Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 60


1 tháng

trướctiếp

Ông đang miên man suy nghĩ, giá đỗ nhỏ đã nhảy dựng lên ở cổng, vội vàng chạy ra ngoài.

"Đại tỷ, đại tỷ đã về!"

Thôn trưởng kích động trong lòng, ông cũng đi theo ra cổng, cuối cùng họ cũng quay về rồi, nhưng lời ra đến miệng lại thành: "Bảo ca nhi này chạy còn nhanh hơn cả cún con, chẳng lẽ sắp khỏi bệnh?"

Giọng nói sang sảng của Cố Phán Nhi vang lên: "Ông trưởng thôn, chờ cháu dỡ đồ trên xe bò xuống xong cháu sẽ trả bò cho ông, ông cứ chờ ở nhà trước một lát nhé, cháu mang giá đỗ nhỏ về nhà trước, lát nữa cháu quay lại gặp ông!"

Trưởng thôn kiềm chế cơn kích động, nghĩ một đằng nói một nẻo đáp: "Này, đừng vội, cháu cứ về nhà nghỉ ngơi đi, dỡ đồ xong xuôi rồi từ từ hẵng trả bò cho ông là được." Trên thực tế ông chỉ mong chạy đến xem con bò Đại Hoàng nhà mình ra sao, xem nó phải đi ra ngoài cả ngày có bị ấm ức gì không.

Nhưng là một trưởng thôn, ông phải nhịn, dè dặt.

Trong đầu An thị còn đang quay cuồng với những câu chuyện ma Cố Phán Nhi kể, giờ nàng nhìn gì cũng thấy đen sì, trong lòng sợ hãi không thôi, nàng thấy giá đỗ nhỏ chạy tới thì vội vàng ôm chặt hắn vào trong lòng, những bất an trong lòng cuối cùng mới dịu lại, ánh mắt nàng nhìn Cố Phán Nhi sao u oán!

Giá đỗ nhỏ cũng ôm An thị, sau đó kêu Cố Phán Nhi: "Sao giờ mọi người mới về vậy, ta lo chết đi được."

Cố Phán Nhi lườm hắn: "Bé bằng cái nắm tay ấy thì lo được cái gì?"

An thị vội vàng lấy đồ chơi làm bằng đường trong túi ra, nhét một cái vào tay giá đỗ nhỏ: "Cho ngươi, dì mua cho cháu đồ chơi bằng đường này, ngọt lắm!"

Cố Phán Nhi cụt hứng nói: "Buổi tối ăn kẹo thì dễ sâu răng lắm, lúc đấy răng đen sì trông kinh tởm cực!"

Niềm vui sướng khi được cầm đồ chơi bằng đường của giá đỗ nhỏ tan biến sạch, hắn thở phì phò trợn trừng mắt dẩu môi nhìn đại tỷ nhà mình, vẻ mặt mất hứng.

Cố Thanh nhéo khuôn mặt của giá đỗ nhỏ, dỗ hắn: "Đừng nghe đại tỷ điên khùng của đệ nói, đệ muốn ăn thì ăn, sau khi ăn xong nhớ súc miệng là được!"

"Vẫn là đại tỷ phu tốt!"

Nhà trưởng thôn cách nhà họ không xa, đi chưa đến vài bước đã đến cửa nhà, Cố Phán Nhi nhảy từ trên xe bò xuống, nàng đi đến cổng, đang định mở cửa thì phát hiện có một nhóc con đang cuộn mình ngủ bên cửa như một con chó con. Bởi vì bóng tối ở trước cổng quá lớn, nhóc con kia lại đang cuộn người ngủ, nên Cố Phán Nhi tạm thời chưa nhận ra là ai.

Cố Phán Nhi do dự một chút, nàng xách nhóc con kia lên, đi đến nơi có ánh trăng để nhìn cho rõ.

Nhóc con bị xách sau cổ áo, thấy cổ bị xiết lại, cuối cùng mơ màng tỉnh lại, khi nhìn thấy khuôn mặt dò xét của Cố Phán Nhi thì đầu tiên ngẩn người, sau đó vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn vui sướng: "Đại tỷ, cuối cùng tỷ đã về!"

Rồi, vừa nghe giọng nói này, không cần nói cũng biết là ai!

"Này Tiểu Tứ Nhi à, sao muội lại ngủ ở cổng nhà tỷ vậy? Bị trong nhà đuổi ra sao?" Ngoài miệng Cố Phán Nhi đang đặt câu hỏi, trong đầu lại không nghi ngờ đây là tác phong của nhà cách vách kia.

Nhưng Cố Phán Nhi đã đoán sai, Tứ Nha người ta chuyên môn tới tìm nàng.

"Hu hu, đại tỷ đã về, cha có chuyện rồi, tỷ mau đi nhìn cha đi" Tứ Nha òa khóc, những giọt nước mắt thi nhau lăn dài trên má, nàng khóc đến đau lòng muốn chết.

Lại là cha bánh bao, Cố Phán Nhi nghe vậy nhíu mày, bực bội không thôi.

Cố Thanh tiến đến: "Làm sao vậy?"

Cố Phán Nhi bực bội buông ra Tứ Nha, nàng cũng không quan tâm xem thả Tứ Nha từ trên cao xuống như thế có khiến nàng bị ngã không, Cố Phán Nhi xoay người đi ra cửa: "Chẳng phải ngươi đã nghe được rồi sao? Biết rõ còn cố hỏi là đáng ghét nhất!"

Cố Thanh: "..."

Cửa "kẹt" một tiếng mở ra, Cố Phán Nhi nhìn vào trong sân, sau đó nàng đi về phía xe bò, lúc đi qua Tứ Nha đang ngồi trên mặt đất khóc, nàng còn giơ chân đẩy Tứ Nha dịch sang một bên rồi mới tiếp tục đi về phía xe bò, không nói một lời nào bắt đầu dỡ đồ trên xe xuống. Đầu tiên là dỡ những thứ đã mua về, sau đó nàng mới dỡ dược đỉnh xuống, nàng không gọi người hỗ trợ, một mình một người im lặng lăn dược đỉnh vào nhà, sau khi dọn xong đậy nắp đỉnh lên nàng mới ra cửa xách tất cả đồ đạc đã dỡ xuống vào.

Ngay sau đó Cố Phán Nhi định đi trả lại xe bò, dáng vẻ như thể không nhìn thấy Tứ Nha.

Cố Thanh giơ tay ngăn Cố Phán Nhi lại: "Con mụ điên nhà ngươi đừng làm nữa, ta đi trả xe bò này là được. Ngươi đi theo Tứ Nha trở về nhìn xem, biết đâu ngươi có thể giúp đỡ được gì thì sao. Được rồi, đừng trừng ta như thế, ta không tin trong lòng ngươi không hề lo lắng gì, nói thế nào thì đó cũng là cha ngươi, ngươi còn không lòng lang dạ sói đến thế!"

Đây có thể coi là suy sụp sao? Trong lòng Cố Phán Nhi uất nghẹn, một nỗi tức giận không chỗ phát tiết.

Đang nói thì An thị còn đang đứng chờ ở cửa nhà đột nhiên kêu lên: "Chết, Tứ Nha hôn mê rồi!"

Nghe Tứ Nha bị hôn mê, Cố Phán Nhi còn hơi lo lắng, nàng vội vàng chạy tới bế Tứ Nha lên, bắt mạch kiểm tra, khuôn mặt của nàng đen thui: "Vừa lạnh vừa đói, không hôn mê mới là lạ đấy!"

An thị "A" một tiếng, nàng vội vàng lấy một cái đồ chơi làm bằng đường ra: "Vậy thì mau cho nàng ăn ít đường đi."

Cố Phán Nhi nhận lấy, nàng thô lỗ cạy miệng Tứ Nha ra nhét đồ chơi bằng đường vào, cái miệng nhỏ bé bị nhét đến phình ra, Tứ Nha rõ ràng đã hôn mê rồi, nhưng vẫn tự giác nuốt nước miếng.

"Gần đây rõ ràng mưa thuận gió hòa, nhà nào cũng đều thu hoạch bội thu, nhưng lại có người nghèo đến mức như thế này, đầu tiên là làm lớn đói xỉu, sau đó để nhỏ đói ngất, thừa lại sống dở chết dở nằm ở chỗ nào đấy có thể sống được à?" Cố Phán Nhi hùng hổ, phỉ nhổ xong lại tiếp tục la lên: "Đó là để cho vài người trong nhà người ta đói chết hết chôn chung, ngay cả quan tài cũng tiết kiệm!"

Đêm đã khuya, về cơ bản các nhà đều đã lên giường chuẩn bị ngủ rồi, đột nhiên vang lên tiếng mắng này.

Kết quả là cơn buồn ngủ của các thôn dân bay biến gần hết, ai nấy vểnh tai lên nghe.

Tất cả mọi người trong nhà Toàn Phúc đều chưa ngủ, là những người không thèm nghe lọt tai lời Cố Phán Nhi nói nhất, trừ Tam Nha ra, cả ngày hôm nay không ai chú ý tới Tứ Nha có ăn cơm không, có về nhà không. Họ nghe thấy tiếng chửi khó nghe này của Cố Phán Nhi, người cả nhà không cho là đúng, chỉ cho rằng bệnh điên của nàng lại tái phát.

Ai ngờ Cố Phán Nhi tức giận đùng đùng, ôm Tứ Nha đến tận cửa, tiếng gõ cửa "Rầm rầm" vang lên.

"Cố Đại Nha ngươi lại phát điên gì đấy!" Cố Nhị Nha còn định ra ngoài hóng chuyện, trong đầu nàng còn đang đoán ai lại chọc giận tới Đại Nha ngốc này, nào ngờ nàng vừa đi đến cửa đã bị cánh cửa bị đá văng đập trúng, trên trán sưng u một cục to tướng.

"Tránh ra, chó ngoan chớ cản đường."

"Ngươi..."

Cố Nhị Nha tính mở miệng mắng người rồi, nhưng nhìn thấy nhóc con nhũn như con chi chi ở trong lòng Cố Phán Nhi, nàng vội vàng ngậm miệng, đảo tròng mắt, chạy đi mật báo.

Sau khi nghe Cố Nhị Nha nói lại, nhà Toàn Phúc mới biết là Tứ Nha đói đến hôn mê.

Chu thị không vui, nàng chửi ầm lên: "Cả nhà ăn cơm cùng một chỗ, sao chỉ có mấy đứa hàng lỗ vốn này ngày nào cũng kêu đói, còn suốt ngày ăn không đủ no, hôm nay đứa này đói ngất ngày mai đứa khác đói ngất. Rõ là một đám thùng cơm không bao giờ ăn no, sao có thể trách ta được, một đám độc ác, quỷ đói đầu thai..."

Nhìn mẹ con Trần thị còn béo hơn cả lợn, nỗi bực bội trong lòng Chu thị càng không thể tan biến.

Từ lúc Đại Nha đến nhà bên cạnh, bầu không khí trong nhà đã tổn hại cả! Chẳng lẽ là giống như lời các cụ bảo, là người cùng họ thì không thể lấy nhau, nếu không thì không có kết quả tốt? Nghĩ đến đây, Chu thị hơi hối hận, giờ nàng mới hiểu ra, Đại Nha này là một cây gậy khuấy phân, mỗi lần trở về nhà đều gây chuyện. Cứ tiếp tục như thế này thì đừng nói là có kết quả tốt, đến lúc đó làm rối loạn cả nhà này lên vậy thì thua lỗ tận gốc.

Trần thị nhỏ giọng kêu: "Nếu phân cả nhà lão tam ra ngoài không phải tốt hơn ư?"

Nói là nhỏ giọng, nhưng giọng nói không lớn lại vừa vặn để cho Chu thị nghe thấy, nếu là ngày trước Chu thị chắc chắn sẽ cho Trần thị một cái tát, nhưng giờ khi nghe thế thì trong đầu nàng đã có ý như vậy, nàng không khỏi liếc nhìn ông cụ.

Ông cụ đang cau mày suy nghĩ vấn đề, nào biết những vặn vẹo méo mó trong đầu Chu thị.

Cố Phán Nhi cảm thấy Chu thị bà nội lòng dạ thâm hiểm này không coi tam phòng là con người, thậm chí còn không bằng gia súc. Gia súc làm xong việc vẫn được ăn uống no nê, trong khi tam phòng làm việc nhiều hơn các phòng khác, lại ăn ít nhất. Cho dù là ít, có thể no bụng cũng thôi, sao có thể ba ngày hai bữa lại đói đến lịm đi là thế nào?

Nếu thấy tam phòng chướng mắt như vậy, vậy sao không dứt khoát phân gia đi?

Cho nên Cố Phán Nhi cảm thấy Chu thị tuyệt đối là mẹ kế, chừng nào chưa vắt kiệt chút giá trị cuối cùng của "đứa con riêng" Cố Đại Hà này thì sẽ không chịu buông tha... Không, Chu thị còn ác hơn thế, cho dù nàng vắt kiệt rồi cũng sẽ không để kệ "con riêng" tự sinh tự diệt, mà còn muốn tận mắt nhìn thấy một phòng "con riêng" này chết hết mới bằng lòng.

Thật ra không phải Cố Phán Nhi chưa từng nghĩ đến chuyện giúp đỡ cha nương bánh bao này, nhưng nàng đứng từ góc độ lý trí biết chỉ cần nàng xen vào chuyện của tam phòng một phần thì sẽ phải ra chín phần sức để đối phó với cả nhà Toàn Phúc.

Nếu không, chuyện này vẫn sẽ chẳng có lợi gì cho cha nương bánh bao!

Cố Phán Nhi không cho rằng mình là thánh nhân, hơn nữa nàng cũng không phải nguyên chủ, nhưng vì sử dụng thân thể người sắp chết nên muốn làm một số chuyện để đền bù thôi.

Nhưng bồi thường thế nào đi nữa, cũng phải có mức độ.

Giống như hôm nay vậy, nàng chỉ đi lên huyện thành một chuyến, trở về đã thấy một người đói đến ngất xỉu, một người bất tỉnh vì treo cổ, nếu cuộc sống cứ mãi làm khổ nhau thế này thì ai cũng không yên đúng không? Chưa kể nàng còn là người sợ phiền phức, nếu chọc nàng điên lên, nàng không dám bảo đảm đến lúc đó sẽ làm ra chuyện gì đâu.

Cố Đại Hà nằm thẫn thờ trên giường, bị thương nặng đến mức này mà không bị hôn mê thì đúng là kỳ tích, Trương thị ngồi ở đầu giường lau nước mắt, hai mắt sưng húp. Còn Tam Nha ghé đầu vào giường đất, hiển nhiên mệt quá nên ngủ mất, đầu ngón tay thì sưng tấy nóng đỏ, không biết cả ngày hôm nay nàng đã làm gì.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp