Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 67


1 tháng

trướctiếp

"Các ngươi có thể ở trong hai căn phòng này, còn phòng bếp ở giữa thì đừng nghĩ, còn phải giữ lại để nấu cơm!" Cố Phán Nhi chỉ thuận miệng nói, không ngờ tên công tử sống trong nhung lụa sẽ ở lại, chưa biết chừng lúc nào chơi đủ rồi thì sẽ đi.

Rồi nhìn về phía Tam Nha: "Đi thôi, ta cùng muội qua xem thế nào."

Thói xấu của Tư Nam lại xuất hiện, không vui kêu lên: "Phụ nhân này là sao vậy? Bổn công tử vào theo ý ngươi, ngươi chẳng những không tiếp bổn công tử, còn bỏ lại bổn công tử chạy đi!"

Cố Phán Nhi xoay người liếc nhìn hắn, chỉ hai cái lều nói: "Trừ hai cái lều kia, những chỗ khác tùy các ngươi lượn, tùy các ngươi nhìn xem, như vậy còn cần chiêu đãi gì nữa? Đúng rồi, không được dọa khóc mẹ chồng ta, mắt của nàng không tốt, nếu khóc mù một lần nữa thì ta sẽ móc hai mắt của ngươi ra thay cho nàng dùng."

An thị vừa nghe thế, đôi mắt nàng lập tức ngấn lệ, vẻ mặt cảm động nhìn Cố Phán Nhi.

Sau đó Cố Phán Nhi lại đi tới lều chỗ mình, một chân đá văng cửa: "Này, ngươi đừng đọc sách nữa, đi ra ngoài trông chừng bọn họ, nếu làm hỏng đồ nhớ phải ghi lại, đến lúc đó để bọn họ đền gấp mười lần, nếu không chịu bồi thường thì ngươi nói cho ta, ta sẽ xử đám người đó."

Cố Thanh sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, lập tức chạy ra khỏi lều.

"Các ngươi nghe thấy những gì vợ ta nói chứ? Bồi thường gấp mười, một đồng cũng không thể thiếu!" Cố Thanh hấp tấp chạy ra cửa, chỉ cái khung cửa bị nứt vì va quệt, chỉ bậc cửa vừa bị đè lên: "Khung cửa này bị các ngươi làm hỏng, phải đền. Bậc cửa này vốn không thấp như thế, lại bị xe ngựa của các ngươi đè thấp xuống, cũng phải đền. Ta rộng lượng chút đi, sân bị giẫm hỏng thì không cần các ngươi đền, nhưng cái sọt này bị con ngựa đá hỏng thì các ngươi phải đền, tạm thời cứ thế đã."

Tư Nam: "..."

Đám người hầu: "..."

Tư Nam quay sang nhìn phụ nhân mặt đen, không biết nàng ra ngoài từ lúc nào rồi, thật sự giao nhóm người mình cho vị tiểu ca biết trước tương lai này. Nhìn tiểu ca nhi đang nghiêm túc, mọi người có cảm giác muốn hộc máu.

An thị có lòng tốt nhắc nhở: "Các ngươi tốt nhất nên nghe lời Đại Nha, bằng không làm Đại Nha tức giận thì sẽ không tốt đâu. Đừng không tin, Đại Nha rất khỏe, chính một mình nàng mang cái dược đỉnh kia về đấy." Nói xong, An thị vội vào lều của mình, trong nhà có một đám khách nam, nàng một nữ nhân ở đây không tiện lắm.

Theo hướng An thị chỉ, mọi người đã nhìn thấy.

Ánh mắt của quản gia ngưng lại: "Dược đỉnh này nhìn rất quen!"

Tư Nam chỉ huy Đại Phú, Đại Quý: "Hai ngươi nhấc thử cái đỉnh kia, xem nặng bao nhiêu."

Đại Phú, Đại Quý đỡ Tư Nam đến ngồi trên một băng ghế dài, rồi cùng đi tới chỗ dược đỉnh, dùng toàn bộ sức để nhấc lên, nhưng nó không dịch chuyển tí nào. Sau đó lại dùng sức đẩy, nó vẫn không nhúc nhích.

"Thêm hai người đi qua đó!"

Thêm hai người, nhưng vẫn không thể nhấc được cái đỉnh, nhưng có thể đẩy nó chuyển động.

"Lại hai người nữa!"

Sáu người hợp lực, cuối cùng có thể nâng cái đỉnh lên, nhưng nó không ổn định mà cứ lắc lư chao đảo, đủ để thấy sáu người đã dùng hết sức lực của mình.

Tư Nam nghiêng đầu hỏi Cố Thanh: "Thật sự là do Đại Nha kia một mình mang về sao?"

Cố Thanh không nhìn cái đỉnh, mà nhìn chằm chằm cái ghế dài dưới mông của Tư Nam, không đồng tình với câu hỏi của Tư Nam: "Trừ bỏ mụ vợ điên kia ra còn có ai khỏe như thế nữa?"

Tư Nam lại hỏi: "Nghe nói hôm qua mụ vợ điên trong miệng ngươi có rèn một thanh đao tốt?!"

Cố Thanh lập tức ngẩng đầu lên: "Đừng tưởng ngươi có dáng vẻ dễ coi nên có thể nói lung tung, mụ vợ điên là để cho ngươi gọi à? Còn đoản đao đó dùng tốt hay không, ngươi tự đi hỏi nàng, chuyện này không liên quan tới ta."

Tư Nam: "..."

"Ghế dài bị ngươi ngồi lên rồi, chắc chắn sẽ không tốt như lúc đầu nữa, cái này ngươi cũng phải đền!"

Tư Nam: "..."

Hắn bắt đầu lo lắng tiểu tử não lớn này có bắt hắn bồi thường một cái đỉnh không, vì vừa rồi người của hắn đã chạm vào cái dược đỉnh kia. Nhưng may mà đợi một lúc, không thấy tiểu tử này nói đến, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng thả lỏng một hơi đồng thời Tư Nam cũng trầm mặc.

Một phụ nhân có thể nâng vài trăm ký, rèn ra bảo đao, lại còn biết y thuật, có thật chỉ là một phụ nhân bình thường không? Nghe nói mười sáu năm trước nàng vẫn là một kẻ ngốc, gần đây bệnh ngốc mới khỏi.

Lời ấy kể cho ngươi, ngươi có tin không?

"Nghe nói các ngươi muốn phòng ở, là thật sao? Nếu là thật thì ta sẽ tính tiền thuê nhà cho các ngươi!" Ánh mắt trong trẻo của Cố Thanh sáng lấp lánh, đám người này giống như là nguyên bảo tỏa sáng vậy, tuy rằng Cố Thanh không cho rằng Tư công tử này sẽ ở lại. Ngay cả ba người nhà mình còn không muốn ở nhà này, chứ đừng nói đến công tử nhà giàu này.

Nói đến nơi ở, Tư Nam không nhịn được đưa mắt nhìn đến cái lều, là một lều nhỏ trông khá tao nhã tinh tế.

"Ta nhớ mụ điên nhà ta đã dặn trước, các ngươi không được lại gần hai cái lều kia, hơn nữa tin rằng ngươi sẽ không thích nơi ấy, điều kiện bên đó còn không thoải mái bằng chiếc xe ngựa này của ngươi." Cố Thanh hơi ghen tỵ nhìn chằm chằm vào xe ngựa, rảnh hơi làm khoa trương vậy? Thậm chí cửa cổng rất lớn còn không nhét vừa một chiếc xe ngựa.

Tư Nam lại coi trọng cái lều này, cảm thấy rất độc đáo, hắn chờ mong nói: "Các ngươi tự dựng cái này à? Không thể dựng thêm một cái cho bổn công tử sao, bổn công tử trả công gấp đôi cho các ngươi."

Có tiền mà không kiếm thì đúng là ngu ngốc! Trong đầu Cố Thanh lại bắt đầu gảy bàn tính.

Nhưng nhớ tới mụ vợ điên nói thiếu rất nhiều dược liệu, hai ngày này phải lên núi hái thuốc, sẽ không có thời gian để dựng lều. Huống hồ, mình thích tiền, nhưng bà vợ chết giẫm kia lại coi tiền như rác, muốn để con mụ chết tiệt kia bỏ việc lên núi hái thuốc mà ở nhà dựng lều thì còn khó hơn, cho nên đừng nghĩ đến thì hơn.

"Lều này là do mụ điên nhà ta xây, nhưng hai ngày tới nàng phải lên núi nên không rảnh, có nhiều bạc hơn nàng cũng không có thời gian, vì thế nếu ngươi muốn, tự các ngươi xây đi, dù gì các ngươi cũng có đông người." Cố Thanh đau lòng thầm nghĩ, nếu ngươi cho ta một trăm tám mươi lượng, cho dù vợ ta không làm thì chính ta cũng sẽ xây cho ngươi đấy!

Tư Nam im lặng nhìn người xung quanh mình, có mười bảy, mười tám ngươi, chỉ là một cái lều mà thôi, hắn sẽ không gặp vấn đề gì, nên cũng không tiếp tục đòi hỏi nữa.

Cố Thanh thấy Tư Nam không phản ứng, trong lòng rất thất vọng, nhưng không còn cách nào khác.

Ngay sau đó, Cố Thanh lập tức nghĩ đến: "A ta nói này, không phải ngươi tính ở lại thật chứ?"

Tư Nam liếc hắn: "Chuyện này còn có thể là giả sao? Nếu bổn công tử dùng đơn thuốc này, tất nhiên sẽ đi theo người kê đơn, cho đến khi cơ thể của bổn công tử tốt hẳn mới thôi."

Cố Thanh cứng người, ánh mắt lóe lên nhìn Tư Nam không dứt, trong lòng cực kỳ bất an.

Chắc công tử tuấn mỹ này sẽ không để ý người vợ xấu xí nhà mình đâu nhỉ, nhưng không đảm bảo liệu trong một thời gian dài, mụ vợ xấu xí có nảy sinh tình cảm hay không! Nghĩ đến chuyện con mụ đáng ghét trong nhà có thể bị cướp đi, Cố Thanh không thể vừa mắt nổi Tư Nam, chỉ muốn đuổi đối phương đi ngay tức khắc.

"Không được, nhà này đơn sơ, không thể nào tiếp đãi nhiều người như vậy."

Dường như Tư Nam đã biết trước Cố Thanh sẽ nói như thế, hắn cong môi cười: "Mong tiểu huynh đệ cứ yên tâm, giữ lại mấy người này chỉ để dựng lều mà thôi, chờ sau khi dựng xong bọn họ sẽ rời đi ngay, chỉ giữ lại hai người phục vụ cho bổn công tử."

"Vậy cũng không được!"

"Tiểu huynh đệ cứng đầu thế nhỉ, ngươi đã hỏi ý kiến của nương tử ngươi chưa?"

"..."

Cố Thanh cau có ra quyết định, nếu cái tên có nụ cười như hoa loa kèn này nhất quyết ở lại thì phải làm thịt hắn, làm thịt hắn thật tàn nhẫn, làm thịt hắn đến kêu mẹ gọi cha, đến khi nào không còn muốn ở lại nữa mới thôi.

Mặc dù hắn đã quyết định cho đối phương ở lại, thế nhưng quản gia của đối phương lại không đồng ý: "Công tử yêu kiều như thế, sao có thể thể trọ lại nơi thôn quê này? Vả lại chỉ có hai người đi theo, không được, không được!"

Quản gia nhấn mạnh đến hai lần "Không được", Tư Nam chẳng bận tâm mà lại nhìn chằm chằm về phía hai căn lều lụp xụp kia.

Không tới mức để nói là đẹp, nhưng lại rất đặc biệt.

Cố Thanh cười, khuôn mặt khinh bỉ nhìn Tư Nam: "Yêu kiều? Lá ngọc cành vàng? Chẳng trách trông y hệt đàn bà!"

Một người đàn ông tự nhận mình là nam tử hán lại bị nói trông như đàn bà, đoán xem kết cục sẽ ra sao?

"Tóc dài kiến thức ngắn, phụ nữ trong nhà không dạy ngươi hai chữ yêu kiều nghĩa là gì à?" Trong lòng Tư Nam căm tức đến cực điểm, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt mỉm cười: "À, bổn công tử suýt thì quên mất, tiểu huynh đệ đây chính là người nhà quê kiếm ăn trong đất, làm gì biết chữ đâu."

Cố Thanh liếc xéo: "Người nhà quê như ta đúng là không yêu kiều bằng ngươi, cũng không biết nhiều chữ nghĩa như ngươi!"

Tư Nam quay sang oán thán với quản gia, ngươi nói cái gì lại không nói, cứ phải dùng tới "yêu kiều", đổi thành chữ "cao quý" không được à? Mất công nam tử hán như bổn công tử đây lại bị người ta nói trông như đàn bà.

Kết quả là Tư Nam và Cố Thanh sống mái với nhau, cả hai đều xem đối phương như cái gai trong mắt.

Bên này hai người còn đang hằm hè lẫn nhau, bên kia Cố Phán Nhi đã tới tam phòng nhà bên cạnh, nhìn chằm chằm vào cục sưng to ở trên trán Trương thị, khóe miệng liên tục co giật. Nên nói xương của nương bánh bao đủ cứng không? Bị đánh thành thế này cũng không tổn hại đến xương cốt, có điều mao mạch bị vỡ ra không ít.

Trông thì rất đáng sợ nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần dưỡng thương là ổn.

Về phần bị ngất là do quá gần Thiên Linh Cái nên bị chấn động, phỏng chừng còn hơi chấn động não.

"Tuyệt! Tuyệt! Đây tuyệt đối thần kỳ!" Điền đại phu nhìn chằm chằm vào cái chân bị thương của Cố Đại Hà, đột nhiên kêu lên kinh ngạc, khiến cho mọi người phải ào ào nhìn sang.

Chỉ thấy Điền đại phu kia đang vuốt râu, khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân giống như đang hưng phấn lên.

"Tay nghề cỡ này, đến cả mấy lão già khốn kiếp trong cung cũng không làm nổi, thật sự quá tuyệt vời!" Bộ dạng kích động kia thật sự khiến người khác phải lo lắng hắn đã cả một bó tuổi không biết có bị tụ máu não không. Nhưng Điền đại phu người ta đã kích động đến không tìm ra phương hướng, đâu thể nào nói bình tĩnh là bình tĩnh ngay được. Hắn nắm lấy tay Cố Đại Hà, cả người hưng phấn run rẩy hỏi: "Vị tiểu huynh đệ này, có thể nói cho lão phu biết chân của ngươi do ai chữa không?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp