Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 65


1 tháng

trướctiếp

Cố Đại Hà ngẫm lại cũng cảm thấy rợn cả người, nếu không vừa rồi sẽ không luôn làm con rùa đen rụt cổ.

"Khuê nữ vẫn nên hung hãn một chút mới tốt." Nhưng Cố Đại Hà đã hiểu ra, nếu đại khuê nữ không hung hãn như vậy thì sao có được cuộc sống tốt như bây giờ? Nương bọn họ sẽ là người đầu tiên không vui, ba ngày hai lượt lại ầm ĩ, cuộc sống như thế ai cũng đừng mong dễ chịu.

Trương thị ấp úng nói: "Nếu ta có thể giống như Đại Nha thì tốt quá."

Cố Đại Hà tưởng tượng đến dáng vẻ dũng mãnh của Trương thị, lập tức run rẩy, thầm nghĩ may mà tính tình của khuê nữ là do dưỡng thành chứ không phải di truyền, nếu như Trương thị cũng dũng mãnh như thế, thật sự làm cho người ta quá khó tiếp nhận.

Cưới vợ thì phải cưới người dịu dàng, sau này Bảo ca nhi lớn lên, phải cưới một người như nương của hắn mới được.

Nếu cưới một người giống Đại Nha, vậy tranh thủ nhanh chóng phân ra.

Sau đó Cố Đại Hà lại nghĩ đến, nếu Trương thị hung hãn như thế, không biết là ai sẽ đánh ai với Chu thị Trần thị, chưa biết chừng ngày nào cũng đánh nhau và cãi lộn, từ sáng đến tối gà bay chó sủa. Nếu Trương thị cũng khỏe như Cố Phán Nhi, vậy càng tệ hơn.

Hắn rùng mình, nổi hết cả da gà, đáng sợ quá!

"Chúng ta không có nhà, nếu phân gia ta cũng không biết xây nhà ở đâu, xây nhà lại cần bạc." Trong đầu Cố Đại Hà đã nhận định nhà này sẽ phân, chí ít một phòng mình sẽ bị phân ra, trong lòng rất lo lắng, vẻ mặt buồn rười rượi.

Trương thị ngạc nhiên nhìn Cố Đại Hà, không biết nên mở lời như thế nào.

Đột nhiên trong sân truyền tới tiếng "rầm", ngay sau đó lại vang lên giọng mắng chửi cao vút của Chu thị.

"Đồ chỉ biết hết ăn lại nằm, thứ lỗ vốn, có chút việc ấy thôi cũng không làm gọn gàng, cả ngày chỉ biết có ăn với ăn, cứ tiếp tục như vậy sẽ ăn nghèo cái nhà này thôi." Chu thị trừng mắt nhìn Tam Nha, oán hận trong lòng, nếu vào năm mất mùa nha đầu chết tiệt này lớn hơn chút nữa cũng có thể bán đi làm nha hoàn, ít nhất còn đổi được mấy đồng tiền để tiêu, nhưng khi ấy nha đầu chết bằm này mới hơn một tuổi, bán mấy nhà cũng không ai muốn.

Trương thị và Cố Đại Hà nhìn nhau, lòng thắt chặt, Trương thị vội đi ra cửa nhìn xem.

Tam Nha đang chạy loạn ở trong sân, cả người đều là nước, Chu thị cầm cây gậy đập quần áo trong tay đuổi theo Tam Nha để đánh. Cây gậy kia to bằng cánh tay, đánh trúng người là hỏng. Trong nháy mắt như vậy Trương thị suýt nữa kêu lên hai chữ "chạy mau", dọa sợ Trương thị đến nhanh chóng che miệng lại.

May mà Tam Nha láu cá, sẽ không chịu đứng yên để bị đánh.

Chỉ là trời lạnh thế này, mặc quần áo ướt sũng như vậy sao không ốm cho được? Trương thị nhìn thấy sốt ruột nhưng lại không dám lên tiếng.

Tam Nha tinh mắt thấy Trương thị, tròng mắt láo liêng, chạy về phía tam phòng, kéo Trương thị vào trong phòng, sau đó khóa cửa lại, để Chu thị một mình ở bên ngoài chịu lạnh chửi mắng.

Trương thị há hốc miệng, không thể tin Tam Nha lại to gan thế, dám "ngỗ nghịch" Chu thị như vậy.

"Nương, đại tỷ đâu rồi?" Tam Nha tìm Cố Phán Nhi khắp nơi.

"Đại tỷ của con vừa về rồi." Trương thị hơi do dự nhìn cửa phòng, Chu thị đang ở đây mắng, dùng cây đập quần áo đánh vào cửa kêu "rầm rầm", nghe thấy mà lòng nàng run lên.

Tam Nha vừa nghe thấy, nhanh chóng chạy đi tìm quần áo để thay, trước khi đi nhỏ giọng dặn: "Nương, nương đừng mở cửa, nếu bà nội vào phòng chắc chắn sẽ đánh chết con, vừa rồi khi con giặt quần áo đã lỡ tay làm hỏng chậu gỗ."

"Việc này, này..." Trương thị không biết nên làm gì bây giờ.

Đợi Tam Nha vào trong phòng đóng kín cửa, Cố Đại Hà mới mở miệng nói: "Mở cửa đi, để nương vào."

"Nhưng mà nương... muốn đánh Tam Nha mà?" Trương thị lưỡng lự, mình đã từng hưởng tư vị cây gậy đập quần áo kia đánh không ít lần, có lần nào mà không bị đánh gần chết đâu? Tam Nha còn nhỏ như vậy, nếu bị đánh đến thương nặng thì sao?

Cố Đại Hà nói: "Không có chuyện gì, Tam Nha khóa cửa rồi." Hơn nữa hài tử này cũng tinh quái, không phải lần đó thấy tình hình không ổn đã trèo cửa sổ chạy mất sao? Trong mấy hài tử, đứa này tinh ranh nhất.

Trương thị chần chừ một lúc, cuối cùng đi mở cửa.

Ai ngờ vừa mở cửa, một cây gậy đập quần áo lập tức đánh xuống, vừa vặn đánh trúng đầu Trương thị.

Trương thị trợn trừng mắt,"phịch" bị đánh ngất xỉu trên đất.

"Giỏi cho ngươi đồ lỗ vốn..." Tiếng mắng của Chu thị chợt im bặt, nhìn Trương thị bất tỉnh trên đất, trong lòng run sợ, đưa chân đá nhưng không thấy nàng có phản ứng, nhất thời không còn tâm tình muốn phát uy nữa: "Đừng tưởng giả vờ ngất rồi nằm ở đây là xong, các ngươi vẫn phải đền chậu giặt quần áo. Đúng là đồ thần kinh, rảnh hơi thò đầu ra cửa làm gì, dọa lão nương giật mình..."

Chu thị vừa mắng vừa chạy nhanh hơn ai hết, giống như có ma đuổi theo đằng sau.

Cố Đại Hà bị tình huống trước mắt dọa sợ ngẩn người, nhìn thấy vợ mình bị nương của hắn đánh một gậy bất tỉnh, Cố Đại Hà không không phản ứng lại hồi lâu. Trước kia trên người Trương thị thật sự luôn có vết thương, nhưng lần nào hắn đi làm về, Trương thị cũng đang chờ sẵn hoặc làm việc nhà, không bất tỉnh trên đất như bây giờ.

Hắn không khỏi tim đập nhanh nghĩ, có phải trước đây đã từng xảy ra những chuyện như thế này không?

"Tam nha đầu, tam nha đầu, con mau ra đây, nương của con... Nương của con bất tỉnh rồi." Bấy giờ Cố Đại Hà mới phản ứng lại, nhanh chóng kêu về phía gian trong, trong giọng nói có run rẩy và sợ hãi nhè nhẹ.

Tam Nha đang định chải đầu nghe vậy nhanh chóng chạy ra, nhìn thấy Trương thị ngất trên đất, vừa sợ vừa quýnh: "Có chuyện gì vậy? Nương của con làm sao đây? Sao lại... Trời ạ, sao trên đầu của nương có chỗ sưng to như thế? Là do ai đánh..."

Đang nói thì nàng đã nhìn thấy cửa phòng, bây giờ không cần nghĩ cũng biết là ai đánh.

Mắt của Tam Nha nóng lên: "Không phải con đã nói đừng mở à? Nương bị làm sao thế? Biết rõ sẽ bị đánh còn thò đầu ra là sao? Sưng to như thế này thì phải làm gì đây, để con đi tìm đại phu!"

Dù sức của Tam Nha không nhỏ, nhưng ôm Trương thị lên giường đất vẫn rất khó khăn, để Trương thị nằm trên đất cũng không được, đành phải vừa ôm vừa kéo Trương thị đến giường đất. Động tác này nhìn rất thành thạo, giống như đã làm quen tay, tuy nhìn không khó coi nhưng cũng không khiến Trương thị bị thương nhiều thêm.

Nhưng ở trong mắt Cố Đại Hà thì tất nhiên không hề tốt.

Nếu không phải hài tử choai choai này quen làm những chuyện như vậy, đâu thể bình tĩnh như thế, rõ ràng đã cuống lên nhưng không hề khóc, còn có thể bình tĩnh kéo Trương thị lên trên giường đất, nếu đổi lại bản thân hắn đều sẽ bối rối, trong khi Tam Nha lại bình tĩnh ngay lập tức.

Chuyện này chứng tỏ điều gì? Cố Đại Hà không dám nghĩ sâu hơn.

"Cha, cha còn bạc không? Con đi tìm đại phu." Tam Nha đắp chăn cho Trương thị xong mới hỏi Cố Đại Hà, nhưng cũng chỉ hỏi có lệ thôi, dù sao cho đến bây giờ nàng không trông mong người cha này của nàng có bạc. Quanh năm trên người cha nàng không có nổi một đồng, còn nghèo hơn nàng nhiều.

Cố Đại Hà hơi run rẩy, trấn tĩnh lại rồi mới vội vàng nói: "Trong ngực nương của con có một lượng bạc, đây là đại tỷ con cho, nói là trả lại tứ thúc con, lúc trước ta từng mượn tứ thúc..."

Tam Nha không đợi Cố Đại Hà nói xong đã vạch áo của Trương thị, lục rất lâu mới tìm thấy một lượng bạc ở giữa hai lớp áo lót của Trương thị. Không thể không nói Trương thị giấu rất kỹ, đừng nói gặp ăn trộm, chính bản thân Trương thị lấy ra cũng ngại phiền.

"Nếu trước kia nương có thể giấu như thế này thì tốt biết mấy!" Tam Nha nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, nhét bạc vào trong ngực chạy thật nhanh ra ngoài, nơi đây cách trấn trên không xa, nếu chạy nhanh một khắc đã đến.

Muốn đại phu xem bệnh mà không có bạc thì không được, ai nấy đều giống như đại gia vậy.

Trong lúc nóng vội Tam Nha không nghĩ đến Cố Phán Nhi, nhưng Cố Đại Hà thì có, có điều chưa đợi hắn mở miệng thì Tam Nha đã chạy ra khỏi cửa, miệng hắn há to rất lâu chưa khép lại.

Hắn thẫn thờ nhìn Trương thị đang hôn mê, lại nhìn hai chân gãy của mình, Cố Đại Hà rất muốn khóc.

Lúc này Cố Đại Hà mới thật sự hiểu được thê lương là gì.

Vợ bị đánh bất tỉnh, chân của hắn không thể cử động, hắn có bốn hài tử, một đứa đã gả đi, còn nói không có chuyện lớn đừng tìm, một đứa vừa chạy vọt đi tìm đại phu, đứa thì không biết chạy đi đâu từ sáng sớm, còn có đứa thì ốm yếu đến mức không thể liếc mắt nhìn.

Vì sao gia đình này biến thành như vậy chứ? Tan đàn xẻ nghé.

Đồng thời Cố Đại Hà rất hoảng sợ khi nhận ra, nếu vợ hắn không còn thì nhà này thật sự không thể sống nổi.

Tam Nha chạy rất nhanh, trong nháy mắt đã đến cửa thôn, đúng lúc này có hai chiếc xe ngựa chạy tới ở đối diện, Tam Nha đang chạy rất nhanh, muốn tránh cũng không được, lập tức cắn răng lăn về phía ven đường.

Cũng may lăn được kịp thời, nên không bị xe ngựa đâm, nhưng trên người trầy da không ít.

Ngựa bị kinh hãi, xa phu vội ghìm dây cương xe ngựa.

"Gì thế? Đã xảy ra chuyện gì?" Màn xe được vén lên, một nam nhân trung niên thò đầu ra nhìn, thấy Tam Nha đang ở ven đường cách thùng xe không xa, sắc mặt lập tức thay đổi: "Tam Nha? Là Tam Nha phải không? Chuyện này là thế nào? Sao lại ngã thành như vậy?"

Xa phu nghe được là người quen, vội vàng giải thích: "Hài tử này đột nhiên xông tới, suýt chút nữa bị vó ngựa đạp trúng, nhưng may mà đứa nhỏ lanh lẹ, tự lăn đến ven đường, không thì đã bị ngựa giẫm lên."

Tam Nha cũng bị sợ hết hồn, nhưng trong lòng lo cho Trương thị, đang định tiếp tục chạy lên trấn trên, bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc nên dừng lại, nghiến răng nhìn về xe ngựa, tức khắc ngây người.

"Nhị bá?"

Cố Đại Hải nhanh chóng đáp lại, rồi hỏi: "Cháu chạy vội vàng như thế, đang định đi đâu vậy?"

Tam Nha sờ cánh tay đau vì ngã, liếc nhìn chiếc xe ngựa đằng sau, thầm nghĩ nếu nhị bá đi về bằng xe ngựa, liệu có khả năng mượn chiếc xe ngựa này không, như vậy mình lên trấn trên mời đại phu sẽ nhanh hơn chút, nên giải thích: "Hôm nay bà nội tức giận đã đánh nương của cháu một gậy, đầu của nương bị thương, sưng lên một cục to còn bất tỉnh nhân sự, sợ rằng có chuyện, nên cháu vội lên trấn trên tìm đại phu!"

Tam Nha chỉ vào đầu, hi vọng Cố Đại Hải hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng kể ra chuyện này trước mặt người ngoài, quả thật khiến cho Cố Đại Hải rất xấu hổ, tạm thời cũng không biết nên mở miệng như thế nào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp