Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 62


1 tháng

trướctiếp

"Được rồi, ta cũng lười xen vào! Giờ đã muộn rồi, nên đi ngủ thôi! Ngày mai ta sẽ qua điều trị chân, sau khi khỏi rồi các người muốn làm gì thì làm, dù sao ta một người đã gả đi không thể quản nhiều được." Cố Phán Nhi lại nhìn sang Tam Nha: "Còn về ý nghĩ nông nổi muốn lập gia đình của muội thì đợi mấy năm sau hẵng nói đi! Muội tự thấy mình có thể đánh nhau, nhưng muội có từng nghĩ đến chưa, nếu muội gặp một người biết đánh hơn muội, khi ấy người bị đánh đến không thể tự gánh vác cuộc sống là chính muội."

Tam Nha cúi đầu, nàng chưa từng nghĩ đến vấn đề này, dù sao hài tử trong thôn không đánh lại nàng.

Tứ Nha ăn kẹo xong ngủ như lợn con, Trương thị nhìn Tam Nha, vẻ mặt bi ai muốn nói lại thôi, Cố Đại Hà lại làm đà điểu không hề động cựa, không biết còn tưởng rằng hắn đã ngủ hoặc ngất đi rồi.

Lúc Cố Phán Nhi ra khỏi tam phòng, có người đang đứng trước cửa thượng phòng, mồm không ngừng trách mắng, từ lúc Cố Phán Nhi bước vào đã mắng chửi, mắng liên tục đến giờ vẫn chưa ngừng.

"Bà nội, ta nói này, giọng ngươi khỏe như vậy mà không đi diễn hí khúc thì đúng là rất đáng tiếc!" Cố Phán Nhi bỏ lại một câu như vậy, sau đó không thèm liếc mắt nhìn, đá cửa rời đi.

Một rổ ngôn từ của Chu thị bị chặn lại bởi câu kia cuối cùng không nói được lời nào nữa, mặt tái xanh.

Trần thị đứng ở bên cạnh lại thêm mắm thêm muối: "Nương mắng đúng lắm, Đại Nha chính là thứ vong ân phụ nghĩa cây gậy khuấy phân, đâu chỉ bất hiếu, thật sự như quỷ đòi nợ đáng giết ngàn đao, bật lại trưởng bối như thế cũng không sợ bị mắng sau lưng..."

Chu thị giơ tay tát một cái, cắt ngang lải nhải của Trần thị, tức giận mắng: "Ngươi chuyên môn gây chuyện này có việc gì? Đêm rồi không ngủ đi lắm mồm cái gì, không mau cút đi cho lão nương!"

Nịnh hót sai thời điểm, Trần thị thấp giọng chửi thề, vội vàng chạy về phòng mình.

Chu thị ôm một bụng tức về phòng, thấy mình mắng cả buổi tối, lão già chết dẫm này vẫn ngủ được, lập tức giận đến không có chỗ phát tiết, nàng dùng sức dùng sức lay để ông cụ tỉnh lại: "Lão già chết tiệt này ngủ cái gì mà ngủ? Nhìn cháu gái lớn của ngươi kìa, không biết khi nào nó sẽ hủy cái nhà này đi!"

Ông cụ bị đánh thức, tức giận nói: "Nếu ngươi không gây sự với nàng, nàng làm gì được ngươi?"

Chu thị không vui: "Không phải chuyện nàng có thể làm gì ta, mà là nàng có thể làm gì cái nhà này kìa, chẳng lẽ ông không phát hiện kể từ sau khi nàng gả đi, cái nhà này loạn thế nào à. Ông nói người ngốc cứ ngốc mãi đi, nhưng giờ không ngốc nữa lại mang họa tới, có khi nàng chính là nguyên nhân gây họa cho gia đình lão tam đấy."

Ông cụ tỉnh ngủ: "Thế bà nói xem, gây họa như thế nào?"

Chu thị há mồm định nói, nhưng lại không biết nên nói thế nào, nghĩ một lúc rồi nói: "Ai biết, dù sao sau khi nàng không ngốc nữa, hai vợ chồng lão tam này vội vã đi treo cổ, không ngày nào được yên, nếu không phải do nàng gây chuyện thì là do ai?"

Mặc dù ông cụ không quản gia, nhưng cũng không phải là người không tỉnh táo, ông hiểu rất rõ vì sao vợ chồng lão tam lại treo cổ tự tử. Nhưng chuyện hai ba bữa nay, ông nhìn mà thấy phiền, nhà nào chẳng sống vậy, sao chỉ nhà mình có thể sống không yên như thế chứ, một nhà lão tam đúng là biết gây rối.

"Thế bà nói nên làm gì?"

"Nếu không ta phân một nhà lão tam ra? Dù sao ta không quản được Đại Nha, nha đầu kia khỏi bệnh ngốc rồi, nhưng người lại hơi điên dại, dám đánh cả trưởng bối. Chỉ có tự tam phòng mới có thể dạy bảo, chi bằng phân một phòng này ra, cũng đỡ nói lão bà ta lòng dạ hiểm độc, đám hàng lỗ vốn do bọn nó sinh thì để tự bọn nó quản đi."

"Ta không đồng ý chuyện này, cũng không làm được, ở thôn này chưa thấy lão già nào còn sống lại phân gia cả."

"Mất mặt thì mất mặt, chuyện phân gia là do lão tam đề cập, cho dù bị người ta lời ra tiếng vào thì cũng không liên quan tới ta. Huống hồ ta làm cha nương, nhi tử với vợ nó đòi sống đòi chết phân gia, ta còn cản được sao?"

"... Dù sao ta cũng không quan tâm chuyện này, ngủ thôi, hơn nửa đêm rồi còn không ngủ sao?"

Ông lão đắp chăn, xoay người ngủ

Chu thị đẩy ông cụ thêm vài lần nữa, nhưng ông già chẳng hề phản ứng, giống như đã ngủ rồi, Chu thị tự chuốc lấy bực, tuy trong lòng chưa hết khó chịu, nhưng cũng đành thổi tắt đèn dầu, nằm lên giường đất. Nhưng nằm thì nằm, đầu óc vẫn rất linh hoạt, tâm tư muốn phân một nhà lão tam càng mãnh liệt hơn.

Sau khi Trần thị trở về cũng thầm thì với lão đại Cố Đại Giang rất lâu, trong gia đình này, hai vợ chồng là người muốn phân một nhà lão tam ra nhất. Cố Đại Giang đã có suy nghĩ này từ lâu, chẳng qua ngại mình là lão đại, không thể nói ra chuyện này, chỉ đành để Trần thị thường xuyên nhắc đến bên tai Chu thị.

Ở trong mắt hai vợ chồng lão đại, nhà lão tam là một gánh nặng, phân gia càng sớm càng tốt.

Hai người đều thầm nghĩ, nếu lão một phòng lão tam phân ra, phòng mình sẽ có thể được bao nhiêu chỗ tốt, trong cái nhà này, phòng hắn có nhiều người nhất, hơn nữa mỗi người đều có thể làm việc, nếu không có đám người tam phòng ăn không ngồi rồi kia thì chắc chắn sẽ sống tốt hơn. Còn Cố Nhị Nha thì cúi đầu nghĩ, nếu như phân tam phòng đáng ghét kia ra, sau này mình ăn vụng ở trong phòng bếp sẽ không phải sợ bị ai phát hiện nữa.

Trong đầu hai người lão đại đã tính toán xong cả rồi, cả phòng lão nhị làm việc ở huyện thành, đương nhiên sẽ không về nhà ăn uống, còn lão tứ làm nhân viên thu chi trên trấn, mỗi tháng kiếm được không ít, còn cả một phòng mình đều làm việc, chỉ có mỗi phòng của lão tam, không phải kẻ cần uống thuốc thì chính là bị què, không ai có thể làm việc, hiển nhiên là chờ phòng bọn họ nuôi.

Đổi lại thành người khác, ai cũng sẽ không chịu gánh đúng không?

Phân ra, một phòng lão tam phải phân ra, bằng không sống thế nào nữa?

Trong khi đó, ở tứ phòng, Cố Đại Hồ đang nằm trên giường cứ lật qua lật lại không ngủ được, Liễu thị bị làm phiền tức giận đánh vào lưng hắn mấy cái: "Lăn cái gì đấy, có để cho người khác ngủ hay không?"

Cố Đại Hồ trở mình nhìn Liễu thị, một tay gác lên trán suy xét nói: "Ta thấy phen này chắc chắn phòng của tam ca sẽ bị ầm ĩ phân ra, tạm không nói đến đại ca đại tẩu đã có ý này từ trước, lần này kể cả nương cũng có tâm tư như vậy."

Liễu thị tức giận nói: "Phân thì phân, phân ra càng bớt chuyện đấy!"

Cố Đại Hồ không vui: "Còn nghĩ ngươi là người tốt, không nghĩ ra ngươi cũng có suy nghĩ như thế?"

Liễu thị cũng mất hứng: "Ta vốn là người tốt! Lại nói, suy nghĩ này của ta thì làm sao? Một phòng tam ca nên phân ra, ta không nói sai gì cả!" Nếu có thể, Liễu thị còn muốn một phòng nàng cũng phân ra kìa, cuộc sống hẳn là bớt lo.

Cố Đại Hồ hơi tức giận: "Bên phòng tam ca ta không què thì cũng bệnh, nếu phân ra còn sống tiếp được sao? Ta nói nàng xấu tính mà nàng còn không nhận, có câu độc nhất là lòng dạ đàn bà, nàng đúng là người như vậy!"

"Ta nhổ vào, bây giờ không phân ra, nương chàng đưa tiền chữa chân à? Bệnh của Bảo ca nhi cho tiền mua thuốc sao? Hừ, suốt hai ngày nay bên tam phòng đã đói đến ngất xỉu hai người!" Liễu thị liếc mắt, đẩy Cố Đại Hồ ra: "Như ta nói, không biết chừng chuyện phân gia là chuyện tốt đối với bọn họ đấy!"

Cố Đại Hồ bị đẩy loạng choạng, tay không đỡ nổi đầu ngã xuống, suýt chút nữa đụng phải nhi tử đang ngủ bên cạnh, giật mình đến đổ mồ hôi lạnh: "Nàng đồ ngốc này sao lại động tay động chân, chút nữa thì đè vào nhi tử rồi nàng có biết không hả? Nàng quản chuyện phân gia này là tốt hay không tốt với người ta làm gì, nàng chính là đồ nhiều chuyện."

"Này, ta nói..." Liễu thị giơ tay lên, lại tát Cố Đại Hồ mấy cái nữa: "Chuyện này còn không phải do chàng đồ chết tiệt khơi ra sao, không nói lại người ta thì bảo người ta nhiều chuyện, chàng còn biết lý lẽ không vậy?"

Cố Đại Hồ trùm chăn lên đầu: "Nàng là đồ nhiều chuyện!"

Liễu thị nhéo Cố Đại Hồ vài cái, nhưng hắn chẳng nói thêm gì nữa, nàng không khỏi trợn mắt, xoay người lại, đưa lưng về phía hắn, mông đẩy hắn ra xa hơn, sau đó cũng trùm đầu ngủ.

"Mông con mẹ chết tiệt này to thật!"

"Bớt nói nhảm, nếu không to chàng có thể coi trọng sao không? Ngày mai mau chuộc vòng tay của ta về!"

"Biết rồi, nói nhiều!"...

Đêm dần khuya, trong lều đã đốt đèn dầu, thảo dược được bày trên chiếc giường không lớn lắm, Cố Phán Nhi đang cau mày chế thuốc, Cố Thanh co rúc đọc sách ở góc giường, thỉnh thoảng hai người liếc nhìn nhau, sau đó tiếp tục việc của mình, không xen vào việc của đối phương.

Cố Phán Nhi không phải là một thầy thuốc đủ tư cách, đây không phải vấn đề về y thuật mà là phương diện y đức.

Trong mắt của Cố Phán Nhi chỉ có hai khái niệm là có thể chữa và không thể chữa, vấn đề của Cố Đại Hà hiện giờ lại nằm ở giữa hai khái niệm này, khiến Cố Phán Nhi tương đối khó xử. Nếu nhận định thành có thể chữa thì tương đối khó khăn, còn nếu nhận định thành không thể chữa thì lương tâm hơi cắn rứt, quả nhiên chữa bệnh cho người quen là một chuyện rất phiền toái.

Suy nghĩ một thời gian rất lâu, Cố Phán Nhi nghĩ hay cứ cắt chân Cố Đại Hà cho xong.

Như thế thì đỡ lo lại còn tiết kiệm công sức!

Nhưng cắt chân rồi thì sau này thế nào? Cố Phán Nhi không thể không suy tính cho tương lai, lao động duy nhất trong nhà bị tàn phế, mấy bánh bao còn lại để ai nuôi, mình là nữ nhi đã xuất giá có cần gánh vác một phần trách nhiệm hay không, đây là những vấn đề trước mắt cần phải suy nghĩ đến.

Bớt lo nhất là hoàn toàn chữa khỏi cho Cố Đại Hà, sau này nhà bên cạnh xảy ra chuyện gì, chỉ cần không liên quan đến mạng người, nàng sẽ mắt nhắm mắt mở không quan tâm.

Không thể không nói Cố Phán Nhi hối hận, nếu chữa từ mấy ngày trước, chỉ cần bôi chút thuốc ở chân là xong.

Bây giờ không những phải phối thuốc tốt, còn phải làm cả một đống việc như róc hết phần thịt thối rữa nạo xương rồi nắn xương, chỉ treo cổ mà ngã thành như thế này, đúng là khiến người ta đau đầu.

Xương cốt làm từ bùn hay sao chứ?

Bốp!

Cố Phán Nhi ném mạnh vị thuốc cuối cùng vào ấm sắc thuốc, xị mặt cất những dược liệu còn thừa vào trong sọt. Trong căn lều không lớn lắm vừa đặt một cái sọt lại đặt một rương lớn đựng sách nên có vẻ rất chật chội, Cố Phán Nhi lại nhớ tới phòng ngủ rộng rãi sáng sủa trước kia.

Lại nhìn cái lều hiện giờ, không khỏi thở dài, chẳng giống cho người ở gì cả.

"Bà điên này lại than ngắn thở dài, có chuyện gì?" Cố Thanh ngáp, không nỡ nhưng vẫn đặt sách trong tay xuống, duỗi người, định lát nữa lại cầm lên đọc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp