Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 64


1 tháng

trướctiếp

Hai mắt giá đỗ nhỏ sáng lên, vội chạy tới tiếp đón người bạn nhỏ của hắn: "Ngươi tới rồi, tốt quá, tỷ phu vừa nói sẽ dạy ta học chữ, ngươi có muốn học cùng không, ta sẽ nói với tỷ phu, để hắn dạy ngươi."

Mắt Minh ca nhi sáng lấp lánh: "Chuyện này được sao?"

Giá đỗ nhỏ hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu khẳng định: "Được chứ, tỷ phủ rất tốt, nhưng ngươi phải nghe lời mới được."

Minh ca nhi dùng sức gật đầu: "Ta nhất định sẽ nghe lời!"

Ngay sau đó, giá đỗ nhỏ vui vẻ chạy lon ton đi tìm Cố Thanh, có lẽ Cố Thanh đã đồng ý chuyện này, không lâu sau giá đỗ nhỏ mang vẻ mặt vui vẻ chạy ra, kéo người bạn nhỏ của hắn thì thầm.

Cố Phán Nhi nhìn chăm chú hai đứa nhỏ một lúc, thở dài nói: "Hai đứa này giống như một đôi khuê mật vậy!"

Trong sân, Hoàng thị đang cười tủm tỉm chợt không vui, quả nhiên khuê nữ này bị ngốc lâu rồi, nên ngay cả huynh đệ hay khuê mật cũng không phân biệt được. Cần nói chuyện này với An thị mới được, có một số việc phải bảo ban kĩ, về sau đưa con dâu theo mới không bị mất mặt.

Xỉa răng xong, Cố Phán Nhi đứng lên phủi mông, cầm theo gói thuốc đã chuẩn bị rồi đi ra ngoài.

"Con đi sang nhà bên cạnh, nếu có chuyện thì gọi to một tiếng, con sẽ nghe thấy!" Kêu hai mẹ con người này sang bên đấy tìm người, đừng nói Cố Phán Nhi có thể yên tâm không, đoán chừng hai mẹ con cũng không dám đi.

Hoàng thị nhìn Cố Phán Nhi ra ngoài, âm thầm lẩm bẩm, thoạt nhìn Cố Đại Nha này không bình thường chút nào.

Sáng sớm, Tam Nha đã dậy đi băm cỏ khô làm thức ăn cho lợn, băm xong phải thả vào trong nồi nấu cho mềm, lại mang cám lợn đã nấu xong cho lợn ăn, sau đó còn phải giặt quần áo... Vốn dĩ, Trương thị làm sẽ làm những việc này, nhưng giờ đều do nàng đảm nhiệm, vì Trương thị chưa khỏe hẳn, còn phải chăm sóc Cố Đại Hà đang gãy chân.

Không phải chưa từng nghĩ tới lười biếng, nhưng như thế chỉ đổi lại đòn roi và đói bụng, nên Tam Nha không dám.

Nàng cứ nhìn mãi về phía cửa, không biết khi nào đại tỷ sẽ đến, có lẽ làm xong việc thì không còn đồ ăn rồi, hôm nay nhà đại tỷ lại nấu thịt, liệu có thể lén sang đó ăn một ít không nhỉ, chắc đại tỷ sẽ không tức giận, mắng nàng mặt dày đâu...

Việc điều trị chân của Cố Đại Hà khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng, Cố Phán Nhi sợ người khác làm không tốt, nên từ đầu đến cuối do nàng tự mình thực hiện tất cả các bước, phải mất khoảng hai canh giờ mới hoàn thành bước chữa trị đầu tiên. Vì tập trung cao độ, nên nàng mệt mỏi đến mức đổ đầy mồ hôi, đầu choáng váng.

Do lo ngại Cố Đại Hà đau đến kêu gào, nên trước đó Cố Phán Nhi đã làm hắn ngất đi.

Trương thị luôn lo lắng nhìn Cố Đại Hà đang hôn mê, sợ rằng hôn mê rồi không tỉnh lại, nếu không phải lồng ngực của hắn vẫn đang phập phồng, nàng không biết phải làm gì nữa.

Thấy Cố Phán Nhi điều trị xong, nàng nhào tới rất nhanh: "Thế nào, thế nào rồi, cha con sao rồi? Đại Nha, Đại Nha, con mau xem thử đi, sao cha con vẫn chưa tỉnh lại chứ?"

Nhìn cái ông nội ngươi mà nhìn! Nhìn suốt hai canh giờ! Cố Phán Nhi trợn to mắt, rút ba cây kim đang cắm trên đỉnh đầu Cố Đại Hà xuống, không kiên nhẫn phất tay: "Thêm một khắc nữa hắn sẽ tỉnh lại!"

Nghe thấy chỉ cần một khắc, trái tim đang treo lơ lửng của Trương thị mới ổn định lại.

"Chuyện, chuyện này... Đại Nha, con đã học y thuật từ khi nào thế?" Từ mấy ngày trước Trương thị đã tò mò rồi, nhưng khi đó cũng không để ý, dù sao đại phu nông dân bình thường đều có thể băng bó vết thương, người có phải vì đói đến ngất hay không thì những lão nhân lớn tuổi cũng có thể nhìn ra, sẽ không cảm thấy kỳ lạ khi Cố Phán Nhi biết những điều ấy.

Nhưng bây giờ thì không giống vậy!

Cái chân kể cả đại phu trên trấn đều nói không chữa được, Đại Nha lại vung đao "xoèn xoẹt", vừa cắt thịt vừa nạo xương. Mặc dù nhìn rất đáng sợ, nhưng đại phu ở trấn trên đã nói, nếu muốn chân khỏi, thì phải nhờ người có y thuật cao siêu để nạo xương lóc thịt, đại phu ở trấn trên không thể làm được, còn nói đại phu ở huyện thành cũng không làm được, phải là những vị có bản lĩnh giống như thái y ở trong cung mới có khả năng ấy.

Nhưng đó là thái y ở trong cung đấy, ai có thể mời tới chứ?!

Không có cách nào nên mới đưa Cố Đại Hà về nhà, định xoay xở ít tiền để đến huyện thành cưa chân này đi, ít ra giữ được cái mạng. Nhưng Cố Phán Nhi tới đây không nói tiếng nào, vừa đóng cửa đã cầm dao lên, đợi đến khi Trương thị phục hồi tinh thần lại, không biết Cố Đại Hà đã bất tỉnh từ lúc nào, thịt trên đùi đã bị róc xuống không ít.

Tuy Trương thị muốn mở miệng ngăn cản, nhưng bị Cố Phán Nhì trừng mắt, nên lại xìu xuống.

Bây giờ thấy róc nhiều thịt như vậy, Cố Đại Hà Vẫn còn sống, Trương thị mới nhẹ nhõm.

Cố Phán Nhi trợn mắt lần nữa: "Ngươi không cần lo chuyện này! Có điều ta nói trước, không thể truyền chuyện này ra ngoài, nếu không lần sau chân ai lại gãy gì đó thì đừng tìm ta, ta sẽ không nhúng tay đâu."

Trương thị tỏ vẻ ngượng ngùng: "Không đâu, nương sẽ không nói ra."

Chỉ là đứa nhỏ này nói chuyện không dễ nghe chút nào, làm gì có ai muốn gãy chân chứ, nếu cha nàng không gãy chân thì nhà này sẽ rơi vào tình trạng như bây giờ sao? Nàng không cần gả cho ma ốm kia, Bảo ca nhi sẽ được sống tốt hơn... Từ tận đáy lòng Trương thị cảm thấy, nếu chân của Cố Đại Hà bình thường thì bây giờ nàng sẽ không sống khó khăn như vậy.

"Phân gia đi! Không quan tâm những phòng khác thế nào, phòng của hai người được phân ra là tốt rồi, sẽ không xuất hiện tình trạng cứ hai ba ngày lại xảy ra chuyện nữa, ngươi không thấy mệt nhưng ta cũng thấy phiền." Cố Phán Nhi thầm nghĩ, thừa dịp Cố Đại Hà bị chẩn đoán thành người què, thì nhanh chóng phân phòng này ra, nếu như vậy thì từ nay về sau, mình để ý một chút cũng không sao.

Trương thị nghe vậy cứng đờ: "Chuyện này, chân của cha con còn chưa khỏi mà!"

Cố Phán Nhi tức giận nói: "Nếu đợi chân khỏi rồi, người ta chịu để các ngươi phân ra à?"

Nếu chân của Cố Đại Hà khỏi, Trương thị cũng bằng lòng phân gia, nhưng chân của Cố Đại Hà bị thương thành như vậy, lòng Trương thị trở nên bất ổn, luôn lo rằng nếu chân của Cố Đại Hà không khỏi, cuộc sống sau này sẽ... Nàng thầm nghĩ ở lại nhà này thêm một thời gian, coi như Cố Đại Hà không thể làm việc nuôi sống gia đình, thì cũng có thể nhờ người trong nhà giúp đỡ phần nào.

Nhưng nếu phân ra, thật sự sẽ không có ai quan tâm, mẹ chồng không phải là người dễ nói chuyện.

"Dù sao ngươi tự nghĩ mà làm! Ta thấy hiện giờ không chỉ đại phòng muốn phân một phòng các ngươi ra, kể cả bà nội kia cũng mong ngóng phân các ngươi ra. Nếu ngươi muốn chết ở chỗ này không phải không được, nhưng cuộc sống sau này sẽ càng phải nhìn sắc mặt của người ta mà sống." Cố Phán Nhi nói xong dừng lại một lúc, liếc nhìn Cố Đại Hà: "Bà nội kia của ta rất giỏi, đừng tưởng nàng lớn tuổi, nhưng bản lĩnh mắng chửi và đánh người thì tăng lên từng ngày, đến ta gặp đều phải đi đường vòng, chỉ là không biết ngươi có thể quen đến trình độ nào."

Trương thị lại lộ vẻ ngượng ngùng: "Mười mấy năm qua nương đã như vậy rồi, cũng, cũng không sao đâu."

Cố Phán Nhi lại nói: "Ngươi cảm thấy không có việc gì, chính là không rõ tam muội có còn định ầm ĩ muốn lập gia đình nữa không, hai ngày nay ta đã thấy, ngoại trừ nấu cơm, bất cứ việc nhà gì đều do một mình nàng làm. Ngón tay giống cái chân gà, bị lạnh cóng như củ cải vậy, không biết nàng thấy đau hay không, nhưng ta nhìn thôi đã thấy rất đau."

Nhắc đến Tam Nha muốn lập gia đình, mặt Trương thị đen lại, vẻ mặt ngập ngừng không biết nên nói gì.

Khi Trương thị còn là cô nương đã được dạy về tam tòng tứ đức, sau khi lập gia đình, tất cả đều nghe theo Cố Đại Hà, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ phải thay đổi gì. Nhưng nếu Cố Đại Hà đồng ý phân gia, chắc chắn Trương thị sẽ phu xướng phụ tùy, nhưng Trương thị khó chấp nhận được việc nuôi con thành ra thế này.

"Vậy tùy các ngươi, dù sao ta không muốn về nhà mẹ đẻ, sau này nếu không phải chuyện gì to tát thì đừng đến tìm ta. Còn cái chân này của cha, ba ngày ta sẽ qua đổi thuốc một lần, đừng mong tìm ta, lúc nào ta rảnh thì đến lúc ấy." Cố Phán Nhi nói xong đứng dậy phủi mông rời đi.

Trương thị mở miệng định giữ Cố Phán Nhi ở lại ăn cơm, nhưng lời đến khóe môi lại nuốt vào, cái nhà này đâu đến lượt nàng làm chủ, muốn giữ người ở lại ăn cơm thì cũng phải có đồ ăn mới được chứ! Hiển nhiên trong lòng Trương thị cũng hiểu rõ.

Nghĩ đến đây nàng cũng khổ sở vô cùng, mặc dù con gái lớn được gả đến nhà bên cạnh, nhưng như này có tính là về nhà mẹ đẻ không? Làm gì có con gái nhà ai về nhà mẹ đẻ lại không được ăn một bữa cơm? Chưa kể đến mỗi lần nàng về đều là xem bệnh, cho dù là người quen, thì những dược liệu kia cũng tốn tiền mà?

Nếu có thể phân gia thì tốt, cuộc sống kém đến thế nào đi chăng nữa, thì vẫn có thể để con gái ăn một miếng...

Trương thị chợt ngây người, hóa ra trong tâm nàng cũng muốn phân gia, không khỏi hơi chột dạ.

Ngay lúc Cố Phán Nhi ra cửa thì Cố Đại Hà mở mắt, ngây ngốc nhìn lên trần nhà, một lúc lâu sau đột nhiên mở miệng: "Vợ, nếu nương muốn phân ta ra thì ta liền phân ra đi."

Trương thị vui mừng: "Chàng tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?"

Ánh mắt Cố Đại Hà chua chát: "Thấy rất tốt, tốt hơn ngày hôm qua nhiều."

Điều vợ mình quan tâm nhất vẫn là thân thể mình, chuyện này khiến Cố Đại Hà vô cùng cảm động, sau đó lại so sánh với nương mình, Cố Đại Hà thấy hắn đã thua thiệt vợ mình. Không so sánh hai người với nhau còn đỡ, so sánh rồi mới thấy, là ai đối với mình tốt, là ai không tốt với mình, tất cả đều rõ ràng.

"Mặc dù Đại Nha nói chuyện không dễ nghe, nhưng cũng thật lòng quan tâm ta!" Thật ra Cố Đại Hà đã tỉnh lại từ lâu, chẳng qua cảm thấy hắn làm cha lại bị một nha đầu nói như vậy, cảm thấy không có mặt mũi nhìn người, đồng thời cũng rất yếu, nào dám lên tiếng.

Nghĩ đến Cố Phán Nhi, Trương thị không khỏi thổn thức: "Tuy trước kia Đại Nha hơi ngốc, nhưng rất khờ khạo, nhìn vừa thấy đau lòng, nhưng bây giờ... Ánh mắt kia sao thấy dọa người, ta đều rất sợ."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp