Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 59


1 tháng

trướctiếp

Cố Phán Nhi liếc qua ven đường ở phía trước, buồn bã nói: "Không phải sắp kể tới rồi ư? Vội cái gì?"

"Chờ tới khi dân làng đến gần, Lưu Tam mắt tinh, nhờ ánh trăng phát hiện những dân làng này mặt mũi xanh tím, hai chiếc răng nhanh nhọn hoắt thò ra khỏi miệng, tròng mắt lại là màu đỏ. Bất ngờ có người tiến lên chào hỏi, dân làng động tác kỳ quái đồng loạt xoay người, dường như chỉ trong nháy mắt đã bao vây người kia lại, ngay sau đó, người kia kêu lên thảm thiết, nhưng tiếng kêu đó nhanh chóng im bặt, chỉ trong chớp nhoáng, một con người còn đang sống sờ sờ đã bị biến thành một bộ xương."

"Lưu Tam hoảng sợ trợn mắt nhìn, không biết ai hô một tiếng 'đó là bánh chưng', mọi người mới ào ào hoàn hồn, vội vàng tìm chỗ trốn. Nhưng nhà cửa trong làng đơn sơ như thế, trốn vào đâu cũng không an toàn, sau đó không biết ai cầm đầu, cả đoàn chạy hết vào trong từ đường. Ở bên trong từ đường âm trầm, đoàn người phát hiện, những cỗ quan tài trước đó được sắp xếp chỉnh tề, giờ đã bị mở ra hết..."

"Đệt, nửa đêm rồi còn đi kể chuyện con mẹ nó quan tài với xác chết vùng dậy, định hù chết lão tử hả!"

Câu chuyện của Cố Phán Nhi lại bị cắt ngang, nhưng không phải do Cố Thanh đang cực kỳ tức giận, mà từ một tên xuất hiện ven đường, sau khi hắn xuất hiện, ven đường cũng lục tục nhảy ra bốn năm người.

An thị bị dọa đến mức khóc òa lên!

Ánh trăng mờ không thấy rõ khuôn mặt của họ, nhưng họ đột nhiên nhảy ra như thế làm cho An thị liên tưởng đến "bánh chưng" nhảy tới trước, suýt nữa sợ vỡ mật, nàng ôm Cố Thanh khóc hu hu.

Buổi tối yên tĩnh, mấy tên cướp cũng nghe được một nửa câu chuyện về bánh chưng, thấy An thị cứ gào khóc không ngừng như gặp ma, hơn nữa trông cũng không giống như khóc vì gặp phải cướp, mấy tên cướp cũng sợ hãi, huống hồ còn có vài ngôi mộ ở cách đó không xa.

"Mẹ nó, khóc cái gì mà khóc, cướp bóc, biết chưa hả?" Bọn cướp không vui.

Cố Phán Nhi nhìn chằm chằm vào phía sau bọn hắn: "Bánh chưng, phía sau các ngươi có bánh chưng!"

Cho dù nàng không giải thích thì bọn cướp cũng biết bánh chưng này là chỉ hoạt tử nhân, chính là những kẻ không phải người đã chết còn vùng dậy khỏi quan tài, sẽ uống máu ăn thịt người.

Nhưng Cố Phán Nhi vẫn tốt bụng giải thích: "Các ngươi biết bánh chưng là gì không? Bánh chưng này chính là cương thi, thi thể chết rồi không cứng lại. Mỗi đêm chúng sẽ xốc nắp quan tài bò dậy khỏi mồ, uống máu ăn thịt người. Chúng không có cảm giác đau, toàn thân cứng rắn, không đề cập đến chúng nó đao thương bất nhập, cho dù chém đứt chân đánh gãy chúng vẫn có thể nhảy nhót, nếu người sống bị chúng cắn một cái là cả người phát lạnh, không được chữa trị thì chưa đến một ngày sẽ bị cứng và lạnh mà chết, cho dù bị móng tay chúng cào một chút, cũng sẽ dễ bị trúng thi độc... Còn nữa, chúng đặc biệt thích người sống có dương khí nặng, ví dụ như đàn ông đích thực, giống như các ngươi..."

Những lời này khiến cho bọn cướp thấy lạnh cả sống lưng, lòng bàn chân lạnh lẽo, lòng tràn đầy sợ hãi.

"Đệt, con đàn bà thối này nói cứ như thật ấy!" Một tên cướp ra sức chà cánh tay, hắn cố nén nỗi sợ quay đầu lại nhìn thật nhanh, cỏ cây nhẹ nhàng đong đưa theo gió trong bóng tối, thoạt nhìn hơi đáng sợ, nhưng mà không hề có bánh chưng gì kia, tên cướp này âm thầm thở phào: "Con mẹ nó, ta biết ngay là giả mà! Lão đại, con mụ này quá to gan, dám dọa chúng ta, phải cho nó một trận mới được!"

Sau khi nghe xong, thủ lĩnh bọn cướp cũng phỉ nhổ: "Lão tử làm cướp đã mười con mẹ nó năm, đây là lần đầu tiên bị 'bánh chưng' gì kia dọa, phi! Đợi lát nữa trói hết bọn chúng thành bánh chưng, vứt vào trong ngôi mộ, làm cho bọn chúng biết cái gì gọi là bánh chưng!"

"Cướp, cướp đây, giao tất cả những thứ đáng giá ra đây, tha chết cho các ngươi!"

"Mẹ nó, vốn chỉ tính cướp tiền, các ngươi lại dám dọa lão tử, lão tử không thể bỏ qua cho các ngươi. Không rút lưỡi các ngươi, ném các ngươi vào trong mộ, nhìn xem các ngươi nửa đại tiểu tử hai tiểu nương tử có bị hù chết không."

"Hừ, có thể chịu được tới bình minh coi như mạng lớn!"...

Bọn cướp mỗi người một câu, chúng không hỏi ý kiến của Cố Phán Nhi, nàng tỏ vẻ bực mình, mà kết quả của nỗi bực đấy là duỗi móng vuốt vỗ dược đỉnh.

'Rầm' một tiếng vang lên, trong đêm tối nghe vô cùng nặng nề, đánh thẳng vào lòng người.

Bọn cướp rốt cuộc im lặng, ào ào nhìn về thứ to lớn đen thui trên xe bò kia, nhưng mà ánh trăng quá mờ, khiến người ta khó có thể nhìn rõ.

Cố Phán Nhi âm u mở miệng: "Các vị đại ca, ba mẹ con chúng tôi vội đến nghĩa trang phía trước, định đưa hương đỉnh này đến đó. Đồ trên xe không nhiều, các vị đại ca nếu muốn lấy thì cứ lấy, nhưng xin để lại hương đỉnh này, nếu không ba bọn ta không thể giải thích với những người trong nghĩa trang, khi ấy nếu bọn họ tìm các ngươi tính sổ, thì..." Cố Phán Nhi nói xong, nàng bốc một nắm tro hương còn sót lại trong đỉnh, thổi về phía mấy tên cướp.

Tro hương bay vào mặt, đặc biệt là trong đêm đen thật sự là một chuyện khiến người ta sợ hãi.

Bọn cướp bị hù sợ tại chỗ, thậm chí chúng còn hoài nghi ba người trên xe bò này có còn là người sống hay không, thêm với gió lạnh cứ thổi từng cơn, đêm đen càng dọa người. Bọn chúng dám làm cướp đương nhiên lá gan không nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên bọn chúng gặp phải chuyện như vậy, còn có thể bình tĩnh đứng tại chỗ đã rất giỏi. 

Không khí căng thẳng như vậy một lúc, thủ lĩnh bọn cướp lau mồ hôi lạnh trên trán, phất tay: "Mẹ nó, suýt nữa bị hù sợ! Có lẽ con bé này là bà cốt gì đó, thứ suốt ngày giả thần giả quỷ, chúng ta đừng để bị dọa! Không quan tâm bọn họ là người hay quỷ, bắt trước rồi tính!"

Bọn cướp vừa nghe, gật đầu nói phải, vẫn là thủ lĩnh lợi hại, ào ào vây quanh ba người.

Cố Phán Nhi nhỏ giọng than thở: "Haiz, hồi phục tinh thần nhanh thế, không vui chút nào cả! Chẳng phải chỉ là múa đao cướp bóc sao? Có gì giỏi giang chứ, ta cũng biết!" Nói xong nàng đứng lên, nhanh nhẹn nhảy xuống xe bò.

Cố Thanh che chở cho An thị tránh ở đằng sau cái đỉnh, trời tối như mực thế này, hắn không thấy rõ bóng người, nếu như đi xuống đừng nói là hỗ trợ, không gây trở ngại đã coi như tốt. Hắn không phải kẻ mù quáng, chỉ cần cố gắng ở đó bảo vệ bản thân là được. Còn về có cắn rứt lương tâm hay không, Cố Thanh an ủi bản thân, gặp chuyện như vậy vài lần sẽ quen.

Trong nhà có một bà vợ hung hãn, kể cả gặp cướp đều không cần sợ hãi.

Cho dù trời rất tối, nhưng Cố Thanh vẫn nhìn thấy tình hình khá rõ ràng, dù sao bọn cướp đứa nào cũng rất cao to, mà vợ mình thì lại rất nhỏ con. Vợ hắn thật lợi hại, chỉ cần tên cướp tới gần nàng hoặc bị nàng tới gần đều sẽ hô to một tiếng "A", sau đó bay ra nằm lăn trên mặt đất, rất khó đứng lên được.

Đối mặt tình huống này, cho dù Cố Thanh có muốn lo lắng cũng uổng công, hắn đành phải chuyên tâm an ủi nương của mình.

Tuy rằng ánh mắt của An thị rất tốt, nhưng vừa đến tối tầm mắt vẫn mơ hồ hơn người bình thường, cho nên nàng không biết tình hình đánh nhau như thế nào, chỉ có thể nghe được bọn cướp thỉnh thoảng "A" một tiếng. Cố Thanh vừa theo dõi tình hình chiến đấu vừa nhỏ giọng giải thích cho An thị, nhưng ban đêm quá tối, không ai thấy được gương mặt không ngừng co quắp của Cố Thanh.

Chưa đến nửa khắc, tất cả bọn cướp đã ngã lăn ra trên đất, không kẻ nào có thể bò dậy nổi.

Lúc này bọn cướp mới rõ ràng, chúng đã gặp phải người không nên dây vào!

"Tiểu tướng công, và cả nương của tiểu tướng công, các ngươi nói ta có cần trói hết họ lại, sau đó ném vào trong mộ không?" Trong đầu Cố Phán Nhi có ý tưởng này, nhưng chê hơi phiền toái, thực ra giết chết bọn họ càng tốt, nhưng theo hiểu biết của Cố Phán Nhi về hai mẹ con nhà này, họ tuyệt đối sẽ không để cho nàng hạ thủ độc ác như vậy.

Nói đi cũng phải nói lại, tuy mấy kẻ này làm cướp, nhưng cũng không phải loại cực kỳ hung ác kia, tội còn chưa đáng chết.

An thị còn sợ hãi, nàng không dám lên tiếng.

Cố Thanh liếc thoáng qua bọn cướp đang nằm trên mặt đất kêu rên, hắn không biết trong lòng mình đang cảm thấy gì, nhưng tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, hơn nữa bây giờ đã khuya, hắn không muốn bị chuyện này làm chậm trễ, nên nói: "Dù sao đã đánh một trận, kệ cho chúng tự sinh tự diệt là được, chúng ta vẫn nên nhanh chóng lên đường thôi."

Cố Phán Nhi gật đầu, nhưng nàng không theo lời tha cho mấy tên cướp này, mà lại đi đến chỗ thủ lĩnh bọn cướp đang nằm duỗi móng vuốt ra: "Này, cướp đây, tiền hay mạng?"

Bọn cướp: "..."

Đây là đi cướp lại bị cướp ngược!?

Cuối cùng bọn cướp vẫn nộp tất cả số bạc trên người ra, Cố Phán Nhi nhận được bạc nhưng vẫn không hài lòng, làm cướp sao lại nghèo như thế này, sáu người cộng lại chỉ hơn một trăm văn tiền.

"Làm cướp nghèo như thế này, còn chẳng bằng về nhà làm ruộng!"

Tuy Cố Phán Nhi chỉ là thuận miệng nói như thế, nhưng trong đầu bọn cướp bị đánh phát khiếp lại thật sự sinh ra ý tưởng này, làm cướp không phải luôn thuận buồm xuôi gió, tùy tiện gặp trúng một phụ nhân thì lại là một cao thủ, như vậy kêu bọn họ phải sống sao?

Đêm dần sâu, sắp đến giờ đi ngủ, giá đỗ nhỏ ngồi một mình ở trước cửa nhà trưởng thôn, ngóng nhìn về phía con đường duy nhất đi ra bên ngoài kia. Đại tỷ đã nói trước khi trời tối họ sẽ trở về, nhưng trời đã tối từ lâu rồi bọn họ còn chưa về, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không.

Giá đỗ nhỏ không về nhà, hắn chỉ đứng từ xa liếc vào trong nhà, nhưng chưa kịp nhìn được gì lại đã suýt chút nữa bị Trần thị phát hiện, khiến cho hắn sợ hãi chạy về nhà trưởng thôn.

Đại tỷ đã nói, hắn phải ngoan ngoãn ở nhà trưởng thôn, nếu nghe lời thì hắn có thể đọc sách học chữ.

"Nếu Bảo ca nhi mệt thì vào nhà nằm, đại tỷ của ngươi có khả năng gặp phải chuyện gì đó nên về muộn, biết đâu ngày mai họ mới có thể trở về." Trưởng thôn đã ngồi trong sân nhìn giá đỗ nhỏ một lúc, càng nhìn ông càng thấy thân thể của giá đỗ nhỏ tốt hơn trước kia nhiều, trong lòng càng tán thành Cố Thanh.

Nhưng mà hiện giờ đã tối như vậy, sao ba người kia còn chưa về nhỉ?

Trưởng thôn rất lo lắng, bình thường tầm này ông đã lên giường nằm rồi, nhưng hôm nay mãi ông không ngủ nổi, thế là ông dứt khoát ra sân ngồi chậm rãi đan giỏ trúc dưới ánh trăng không sáng lắm.

Ông không hẳn lo lắng cho người, thôn trưởng đang lo lắng cho con bò Đại Hoàng nhà mình. Ông nuôi nó từ con bê thành một con bò, vất vả lắm mới nuôi đến to lớn khỏe mạnh, nếu chẳng may bị mất thì chắc ông đau lòng chết. Chỉ nghĩ thôi đã thấy đau đớn như cắt thịt rồi, cho nên trưởng thôn cũng thường ngó ra đường nhìn xem, ông nghĩ không chừng thì lát nữa bọn họ sẽ về.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp