Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 61


1 tháng

trướctiếp

"Thắt cổ rất vui sao?" Sau khi đi vào, Cố Phán Nhi đặt Tứ Nha lên giường, trước tiên nàng lạnh lùng trừng mắt nhìn Cố Đại Hà, sau đó lại liếc Trương thị: "Các ngươi đều có tiền đồ, chơi cái gì không chơi lại đi chọn treo cổ, nếu đã muốn chơi như thế sao không thắt cổ hẳn hoi để chết luôn đi, ai nấy biến thành nửa sống nửa chết cho ai coi?"

Môi Trương thị mấp máy, hổ thẹn cúi đầu, đến hắng giọng cũng không dám.

Cố Đại Hà ngẩn người, ngay sau đó hốc mắt đỏ lên, ngón tay run rẩy chỉ vào chân mình: "Cha còn sống không phải là gánh nặng cho các con sao? Chi bằng chết sớm thì hơn."

"Vậy ngươi nên chết quách đi cho rồi vào lúc chân bị gãy lần đầu tiên từ nửa năm trước!" Sự lạnh lùng trong giọng nói của Cố Phán Nhi càng sâu, sắc bén trong mắt như hóa thành thực chất đâm vào Cố Đại Hà: "Nếu khi đó ngươi chết, có lẽ nương ta và đệ đệ muội muội sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, có thể trực tiếp thoát khỏi sự kiểm soát từ bà mẹ kế của ngươi. Tuy chưa chắc sống tốt hơn, nhưng sẽ không bị sai khiến như gia súc. Hơn nữa, dù nương hơi gầy, nhưng vẻ ngoài không có gì để chê cả, rời khỏi ngươi biết đâu còn tìm được một người tốt hơn để gả."

"Ấy, cô nương nhà bình thường sao có thể nói ra lời như vậy chứ? Đại Nha, ngươi nói như thế không sợ bị chỉ trích sau lưng à?" Liễu thị vừa nghe thấy Đại Nha vào cửa, vội vàng bò dậy từ giường đất.

Cố Phán Nhi liếc nàng: "Tạm thời đừng nói chuyện sau lưng ta có vấn đề hay không, chỉ nói về cái nhà này đã, đây được coi là một gia đình bình thường sao? Tứ thẩm, ngươi cũng đừng đứng nói chuyện không đau thắt lưng, trong lòng ngươi nghĩ gì, chỉ có ngươi tự biết."

Liễu thị sờ mũi, mặt hơi ngại ngùng: "Được rồi, ta đến không phải để nhìn chuyện cười của mấy người, ta tới vì đòi bạc! Ban ngày cha ngươi lại ngã gãy chân, tiền mời đại phu là do tứ thúc ngươi cầm một chiếc vòng tay của ta kiếm ra. Đấy là cầm sống, nên ta cũng không cần nhiều, chỉ cần ngươi đưa đủ tiền chuộc vòng cho ta là được."

Cố Phán Nhi gật đầu: "Bao nhiêu, nói một con số đi, sáng mai ta trả lại cho ngươi."

Hai mắt của Liễu thị sáng lên: "Không nhiều lắm, chỉ một lượng bạc thôi."

Cố Phán Nhi gật đầu, tỏ ý không thành vấn đề, Liễu thị lập tức ngáp một tiếng rồi vui vẻ trở về phòng.

Chỉ có một lượng bạc, nếu cầm sống thì lấy được nhiều nhất là tám trăm văn tiền, số tiền ấy mời đại phu chưa chắc đã đủ, chứ đừng nói đến mua thuốc. Nhưng nếu lúc ấy chân của Cố Đại Hà không được đại phu chữa trị qua, có lẽ khi nàng quay lại, người đã không còn rồi.

Liễu thị này nói chuyện không xuôi tai, nhưng vào tình huống lúc đó cũng coi là giúp người khi gặp nạn.

Sau khi Liễu thị rời đi, Cố Phán Nhi nhìn sang Cố Đại Hà, vẫn không bỏ qua nói: "Ngươi cũng đừng ở đó làm đà điểu, ngươi thấy ta nói có đúng không? Năm nay, nương ta mới ba mươi ba tuổi phải không? Chăm chút thêm là vẫn còn thướt tha chán, vớ bừa một người để gả chẳng lẽ không hơn được ngươi? Ngươi nói xem trước đây ngươi chưa què đã muốn cái gì không có cái đó, bây giờ què rồi về sau liệu có cái gì?"

Từng câu từng chữ như đâm vào tim, khiến Cố Đại Hà xấu hổ vô cùng, chỉ mong treo cổ lần nữa.

Từ trước đến nay Cố Đại Hà chưa từng nghĩ đến vấn đề này, bây giờ nghĩ lại, Trương thị đã gả cho mình hơn mười bảy năm, từ một cô nương xinh đẹp có tiếng khắp làng trên xóm dưới, nay đã biến thành dáng vẻ này... Nghĩ về quá khứ lại nhìn hiện tại, chính Cố Đại Hà cũng cảm thấy Trương thị của hiện giờ rất thê thảm.

Không biết tự bao giờ, hai chữ đen gầy lại được dùng khi nói về Trương thị, người đã từng trắng trẻo nõn nà ấy.

Áy náy và bứt rứt cứ thế sôi trào trong lòng Cố Đại Hà, nỗi sợ còn lớn hơn cả lúc treo cổ tự vẫn, khó có thể đối diện với cuộc sống mà hắn luôn cho là đúng. Bấy lâu nay, chẳng lẽ mình đã sai rồi sao? Không, không phải thế... Làm nhi tử thì nên hiếu thuận với nương, bởi vì nương nuôi hắn lớn từng này cũng không dễ dàng, nương nói gì cũng đúng hết...

Nhưng càng cố thuyết phục bản thân thì lại càng có vẻ yếu đuối bất lực, không biết phải làm gì.

"Có phải ngươi nghĩ rằng hiếu thuận với cha nương là chuyện đương nhiên không?" Cố Phán Nhi chỉ liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Cố Đại Hà, nàng cười khẩy: "Ngươi muốn hiếu thảo với cha nương đó là chuyện của ngươi, trước khi nương ta gả cho ngươi chưa từng dùng một xu của nhà ngươi, càng không tốn lấy nửa đồng. Chỉ vì gả cho ngươi nên phải theo ngươi cùng hiếu kính với người ngươi gọi là cha nương à? Dựa vào cái gì? Bởi vì nàng là vợ của ngươi? Đương nhiên, đây cũng coi là lý do, nếu đã thế, ta muốn hỏi ngược lại ngươi, chăm lo cho vợ là do người làm chồng như ngươi gánh vác đúng không? Vậy hơn mười năm qua, ngươi đã từng nuôi vợ con chưa? Đã từng bảo vệ nàng một lần nào chưa?"

Sao, sao lại chưa từng nuôi chứ, không phải hắn rất cố gắng làm việc mỗi ngày ư? Hơn nữa lần đó nhìn thấy vợ bị đánh mình lại không che chở... Nghĩ lại, mặt Cố Đại Hà lại trắng bệch, khi hắn đang làm việc, Trương thị cũng làm không ít việc, ngay cả đại nha đầu mới chỉ ba tuổi cũng phải làm việc, dù cố gắng đến thế nào thì ăn cũng không đủ no, chuyện này là vì sao?

Nhưng mỗi lần bị đánh... đều là do nương kiếm cớ trị Trương thị, còn hắn cảm thấy không thể can thiệp, nghĩ là do Trương thị làm không tốt, mới khiến nương tức giận, nhưng sự thật hình như không phải vậy...

Nói nhiều rồi nên Cố Phán Nhi cũng lười nói tiếp, những chuyện này phải do chính bản thân Cố Đại Hà nghĩ thông, bằng không, dù cho nàng chữa khỏi chân hắn, hắn vẫn cứ chuyện ta ta làm như trước, còn không bằng để hắn tiếp tục tàn phế.

"Còn ngươi nghĩ như thế nào?" Bây giờ Cố Phán Nhi muốn nghe suy nghĩ của Trương thị.

"Chân cha con bị thương như vậy, nương có thể làm gì?" Dù sao Trương thị đã tuyệt vọng với cuộc sống thế này, chưa từng nghĩ đến viễn cảnh bánh ngọt Cố Phán Nhi vẽ ra, không nói đến chuyện tái giá có thể sẽ khiến người ta đàm tiếu hay không, chỉ nói sau khi tái giá, mấy đứa con của nàng biết làm thế nào? Huống hồ nàng còn có tình cảm với Cố Đại Hà, không thì sao có thể bấm bụng chịu đựng nhiều năm như vậy.

"Nếu chân của hắn hồi phục thì sao?"

Môi Trương thị mấp máy, im lặng một lúc lâu rồi mới thấp giọng nói: "Nếu hồi phục, đương nhiên là đang sống thế nào thì tiếp tục sống như thế, bằng không thì có thể làm gì khác?"

Mỗi một câu đều bị hỏi vặn lại, Cố Phán Nhi bị tức đến bật cười.

Hóa ra nàng nói nhiều như vậy đều trở thành vô nghĩa, nàng không còn trông chờ gì vào người cha bánh bao, chỉ nghĩ rằng biết đâu nương bánh bao có thể thay đổi, ai ngờ nương bánh bao lại chính là một cái bánh bao siêu to.

Thôi được rồi, người ta đều không muốn thay đổi, mình sốt ruột có ích gì?

Tam Nha vốn đang ngủ gật không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, nghe được những gì, đột nhiên nhẹ giọng nói: "Đại tỷ, muội muốn lập gia đình!"

Lập gia đình? Cố Phán Nhi suýt nữa bị nghẹn bởi nước miếng của mình.

"Tam muội, ta nhớ muội mới mười một tuổi!" Cố Phán Nhi thật sự cạn lời, tuy cô nương thời này trưởng thành sớm, nhưng cũng không sớm đến thế, chẳng lẽ nha đầu này có người trong lòng rồi sao?

Tam Nha ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Cố Phán Nhi: "Đại tỷ, muội biết tỷ đang nghĩ gì! Muội không có đối tượng, muội chỉ không muốn ở nhà này, muốn lập gia đình rồi rời khỏi đây thật nhanh mà thôi."

Trương thị giật mình: "Tam nha đầu, sao lại thế?"

Ánh mắt của Tam Nha bình tĩnh đến không giống với một hài tử mười một tuổi, ngược lại giống như đã sống đến bảy, tám mươi tuổi vậy: "Người là nương của con, hắn là cha con, nhưng từ nhỏ hai người chưa từng quan tâm con. Lúc nhỏ, khi con bị đói, chỉ có đại tỷ ngốc mới chăm nom con, đến khi con biết bò biết đi, kể cả đại tỷ ngốc cũng bị sai đi làm việc. Đói không có người quan tâm, đến lúc khát muốn uống nước, không cẩn thận làm đổ nước còn bị đánh, khi ấy con còn chưa tròn hai tuổi."

"Con nhà người ta đều có người chăm sóc, nhưng trong ký ức, nương và đại tỷ ngốc luôn có việc làm không xuể, còn cha mỗi lần xong việc thì lại lên giường đất nằm, cho đến bây giờ đều chưa từng ôm con lần nào. Khi con hơn hai tuổi, Tứ Nha ra đời, nương và đại tỷ vẫn bận rộn với việc nhà, con thương Tứ Nha, nên ngày nào cũng bế theo, không muốn để người khác ăn hiếp nàng."

"Nhưng Tứ Nha luôn bị đói nên khóc mãi không dừng, bà nội nghe thấy sẽ tức giận rồi đánh. Không còn cách nào khác, con cõng Tứ Nha, lén trốn lên núi tìm thức ăn. Lúc mới đầu con không tìm được gì, đói đến mức ăn cả cỏ, giống như gia súc vậy. Sau này, dần dần tìm được nhiều đồ ăn hơn, nhưng bọn trẻ trong làng rất xấu xa, luôn đến tìm con để cướp đồ, sau đấy con còn học được cách đánh nhau..."

Nói đến đây Tam Nha dừng lại một lúc, nhìn về phía Cố Phán Nhi: "Nhưng giờ muội nhận ra, dù muội có cố gắng thế nào, chỉ cần còn ở cái nhà này, muội không thể sống tốt được. Cho nên muội muốn lập gia đình giống đại tỷ, vậy thì muội có thể sống tốt hơn, không cần đánh nhau với người ta như đứa trẻ đầu đường xó chợ, cũng không cần lo lắng tìm được đồ ăn rồi sẽ bị giành mất."

Cố Phán Nhi im lặng, sau đó nhếch môi: "Thế muội không sợ lấy một người giống như cha chúng ta à?"

Tam Nha trả lời: "Muội không sợ, muội có thể đánh nhau, nếu gặp người như vậy muội sẽ đánh hắn, đánh đến khi hắn nhìn thấy muội như chuột thấy mèo, không còn dám quản muội!"

Đây có được coi là dạy chồng từ thuở còn thơ không nhỉ? Cố Phán Nhi mặc niệm cho muội phu tương lai.

Trương thị lắp bắp nói: "Tam Nha, con như vậy là không đúng."

Tam Nha đáp: "Con cảm thấy đúng là được!"

Sau một lúc không nói gì, dường như Cố Phán Nhi hiểu ra gì đó, dưới đòn roi của Chu thị đã xuất hiện một người con có hiếu như Cố Đại Hà, để rồi dưới sự nuôi thả của Trương thị và Cố Đại Hà, lại có những hài tử "nổi loạn", thật đúng là một vòng tuần hoàn cổ quái.

Tam Nha cảm thấy chỉ khi rời gia đình này thì mới có cuộc sống tốt hơn; trong khi trong đầu của Tứ Nha hình như chỉ có ăn mới là quan trọng nhất, có vẻ không phân rõ thứ xếp sau đó là gì; giá đỗ nhỏ thì nghĩ rằng mình là gánh nặng của gia đình, sau khi rời khỏi gia đình này, cho dù là ai thì cũng có thể sống bất tử; còn Cố Phán Nhi thì sao? Xin lỗi, nàng tự thấy bản thân không nằm ở trong nhóm này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp