Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 66


1 tháng

trướctiếp

Bấy giờ Lý thị mới thò đầu ra từ trong xe ngựa, hỏi Cố Đại Hải: "Công tử đưa đại phu đi cùng, không biết có thể nói với công tử, để đại phu xem bệnh cho tam đệ muội không, bị đánh vào đầu có thể nhỏ cũng có thể lớn."

Cố Đại Hải lưỡng lự: "Chuyện này, sao ta có thể mở lời được."

Đúng lúc này chiếc xe ngựa ở phía sau thấy xe ngựa đằng trước dừng lại đã lâu, nên sai người đi lên hỏi, vừa vặn nghe được lời Tam Nha nói, nên nhanh chóng đi về báo tin.

Không đợi Cố Đại Hải do dự xong, chiếc xe ngựa phía sau đã sai người nói: "Công tử nói, không cần tìm đại phu nữa, tiếp tục lên đường thôi, khi đến nơi thì để Điền đại phu nhìn xem."

Cố Đại Hải nghe thấy vậy, liên tục gật đầu, vui vẻ nói: "Thay ta cảm ơn công tử, ta sẽ khắc sâu trong lòng đại ân đại đức của công tử." Rồi quay sang Tam Nha vội vàng nói: "Khỏi tìm đại phu nữa, trên xe ngựa có đại phu, y thuật giỏi hơn người trấn trên nhiều, mau về nhà thôi."

Xa phu tội nghiệp Tam Nha bị ngã, tự làm chủ để Tam Nha lên xe ngựa.

Đây là lần đầu tiên Tam Nha ngồi xe ngựa, thậm chí trèo lên ngay mà không chần chừ chút nào, nàng sợ mình chậm chạp thì không được cho lên nữa. Sau khi lên trên xe, nàng đã rất kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được quan sát xe ngựa. Từ nhỏ đến lớn, ngay cả xe bò nàng đều chưa từng ngồi, mới chỉ sờ xe bò của nhà trưởng thôn mà thôi, không ngờ còn chưa ngồi xe bò, đã được ngồi xe ngựa trước rồi.

Ngồi xe ngựa thoải mái cực kỳ, nhanh hơn đi bằng hai chân.

Lý thị kéo Tam Nha vào lòng mình, thương hại nhặt lấy cỏ dại trên đầu Tam Nha, nàng phát hiện thấy tóc của Tam Nha ướt nhẹp, không khỏi ân cần mà hỏi: "Cháu có chuyện gì vậy, sao tóc lại ướt thế này, không chờ khô mà đã chạy ra ngoài rồi."

Tam Nha không để ý gãi tóc: "Không sao ạ, chẳng qua lúc giặt quần áo cháu dùng sức hơi lớn, một gậy đập vỡ chậu gỗ, bị nước bắn tung tóe lên người, chỉ kịp thay quần áo mà không có thời gian lau tóc, nên thành như vậy."

Lý thị cau mày: "Trời lạnh thế này mà để tóc ướt ra ngoài, sẽ bị bệnh đau đầu đấy."

Bị bệnh gì thì cũng là chuyện sau này, ngay đến chuyện trước mắt Tam Nha còn chẳng để ý, nói gì đến chuyện sau này, cho dù Lý thị nói vậy thì nàng cũng không quan tâm lắm, nhưng lại tò mò về đại phu ở xe ngựa đằng sau: "Xe phía sau có đại phu thật ạ? Y thuật như thế nào ạ?"

Hiện giờ Lý thị mới chỉ sinh được một nhi tử là Cố Lai Điền, sau đó không có động tĩnh gì nữa, nên rất yêu thích mấy người cháu gái của tam phòng, thấy Tam Nha tỏ vẻ không quan tâm đến thân thể của mình, có cảm giác vừa thương vừa giận, sau đó nàng lấy ra một bộ quần áo trong túi đồ của mình để lau.

"Đó là Điền đại phu, nghe nói đến từ kinh thành, y thuật rất giỏi."

Mắt của Tam Nha sáng lên: "Vậy thì đúng lúc quá, có thể nhờ ông ấy khám cho cả cha cháu nữa, đại phu ở trấn trên đều nói không chữa được chân của cha cháu, bảo cha cháu đến huyện thành cưa chân. Nhưng trong nhà không có tiền, nên đã để đại tỷ chữa cho cha, có điều đã cắt rất nhiều thịt thối rữa từ trên đùi, còn cạo một lớp xương nữa, không biết liệu có khỏi được hay không."

"Đại Nha ư?" Mày của Lý thị nhăn lại.

Ấn tượng Đại Nha cho Lý thị không tốt lắm, trước kia là một đứa ngốc, về sau hết bệnh thì lại nhìn giống như du côn, không có dáng vẻ của một cô nương gì cả. Huống hồ một người đã ngu dại mười sáu năm còn có thể biết chữa bệnh sao? Trong đầu Lý thị hoàn toàn không tin, còn lo lắng không biết có phải Đại Nha làm chuyện xằng bậy không.

Tam Nha gật đầu: "Đúng thế, sau khi đại tỷ khỏi bệnh thì rất giỏi, giống như cái gì cũng biết vậy."

Lý thị nghe Tam Nha nói, không hề tin tưởng chút nào, trừ phi mồ mả tổ tiên xuất hiện điềm lành.

Cố Đại Hải cũng rất lo lắng, ngược lại tình nguyện tin tưởng Cố Phán Nhi có bản lĩnh này, nếu không dựa theo tính tình của vị công tử kia, không chỉnh chết người thì cũng làm cho tàn phế. Lần này trở về chính là đi cùng công tử, không thì sao có chuyện hai vợ chồng hắn nỡ bỏ tiền đi xe ngựa, cùng lắm chỉ có thể bắt một chiếc xe bò giá rẻ tiện đường về thôi.

Tam Nha nhắc đến Cố Phán Nhi thì đột nhiên vỗ chân một cái, chợt nhận ra: "A ta ngốc quá, rõ ràng có thể đi tìm đại tỷ, sao lại chạy lên trấn trên chứ?" Ít nhất tìm đại tỷ thì không cần dùng đến tiền, lên trấn trên tìm đại phu còn không biết sẽ tốn bao nhiêu, đại tỷ có thể chữa trị được chân của cha, vậy vết thương của nương hẳn là không có vấn đề gì mới đúng.

Lý thị an ủi: "Do cháu sốt ruột quá."

Chỉ một lát sau xe ngựa đã đến cửa nhà, Lý thị đang định buộc tóc cho Tam Nha, Tam Nha đã vén rèm nhảy xuống xe ngựa: "Nhị bá, nhị bá nương, hai người về nhà trước đi, cháu đi tìm đại tỷ tới."

"Cháu chậm một chút... Đứa trẻ này, sao giống như một tiểu tử vậy." Lý thị nhìn theo cau mày.

Cố Đại Hải chỉ nhìn thoáng qua, cũng không nói thêm gì, vội vã chạy đến xe đang chờ ở phía sau, liên tục xoa hai tay, trong lòng bất an. Về đến cửa nhà, chuyện mà hắn muốn làm nhất chính là vào trong xem có thay đổi gì không, tình hình thế nào. Nhưng trong xe còn có người cần phải hầu hạ, vì thế dù cho Cố Đại Hải nôn nóng thì cũng không dám mặc kệ, nên đã để Lý thị đi vào trước để thu xếp mọi chuyện.

Cuối cùng, rèm xe được vén lên, nhưng đi xuống là Điền đại phu, Tư Nam vẫn đang thoải mái nằm trên xe ngựa.

Quản gia hỏi: "Điền đại phu đi theo Hải tử vào khám cho bệnh nhân, công tử tạm thời chưa xuống. Đúng rồi, Hải tử, nhà cháu gái lớn của ngươi Cố... Cố Phán Nhi ở đâu?"

Cố Đại Hải vội chỉ sang bên cạnh nói: "Nhà cháu gái lớn của ta ở đây."

Quản gia quay đầu sang nhìn, trong thoáng chốc, khuôn mặt già nua đột nhiên co giật, có người ở được trong nhà không nóc sao?

Lúc này, Cố Đại Hải mới phát hiện căn nhà bên cạnh không có nóc, không khỏi lo hơn, nhìn có vẻ như đã mất nóc mấy ngày rồi thì phải? Sao không sửa đi chứ? Chẳng lẽ cuộc sống của cháu gái lớn rất khó khăn ư?

"Không thì ngài quản gia nói với công tử, đến trong nhà tiểu nhân nghỉ tạm trước? Vừa rồi cháu gái thứ ba của tiểu nhân đã đi tìm cháu gái lớn, có lẽ sẽ quay lại nhanh thôi." Cố Đại Hải lo lắng nhìn nóc nhà kia hơi lo lắng, nghĩ đến đoán chừng thân thể quý giá của công tử cũng không ngồi xuống nổi trong căn nhà không nóc.

"Chuyện này..." Quản gia khó xử.

Tư Nam vén rèm lên hỏi: "Có chuyện gì? Sao còn chưa đi?"

Quản gia liếc nhìn bức tường trơ trọi kia, vẻ mặt khó xử nói: "Cửa sổ trên mái nhà phụ nhân kia quá lớn, lão nô sợ quá lạnh thân thể công tử không chịu được, do đó công tử có cân nhắc nghỉ tạm ở nhà này một chút không."

Cửa sổ trên mái nhà rất lớn? Tư Nam liếc nhìn, khóe miệng co giật: "Lớn thật đấy!"

Đột nhiên trong tường truyền ra một câu: "Khỏi phải hâm mộ, ngươi có thể vào ở!"

Nghe giống như là âm thanh phát ra từ bờ tường vậy, Tư Nam bất ngờ bị giật mình, nhìn chăm chú về phía bức tường: "Giọng nói này quen quá, hình như nghe thấy ở đâu rồi."

Cố Phán Nhi giẫm lên cái đỉnh cao hơn một mét, nằm sấp trên đầu tường vừa vặn lộ ra gần hết đầu, khi nhìn qua bên kia tường, ngay lập tức trở mặt: "Ta nói có tiếng mèo con kêu truyền ra từ đâu, hóa ra là ngươi tên bệnh kiều này, sao không ở trong phủ uống thập toàn đại bổ của ngươi, mà lại chạy đến thôn quê hẻo lánh này làm gì?"

Ở dưới chân tường An thị ngơ ngác nhìn Cố Phán Nhi, chẳng phải nói rằng muốn rửa dược đỉnh à? Sao lại còn giẫm lên chứ?

Tam Nha cũng đang ngây người nhìn, tự hỏi không biết có phải đại tỷ từng trèo tường trước đó hay không.

Ngay lập tức, khuôn mặt vừa thanh tú lại tuấn mỹ của Tư Nam tối sầm lại, hắn hất rèm: "Đánh xe, đánh xe cho bổn công tử, bổn công tử phải vào căn nhà rách kia! Chẳng phải phụ nhân này đã kê đơn thuốc cho bổn công tử sao, bổn công tử sẽ ở nhà của phụ nhân này, cho đến khi khỏi bệnh thì mới thôi!" Thập toàn đại bổ ông nội ngươi!

"Quả nhiên bệnh không hề nhẹ." Cố Phán Nhi trợn to mắt, nhảy xuống khỏi dược đỉnh.

Tam Nha vội vàng nói: "Đại tỷ, nương bị đánh, chỗ này trên đầu có một cục sưng rất to, không biết có đánh vỡ đầu không, muội không dám chạm vào, tỷ mau đi xem cho nương đi."

Ánh mắt Cố Phán Nhi ngưng lại, vẻ mặt tối tăm nhìn chỗ Tam Nha chỉ, chỗ ấy khá gần với Thiên Linh Cái. Điều này khiến Cố Phán Nhi nhớ đến cục sưng lớn lúc mình mới đến, phải dùng linh khí để khơi thông rất lâu mới tiêu sưng, đến bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy đau âm ỉ.

Nếu là đánh vào vị trí khác, chắc chắn Cố Phán Nhi sẽ không qua xem, nhưng đánh vào đầu thì nàng hơi tò mò.

Thậm chí Cố Phán Nhi suy đoán, chưa biết chừng một gậy kia là do Chu thị đánh đấy.

Nhưng khi Cố Phán Nhi muốn đi xem tình hình thế nào, tên bệnh kiều nào đó lại tức giận tột đỉnh đánh xe ngựa vọt vào cửa, xe ngựa rất lớn chặn cổng, chen lấn rất lâu mới cố lách được vào. Chiếc xe ngựa vốn nguyên vẹn lại bị va đập xước đến không còn nguyên dạng, con ngựa kéo xe cũng không vui đạp chân.

Tư Nam được Đại Phú, Đại Quý đỡ xuống khỏi xe ngựa, có thể vì quá nhanh, lúc dẫm xuống ghế nhỏ bị hụt, suýt nữa ngã, may mà bên cạnh có người đỡ.

"Cái ghế kiểu gì thế này, ai là người đặt ghế?"

Đại Phú, Đại Quý lau mồ hôi: "Công tử, chuyện này không liên quan đến cái ghế, mà do cái sân này không phẳng."

Người Tư Nam cứng lại, tức giận mắng: "Cái sân không phẳng sao ngươi không biết làm cho nó phẳng, không thì biến cái ghế phù hợp với sân, suy cho cùng còn không phải là do hai ngươi quá ngốc sao, uổng cho một đống thịt béo vô dụng trên thân."

Tên này có bệnh, phải trị! Cố Phán Nhi kết luận.

Đầu tiên quản gia nhìn sân một lát, sau đó lại ngẩng đầu nhìn căn nhà thiếu nóc, chân mày nhíu lại rất sâu, trong mắt lóe lên vẻ bất mãn. Chẳng qua công tử nhà mình đã chọn đến nơi này, hắn là một hạ nhân nên không tiện nói thêm gì, dù quyền của quản gia có lớn hơn nữa thì cũng chỉ làm một hạ nhân, một tôi tớ mà thôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp