Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 63


1 tháng

trướctiếp

Cố Phán Nhi nhặt quyển sách hắn đặt trên giường lên, ném vào trong rương đựng sách: "Đọc thêm nữa sẽ thật sự biến thành con mọt sách!"

Cố Thanh đưa tay định cướp lại, nhưng đã chậm, bất mãn nói: "Ta đọc thêm một lúc nữa thôi!"

Cố Phán Nhi đẩy tay hắn ra, tức giận nói: "Đống sách cũ này đủ để cho ngươi đọc rất lâu, muốn đọc cũng không vội nhất thời! Lại nói những sách này chẳng phải là sách hay gì, đều là 'Luận Ngữ' khỉ mốc gì đó, ngươi cũng đọc được sao?"

"Đương nhiên là đọc được, cho rằng ta giống ngươi chắc, hừ!"

"Ta thì thế nào? Ngươi so được với ta sao? Dù sao ta đánh thắng lưu manh, bắt được kẻ trộm, gặp cường đạo cũng vẫn có thể đi ngang. Lên núi có thể đi săn, xuống núi có thể trị bệnh, là người tài giỏi! Còn ngươi thì sao?"

"Là rất tài giỏi, chuyện nữ nhân có thể làm, ngươi cũng không làm được!"

"Chết tiệt, có gì mà ta không làm được?"

"Ngươi làm được may vá thêu thùa không?"

"..."

"Ngươi biết giặt quần áo nấu cơm sao?"

"..."

"Có khả năng về cầm kỳ thư họa không?"

"..."

"Không nói đến mục cuối cùng ta vừa nhắc đến, chỉ riêng hai việc trước đó, cho dù là giàu hay nghèo, chỉ cần là nữ thì đều biết làm. Đoán chừng khắp thiên hạ này có mình ngươi là đặc biệt, không bàn đến cầm kỳ thư họa, chuyện cao nhã như vậy, ngươi tuyệt đối không làm được!" Không đề cập đến chuyện này Cố Thanh còn không nghĩ rằng mình đã cưới một người vợ không giống phụ nữ như vậy, sắc mặt trở nên khó coi, nhìn thế nào cũng thấy Cố Phán Nhi rất ngứa mắt.

Cố Phán Nhi không phục, bẻ đầu ngón tay đếm: "Đừng nói ta, chính ngươi cũng có giống nam nhân đâu! Sức thì yếu, hơi tí là bệnh, thích so đo. Giống như bệnh kiều nương vậy, ngoại trừ có thêm một cái chân thì ngươi không có điểm nào giống nam hết, cho nên ngươi không có lý do để nói ta!"

"Ta chỉ sức khỏe yếu thôi, hơn nữa ta muốn đi thi lấy công danh, không phải làm ruộng, cần sức lớn để làm gì?"

"Chí hướng của ta là làm hiệp nữ giang hồ, không biết may vá thêu thùa thì làm sao?"

"Hừ!"

"Xì!"

Được, kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng đừng nói gì ai.

Hai người đều coi thường chí hướng của nhau, lúc này không cùng quan điểm tự nhiên không thể nói chuyện tiếp được, thổi đèn, mỗi người chiếm một chỗ quay lưng vào nhau ngủ.

Lấy ít địch nhiều, lấy trứng chọi đá, thật ra thì tiểu tướng công còn kém một chút.

Mới tờ mờ sáng hôm sau, Cố Phán Nhi đã lôi tiểu tướng công đang mơ màng dậy, không khách khí quăng vào trong sân: "Vì tính mạng của ngươi, mỗi năm tính từ mùa xuân, mỗi ngày bắt đầu từ bình minh, nên cùng rèn luyện với ta, người vợ dịu dàng đáng yêu của ngươi đi! Đoán là ngươi ngu ngốc không thể học được những thứ khác, nên trước tiên học Ngũ Cầm Hí là được rồi, nhìn kỹ, đệ nhất hí - Hổ hí. Đứng thẳng tự nhiên, rồi khom lưng, hai tay ấn xuống đất..."

Cố Thanh ngáp rồi xoay người đi: "Thần kinh!"

"Thích thì luyện không thì thôi, dù sao chuyện này có lợi đối với thân thể ngươi, không luyện thì cứ tiếp tục làm kẻ yếu đuối đi!"

"..."

Cố Thanh dừng lại một lúc rồi lại tiếp tục đi lều, bĩu môi xem thường, nhưng sau cùng vẫn nghe lọt tai lời Cố Phán Nhi nói, nên không nhịn được thỉnh thoảng liếc nhìn vào trong sân.

"Động tác này rất ngu ngốc!" Cố Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm.

Cố Phán Nhi lườm Cố Thanh nhưng không quá để ý, vốn dĩ nàng cũng không trông mong hắn sẽ luyện tập cùng, đúng là cách luyện Ngũ Cầm Hí này có điểm lạ, nhưng là phương pháp tốt nhất dùng để làm nóng người trước khi luyện quyền. Dù ở nơi nào, trái tim sùng bái vũ lực của Cố Phán Nhi vẫn không thay đổi, nàng cho rằng chỉ có vũ lực mạnh mẽ mới có thể bảo vệ bản thân.

Trải qua một khoảng thời gian tĩnh dưỡng, thể chất của cơ thể này đã khá hơn nhiều, là lúc để bắt đầu tu luyện cổ võ.

Ai có chí nấy, Cố Thanh một lòng muốn thi công danh, Cố Phán Nhi sẽ không phản đối.

Xong một bộ Ngũ Cầm Hí, mặt trời cũng ló dạng, nhưng Cố Phán Nhi không dừng lại mà tiếp tục đánh quyền, bộ quyền pháp này không chỉ có tác dụng làm nóng người giống Ngũ Cầm Hí, mỗi một chiêu đều cần phải dùng toàn lực hoàn thành, cứ mỗi một phần khí lực bị tiêu hao sẽ được bổ sung lại bằng tử khí thu lấy từ mặt trời, và linh khí trong không khí, vòng tuần hoàn như thế liên tục không ngừng, cho đến khi dùng hết thể lực lại không thể vung nắm tay lên mới thôi.

Nếu là trước đây, đánh bộ quyền pháp bình thường như thế này một trăm tám mươi lần sẽ không thấy mệt.

Nhưng bây giờ, mới luyện được một phần ba Cố Phán Nhi đã không thể nào tiếp tục được nữa, cả người mềm nhũn trên mặt đất, thở hồng hộc, toàn thân đổ mồ hôi giống như vừa vớt lên từ nước vậy.

"Tự mình chuốc lấy khổ, đồ thần kinh!" Cố Thanh quan sát từ nãy giờ bình luận.

Cố Phán Nhi liếc nhìn lều, nàng rất không hài lòng với tình huống hiện giờ, không có bổ sung của thuốc nước nên chỉ có thể như trước cơ thể tự phục hồi thể lực. Hơn nữa, không phải cứ muốn dùng thuốc nước là được, phải đánh xong đầy đủ bộ quyền này thì mới có thể dùng, nếu không sẽ chỉ có hại mà không có lợi cho kinh mạch.

Còn may thân thể này tự động hấp thu linh khí trời sinh, có xoa dịu của linh khí, đau nhức trên cơ bắp dần dần biến mất, thể lực nhanh chóng hồi phục. Tuy thể lực khôi phục, cơ không còn đau nữa, nhưng giờ không thích hợp để tiếp tục luyện quyền, dù sao hăng quá hóa dở, mọi chuyện cần phải làm từng bước một.

"Đại Nha, bữa sáng con muốn ăn gì?" An thị dậy sớm, nhưng thấy Cố Phán Nhi đang luyện quyền ở trong sân nên không đi ra, sợ quấy rầy đến, giờ thấy nàng dừng lại mới vội vàng mở miệng.

"Thịt, nấu bốn, năm cân đi! Lúc nấu thả bao dược liệu con đưa cho nương từ hôm trước ấy." Lúc này, không những giống như vừa được vớt ra từ trong nước, bụng cũng sôi ùng ục vì đói, nàng cảm giác có thể nuốt cả một con bò.

"Lợn, quả nhiên là lợn!" Cố Thanh lại bắt đầu đau lòng.

Cố Phán Nhi liếc xéo Cố Thanh, bò dậy từ dưới đất chuẩn bị đi tắm, nàng đã nghe nhiều những câu như vậy rồi nên lười quan tâm, dù sao đến cuối cùng vẫn phải nấu chỗ thịt này, đây chính là lợi ích của vũ lực mạnh mẽ.

Bên này vừa nấu thịt, nhà bên cạnh lại không yên, cách vách tường nói kháy.

Nhà An thị nấu thịt mỗi ngày, đừng nói nhà Toàn Phúc bên cạnh không chịu nổi, kể cả những nhà khác trong thôn cũng bắt đầu lời ra tiếng vào, không ít hài tử khi đi ngang qua là không muốn rời đi, khóc lóc đòi ăn thịt. Nhưng nhà bình thường đâu thể ăn thịt mỗi ngày, thậm chí lúc xào rau cũng chỉ chà một miếng mỡ lợn ở đáy nồi, sau đó lại gắp ra để dùng lại, một miếng mỡ lợn to bằng bàn tay có thể dùng trong hai tháng.

"Đồ ác ôn, thảo nào bà già chết tiệt Chu thị kia lại hay ầm ĩ!"

"Cũng không biết nhà An quả phụ gặp được vận may gì, có tiền ăn thịt mỗi ngày."

"Hâm mộ cái gì, ngày nào người ta cũng đi vào sâu trong núi, là ngươi thì có dám không?"

"Sớm hay muộn cũng sẽ bị dã thú tha đi!"...

Ngửi mùi thịt này, không chỉ tiểu hài tử không chịu nổi, kể cả người lớn như bọn cũng không khỏi chảy nước miếng. Nhưng vốn chẳng thân chẳng quen, ngày thường vì tị hiềm nên An quả phụ không lui tới với người trong thôn, đám người không có cớ gì để vào ăn chực cả.

So với người trong thôn, ở nhà trưởng thôn lại yên tĩnh hơn rất nhiều, tối hôm qua khi Cố Thanh mang trả xe bò, còn đưa một miếng thịt hươu nặng hai cân rưỡi, vì thế hôm nay nhà trưởng thôn cũng nấu thịt, dù không thơm bằng của nhà An thị.

"Là người ấy à, không phải của mình, thì có ghen tị cũng vô ích!" Trưởng thôn tỏ vẻ nhìn thấu tất cả.

Đại tôn tử Minh ca nhi ầm ĩ muốn ăn thịt, vợ trưởng thôn cười híp mắt sờ đầu tôn tử, mặt tràn ngập hiền từ dỗ dành.

Trưởng thôn nhìn đại tôn tử ngoan ngoãn nghe lời, vui vẻ cười: "Hai vợ chồng Thanh ca nhi là người tử tế, lại rất biết điều, từ trước đến nay vợ của Toàn Phúc không có mắt nhìn, chỉ soi mói những điểm không tốt, đẩy hết ra ngoài những điểm tốt, không biết trong đầu nghĩ gì nữa."

Vợ của trưởng thôn xì một tiếng: "Sớm muộn gì nàng cũng sẽ hối hận!"

Lại nói giữa vợ trưởng thôn và Chu thị còn từng có mâu thuẫn.

Vợ trưởng thôn Hoàng thị và Chu thị được gả đến Cố gia thôn cùng một ngày. Đều là thành thân, chẳng những của hồi môn của Hoàng thị nhiều hơn Chu thị, tiệc rượu cũng được tổ chức long trọng, trong thôn đã bàn tán rất nhiều về chuyện này. Điều này khiến Chu thị cảm thấy mất mặt, vì sao Hoàng thị không đẹp bằng mình lại có thể nở mày nở mặt đến thế, trong khi mình lại chịu uất ức như vậy? Từ đó về sau, Chu thị bắt đầu oán hận Hoàng thị.

Sau đó không lâu, Chu thị có thai, Hoàng thị lại không có động tĩnh gì. Chu thị lập tức vin vào chuyện này để tám chuyện, chỉ là Hoàng thị mới được gả tới không lâu, nên bên nhà cũng không quá để ý chuyện này, vì thế Chu thị giống như vai hề tự mình làm trò, điều này càng khiến Chu thị hận đến đau răng.

Tiếp đó Chu thị sinh nha đầu, dù Hoàng thị vẫn chưa mang thai, nhưng Chu thị không dám diễn trò nữa.

Năm năm sau, Chu thị liên tiếp sinh hai người con, hơn thế đều là nhi tử, trong khi Hoàng thị vẫn không có dấu hiệu gì, nên Chu thị lại bắt đầu gây chuyện, nói Hoàng thị là một con gà mái không biết đẻ trứng ở khắp nơi.

Chuyện này khiến Hoàng thị luôn tốt tính, cũng bắt đầu thấy căm ghét!

Mặc dù hai năm sau, rốt cuộc Hoàng thị có bầu, nhưng cơn tức này vẫn không nguôi, nhìn Chu thị thấy chướng mắt. Bởi vì bị đồn đãi là gà mái không biết đẻ trứng, những năm tháng ấy nàng đã phải chịu biết bao đau khổ, ngay cả mẹ chồng hiền lành cũng cảm thấy nàng sai, suýt chút nữa đã nạp tiểu thiếp cho chồng.

Vì thế, nếu giờ đây có thể nhìn thấy Chu thị bị cười nhạo, Hoàng thị rất vui lòng.

"Bà nội, cháu đi tìm Bảo ca nhi để chơi có được không ạ?" Bây giờ còn chưa thể ăn thịt, Minh ca nhi mới nhớ tới người bạn mới của mình, lập tức muốn đi tìm người bạn nhỏ để chơi cùng.

Hoàng thị cười tủm tỉm sờ đầu đại tôn tử: "Chờ ăn xong, bà nội sẽ đưa cháu qua."

Minh ca nhi muốn đi ngay bây giờ, nhưng nghĩ đến được ăn thịt, chần chừ một lúc vẫn quyết định ăn thịt trước, rồi mới đi tìm người bạn nhỏ: "Minh ca nhi nghe bà nội."

Ăn xong, Hoàng thị đưa Minh ca nhi hoạt bát đến nhà An thị.

Đúng lúc bên nhà An thị vừa ăn xong, Cố Phán Nhi ngồi bên cạnh xỉa răng, giá đỗ nhỏ ngoan ngoãn đi bộ trong sân để tiêu cơm, còn Cố Thanh vẫn giống như ngày thường phụ An thị thu dọn chén đũa, trông có vẻ hài hòa, nhưng cũng lại không hài hòa, cứ nhìn lại thấy có gì đó là lạ.

"Bảo ca nhi, ta đến chơi với ngươi!" Minh ca nhi vừa vào cửa đã ồn ào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp