bánh bao này xong định quay về: "Lát nữa ta còn phải lên núi hái thuốc nên đi trước đây!"

"Hái thuốc?" Điền đại phu cảm thấy hứng thú, cũng muốn đi theo.

Hắn không phải là một người ngu ngốc, tự nhiên nghe ra vết thương này thật sự là do Cố Phán Nhi chữa trị, nhưng nghe thấy và nhìn thấy là hai chuyện khác nhau! Nếu đối phương là người bảy tám chục tuổi thì hắn sẽ tin ngay, nhưng nha đầu ranh ma này, cho dù có nhổ hết bộ râu của hắn cũng khó lòng tin được!

Tam Nha nghe thấy Cố Phán Nhi nói Trương Thị vẫn ổn nên cũng yên tâm hẳn, nếu không nhìn thấy cục sưng lớn kia sao không sợ mất vía cho được. Nàng sờ sờ bụng, hôm nay náo loạn quá nên cơm trưa cũng chưa được ăn, buổi sáng chỉ húp một chút canh loãng, sớm đói không chịu được.

Không biết cả ngày nay Tứ Nha đi đâu nữa, nàng tính đi tìm Tứ Nha sẵn tiện lên núi tìm đồ ăn luôn.

"Đại tỷ, muội lên núi với tỷ nhé, cả ngày hôm nay chẳng thấy bóng dáng Tứ Nha đâu, có lẽ đang chơi ở trên núi!" Nàng cũng không quá lo lắng cho Tứ Nha, trước giờ cũng thường không thấy Tứ Nha đâu, nhưng đến khi trời tối sẽ trở về, sau đó lại lén lút mang theo không ít đồ ăn.

Điền đại phu vuốt râu: "Lão phu cũng lên núi xem có thảo dược gì để hái không."

Cố Phán Nhi trợn mắt: "Vừa hay hai người các ngươi có thể bầu bạn với nhau, ta đi trước đây!" Nói xong nàng không đợi hai người họ phản ứng đã chạy ra cửa trước, nàng chẳng muốn dẫn theo một già một trẻ này đâu, phiền phức lắm.

Cũng may sau núi gần đây, nếu không giờ này ai lại đi lên núi chứ?

Vừa về đến nhà liền nhìn thấy một lớn một nhỏ đang trừng mắt nhìn nhau, Cố Phán Nhi kinh ngạc nói: "Ây da, chẳng lẽ hai người các ngươi tâm đầu ý hợp, nhìn trúng đối phương hả?"

Hai người cùng quay đầu lườm Cố Phán Nhi.

Cố Phán Nhi lại "Ây da" một tiếng: "Hai người các ngươi đều là nhược thụ, phải làm sao đây? Hai người các ngươi ai trên ai dưới?"

Tư Nam: Ả phụ nhân mặt đen có tâm hồn đáng ghê tởm này!

Cố Thanh: Bệnh điên của mụ điên này lại tái phát!

Cố Thanh nói: "Mụ điên, tên công tử yểu điệu y hệt nữ nhân này nói muốn ở lại chỗ chúng ta, còn muốn ở trong lều chúng ta dựng, ngươi thấy thế nào?"

Tư Nam nói: "Mặt đen, thuốc này là do ngươi kê, bệnh của bổn công tử đương nhiên phải do ngươi phụ trách, bổn công tử rất thích lều của ngươi, ngươi có muốn dựng một cái giúp bổn công tử không?"

Trên lưng Cố Phán Nhi đeo một cái sọt, trên xà cạp giắt một đoản đao, bên hông cột một bó dây thừng, mang theo một cái cuốc thuốc trực tiếp đi lên núi, phớt lờ hai tên bệnh kiều động kinh, trái lại còn hô lớn về phía căn lều: "Nương, buổi tối vẫn hầm thịt, cho thêm ít gừng vào!"

An thị thò đầu ra từ trong lều đáp lời: "Ừ, nương biết rồi."

Cố Thanh nghiến răng nghiến lợi, đen mặt: "Thịt thịt thịt, suốt ngày ăn thịt, sao không ngấy chết ngươi luôn đi!"

Tư Nam ôm lấy ngực bụng, thở dài: "Có thể ăn là phúc, bổn công tử trị bệnh xong cũng muốn ăn một bữa thật đã... Hửm, thịt! Quản gia, còn không mau sai người dựng lều cho bổn công tử? Nếu không dựng xong trước khi trời tối, ngươi muốn bổn công tử ở luôn trong xe ngựa hay sao?"

Quản gia thành thở dài: Ở trong xe ngựa còn tốt hơn ở trong cái lều này!

Nói là lều, nhưng thật ra chính là một ngôi nhà gỗ nhỏ, vốn là một nơi chẳng to lớn gì còn chia thành hai gian phòng. Dù cho có nhìn thế nào quản gia cũng không vừa mắt cái lều kia, công tử nhà mình là cành vàng lá ngọc, sao có thể ở một nơi như thế.

Có điều yêu cầu của công tử, hắn là hạ nhân sao có thể phản đối được? Quản gia ngay lập tức phân phó mười mấy hạ nhân khởi công.

Trong mười mấy người có hơn phân nửa là hộ viện, số còn lại cũng là người hầu, đâu biết dựng lều như thế nào. Nhìn vào hai gian lều kia đều dùng gỗ dựng nên, thoạt nhìn thì rất đơn giản nhưng khi bắt tay vào làm thì choáng váng.

"Quản gia đại nhân, vật liệu này đi đâu để lấy đây?"

Quản gia cũng lo lắng, đành phải nhìn về phía Cố Thanh, hi vọng đối phương có thể giúp đỡ hoặc chỉ cho cách làm.

Cố Thanh vung móng vuốt lên: "Đừng hỏi ta, hai căn lều đều do bà điên nhà ta tự mình tìm vật liệu tự mình dựng nên, ta không hề làm cũng không hề giúp đỡ. Có điều ta có thể chỉ cho các ngươi, nhìn thấy ngọn núi lớn ở phía sau không? Ở trên đó muốn vật liệu gì lại chẳng có? Nếu các ngươi không cảm thấy phiền có thể lên trên đó tìm vật liệu. Hơn nữa con mồi trên núi không ít, các ngươi còn có thể tiện đường bắt về làm một bữa thịnh soạn."

Cái này nghe có vẻ đơn giản, quản gia cũng chẳng còn cách nào khác, vì thế kêu mọi người đi lên núi.

Đại Phú Đại Quý còn lại thì không muốn lên núi, một thân thịt béo này kêu bọn họ leo núi, vậy chẳng khác nào muốn mạng của bọn họ cả, hai người giống như thằng cháu lúc thì phủi tro bụi không tồn tại ở trên thân Tư Nam, lúc lại quạt cho hắn.

Phủi bụi thì thôi, nhưng mà cái thời tiết lạnh như vậy lại đi quạt mát...

Chẳng biết Tư Nam nhặt được từ đâu một cành cây nhóm lửa đánh sang: "Hai người các ngươi đừng có rảnh rỗi, đi làm việc cho bổn công tử đi!"

Đại Phú Đại Quý nhăn nhó: "Có việc gì để làm đâu công tử?"

Hắn không khỏi nhìn Cố Thanh, luôn cảm thấy tiểu huynh đệ này sẽ không yên ổn như vậy, trong lòng chắc chắn có ý tưởng.

Cố Thanh nhếch mép, lộ ra hàm răng trắng ngần: "Người nhất quyết bám lấy ở lại nơi này là các ngươi, tuy rằng ta hiền lành không đuổi các ngươi đi, nhưng việc ăn uống bọn ta mặc kệ. Ta nói trước, đến lúc bị lạnh bị đói đừng đến tìm ta. Không phải các người rất có tiền sao? Tự nhìn mà làm!"

Tư Nam vỗ đầu, mới nhớ ra một chuyện quan trọng như vậy.

Bình thường chuyện đau đầu hơn hết là chuyện ăn uống, bởi vì cho dù có sơn hào hải vị đặt ngay trước mặt hắn cũng khó mà nuốt trôi được. Nhưng mục đích tới nơi này là gì? Còn không phải là để ăn lương thực phụ dưỡng bệnh sao? Thế nên hiển nhiên là cần phải ăn rồi, nhưng hai xe ngựa trống trơn, bên trong không có mang theo cái gì để ăn, thật đúng là...

"Hai tên đần, muốn công tử nhà ngươi đói chết hay gì? Nhanh đến thị trấn mua đồ đi!" Hắn lại dùng một que củi nhóm lửa đánh bọn họ, than đen bám trên đầu que củi cọ khắp đầu và mặt bọn họ đều có vết đen.

Đại Phú Đại Quý không dám phản bác, liên tục xưng vâng: "Vâng vâng vâng, tiểu nhân liền đi mua ngay đây."

Cố Thanh nhướng mày: "Nhớ kỹ, phải là lương thực phụ!"

Hắn không tin một công tử đã quen ăn lương thực tinh có thể nuốt trôi lương thực phụ, có lẽ một ngày uống bớt một ngụm canh nhân sâm đã ngất xỉu. Hắn cảm thấy cơ thể của mình tốt hơn cơ thể công tử này nhiều! Từ khi ăn thịt mỗi ngày theo mụ điên, kể cả bệnh hay chóng mặt cũng không còn thấy nữa. Biết đâu tiếp tục dưỡng, bệnh tim đập nhanh cũng sẽ hết.

Vẫn là nương nói đúng, nương tử này chính là vượng phu!

Liếc nhìn tên công tử xinh đẹp kia, hắn bổ sung thêm một câu: "Mua gạo là được, không cần mua đồ ăn! Ta đại nhân đại lượng, không so đo với các ngươi, đến lúc đó lấy được rau dại sẽ bán rẻ cho các ngươi!"

Rau, rau dại? Khuôn mặt tuấn tú của Tư Nam co rúm, thứ này có thể ăn hả?

Nhìn thấy công tử nhà mình không lên tiếng phản đối, Đại Phú Đại Quý lại ỉu xìu, bọn họ cho rằng đi mua đồ còn có thể kiếm thêm một khoản, ai dè chỉ mua lương, còn là lương thực phụ, loại rẻ nhất trong tiệm gạo, còn có lời con mẹ gì nữa!

Cố Thanh lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tư Nam, thể chất đều yếu ớt giống nhau, nhưng sắc mặt của hắn mình trong xanh mang vàng, dựa theo lời mụ điên chính là vẻ mặt xanh xao. Những sắc mặt của tên công tử yểu điệu này lại trắng bệch, da thịt non mịn giống như trứng gà vừa mới lột vỏ khiến người khác phải ganh tị, trắng đến mức có thể nhìn thấy những mao mạch dưới da.

Nếu tiểu tử như đàn bà này cũng là sắc mặt xanh xao, có lẽ còn không sánh bằng bằng mình, hừ!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp