Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 58


1 tháng

trướctiếp

"Vậy nghĩa là bọn họ gặp quỷ?"

"Có thể nói như thế!"

"..."

Hu hu... An thị khóc, nàng bị dọa khóc!

Cố Phán Nhi thở dài: "Ngươi nói ngươi rảnh hơi trực tiếp như vậy làm gì? Nhìn ngươi dọa nương của ngươi kìa!"

Trong lòng Cố Thanh cũng sợ hãi, nhưng nghe Cố Phán Nhi thở dài như thế thì hắn bỗng tức giận: "Nếu không phải con mụ điên ngươi kể chuyện quỷ thì sao mẹ ta có thể bị dọa sợ được? Ta thấy ngươi mới là người không có ý tốt, lúc đầu thì kể mờ mịt, đến khúc giữa quỷ dị vô cùng, vậy lát nữa ngươi chắc chắn lập tức bắt đầu khoa trương dọa người!"

"Đù mé, đừng hiểu ta rõ như thế được không?"

"!"

An thị vừa lau nước mắt vừa run rẩy hỏi: "Đại Nha, con có thể nói cho nương cuối cùng nhà bọn họ sẽ ra sao không? Tuy rằng nương rất sợ, nhưng nương vẫn rất muốn biết kết cục của họ!"

Cố Thanh: "..."

Cố Phán Nhi mấp máy khóe môi: "Cả nhà bọn họ không có việc gì, bệnh của hài tử kia cũng chữa khỏi!"

An thị rưng rưng: "Vậy thì tốt quá."

Chưa hù được hai người này thì Cố Phán Nhi thật sự chưa sướng, sau khi ngẫm nghĩ Cố Phán Nhi lại nói: "Nếu không con lại kể thêm cho mọi người một chuyện nữa nhé? Câu chuyện về một thư sinh nghèo và một thiên kim nhà giàu?"

Nữ nhân thích nghe chuyện như thế này, An thị vừa nghe lập tức gật đầu: "Cái này được!"

Cố Thanh không hứng thú với loại chuyện này, hơn nữa hắn cũng khá nghi ngờ nhân phẩm của Cố Phán Nhi, thế nên hắn tạm thời im lặng.

"Trước kia có một phú hào họ Lưu, có một nữ nhi xinh đẹp như hoa, bởi vì tướng mạo của nàng xuất chúng, là thiên kim tiểu thư nổi danh trong vùng. Một ngày, thiên kim ra cửa dâng hương, trên đường nàng gặp được một thư sinh lên kinh thành đi thi bị trộm đồ nên đói đến ngất xỉu, thiên kim tiểu thư tốt bụng đã cứu thư sinh. Thư sinh tài nghệ xuất chúng, chẳng mấy chốc hắn đã có được trái tim ngây thơ của nàng, bởi vì thiên kim tiểu thư là con gái duy nhất trong nhà, nên phú hào không nhẫn tâm chia rẽ hai người, chỉ đề ra một yêu cầu, đó là chờ khi thư sinh có tên trên bảng vàng lại tới cầu hôn..."

Cố Phán Nhi nói đến đây thì ngừng lại, không khỏi quay đầu liếc nhìn Cố Thanh, cái liếc mắt này khiến hắn lạnh cả sống lưng.

An thị nghe nhập thần, thúc giục Cố Phán Nhi mau kể tiếp: "Sau đó thì sao, sau đó thế nào?"

"Phú hào cho thư sinh đủ lộ phí, thiên kim tiểu thư rưng rưng tiễn biệt, thư sinh lên kinh đi thi. Xuân đi thu tới, thiên kim mỏi mắt chờ mong, mỗi ngày nàng đều đứng chờ thư sinh trở về ở bến tàu hắn đã rời đi. Nhưng mà chờ mãi chờ mãi, nàng không chờ được thư sinh, mà lại gặp một đám côn đồ, thiên kim mang theo người hầu không địch nổi số đông nên bị lăng nhục, giờ phút này thư sinh được đề tên bảng vàng..."

Cố Phán Nhi lại ngừng lại, vẫn dùng ánh mắt cổ quái liếc nhìn Cố Thanh.

Cố Thanh nói thầm, thiên kim kia là kẻ ngu ngốc, dáng vẻ xinh đẹp như thế còn mỗi ngày cũng ra đứng chờ ở đó, không rõ ràng kêu người đến lăng nhục sao? Ánh mắt của con mụ điên này là thế nào? Cố Thanh âm thầm bĩu môi, dáng vẻ nàng rõ ràng rất an toàn, cho dù không an toàn, với sức mạnh này còn chưa biết ai bắt nạt ai đâu!

"Sau khi đề tên bảng vàng thì sao?" An thị nôn nóng muốn nghe tiếp câu chuyện.

Sắc mặt của Cố Phán Nhi càng cổ quái: "Sau khi thư sinh đề tên bảng vàng thì đương nhiên là đêm động phòng hoa chúc, vì hắn có tướng mạo đẹp, lại có tài, công chúa vừa thấy đã chọn trúng hắn, từ đấy tâm đầu ý hợp, nhìn trúng nhau."

Nước mắt An thị ào ào chảy xuống, nàng nức nở nói: "Thế còn thiên kim nhà giàu kia thì sao?"

"Thiên kim nhà giàu kia hả! Nàng không chịu nổi nhục nhã, vì muốn giữ mình trong sạch nên nhảy vào trong sông, sau đó cứ trôi mãi trên sông, cuối cùng trôi tới kinh thành, ướt sũng đi tìm thư sinh kia..."

An thị khóc hu hu: "Thiên kim nhà giàu đó thật đáng thương, nghìn dặm tìm chồng."

Cố Phán Nhi buồn bã nói: "Đúng vậy, trôi trong sông tận bảy bảy bốn mươi chín ngày đấy, khi tìm được thư sinh thì cũng vừa lúc là đêm động phòng hoa chúc của hắn, nương nói chuyện này có khéo không?"

An thị chỉ chú ý tới 'nghìn dặm tìm chồng', nhưng Cố Thanh lại nhớ kỹ 'trôi trong sông tận bảy bảy bốn mươi chín ngày', trước tiên chưa bàn đến việc một thiên kim tiểu thư có biết bơi hay không, cho dù có biết bơi, luôn bơi trong sông tới bốn mươi chín ngày cũng tuyệt đối không bình thường, nếu thiên kim không chết có lẽ về nhà trước, cho dù không trở về nhà thì cũng không thể bơi đi tìm người được.

Cho nên thiên kim nhà giàu kia chắc không phải người!

Giọng nói của Cố Phán Nhi như thể u ám lên, Cố Thanh vội vàng mở miệng ngắt lời nàng: "Phần sau câu chuyện của con mụ điên này chắc chắn không tốt lành gì, dừng lại cho ta, không được kể nữa!" Còn kể tiếp thì nương lại bị dọa mất.

An thị không hiểu: "Nhi tử, sao con lại không cho kể tiếp thế?"

Cố Thanh đen mặt, nói: "Nương không nghe ra à? Thiên kim nhà giàu đó chết rồi, nào có ai có thể bơi ở trong sông bốn mươi chín ngày, đây rõ ràng là chuyện ma!"

An thị: "..." Ma á, đáng sợ quá!

Nhưng An thị đơn thuần vẫn muốn biết kết quả: "Nhưng nương vẫn muốn biết câu chuyện kết thúc như thế nào."

Cố Phán Nhi thấy mình thật thất bại, rõ ràng câu chuyện sắp đến đoạn cao trào, tiếp theo đáng nhẽ nên kinh tâm động phách lôi cuốn hấp dẫn, thế mà lại bị tiểu tướng công cho một sóng sau đè tới, trực tiếp chết ở trên bờ cát.

"Sau này mời đạo sĩ đến, thiên kim nhà giàu đi đầu thai, thư sinh thì vì vấn đề về đạo đức bị xóa bỏ công danh, từ đây nghèo rớt mồng tơi, công chúa tìm mối lương duyên khác, sống hạnh phúc mỹ mãn." Cố Phán Nhi không tình nguyện nói ra cái kết, trong lòng thì lại âm thầm châm chọc, chẳng lẽ do dẫn chuyện trước đó quá dài, cho nên mỗi lần kể được một nửa là bị cắt ngang sao?

Có nên kể một câu chuyện ma đáng sợ, có thể hù chết người ta ngay từ đầu không?

Còn chưa chuẩn bị xong, Cố Thanh xụ mặt uy hiếp: "Nếu ngươi còn dám kể chuyện ma quỷ nữa thì ta sẽ để ngươi ở đây một mình làm bạn với chúng nó!"

Không kể chuyện quỷ nữa à! Cố Phán Nhi thầm nghĩ: thế thì kể chuyện bánh chưng là được!

Cố Phán Nhi không thèm để ý đến uy hiếp của Cố Thanh, chỉ bằng hai người nhát gan này, nếu để mình ở đây thì có khi chính họ cũng không dám đi về.

"Vậy thì ta kể cho mọi người nghe một chuyện liên quan tới bánh chưng nhé, hai người yên tâm, chuyện này chắc chắn không phải chuyện ma!" Trông Cố Phán Nhi thề thốt chân thành như thế khiến cho Cố Thanh tạm thời xua tan sự nghi ngờ đang tràn ngập.

Cố Phán Nhi đảo mắt, vẻ mặt trở nên xa xăm tĩnh mịch: "Ngày xửa ngày xưa, có một thôn làng xưa cũ ở trong một ngọn núi thẳm, người trong làng có thói quen sinh hoạt vô cùng đặc biệt, họ chưa bao giờ giao lưu với người ngoài, hơn nữa còn cấm người ngoài ra vào. Nghe nói những người vào trong làng sẽ bị mất tích thần bí, dần dần làng đó trở thành cấm địa đối với bên ngoài. Theo thời gian dần trôi, cấm địa dần dần biến thành truyền thuyết, số người tò mò về truyền thuyết càng lúc càng nhiều, Lưu Tam là một trong số đó. Để mở ra bí mật này, hắn tập hợp một số người cũng tò mò về cấm địa, bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm cấm địa..."

Cố Thanh cắt ngang: "Dừng lại, ngươi chắc chắn là ngươi không kể chuyện ma đấy chứ?"

Cố Phán Nhi vội vàng cam đoan: "Ta lấy đầu ra đảm bảo, câu chuyện này chắc chắn không phải chuyện ma!"

Sự nghi ngờ của Cố Thanh vẫn chưa tiêu tan, nhưng Cố Phán Nhi đã cam đoan như vậy, hơn nữa trông không giống lừa người, hắn hơi do dự một chút vẫn tạm thời tin tưởng.

"Đi theo bản đồ từ ngày xưa, đám người Lưu Tam nhanh chóng tìm được ngôi làng trong núi đó, chẳng qua có điều rất lạ là rõ ràng ban ngày, nhưng không thấy một người sống ở trong làng, những căn nhà trông vô cùng cũ nát, chẳng giống như có người ở. Nhưng trên mặt đất lại có rất nhiều dấu chân lớn nhỏ khác nhau, dựa vào các dấu chân đó có thể xác định vừa mới lưu lại hôm qua."

Nghe thế, Cố Thanh lại nhíu mày, nhưng hắn vẫn chưa ngắt lời Cố Phán Nhi kể chuyện.

"Trong làng có cái từ đường, đó là ngôi nhà duy nhất còn bảo tồn nguyên vẹn ở trong làng, cửa lớn không khóa nên dễ dàng mở ra. Nhưng không ai dám vào cho dù là kẻ to gan lớn mật như Lưu Tam, bởi vì bên trong bày mấy trăm cỗ quan tài lớn nhỏ, thoạt nhìn âm trầm khủng bố."

Nghe thế, cho dù Cố Thanh đã sợ hãi trong lòng, nhưng hắn vẫn không mở miệng cắt ngang, dù sao có nhiều chỗ thật sự có có tập quán như thế, để quan tài của người chết trong từ đường chứ không chôn xuống.

"Lưu Tam đoán rằng có thể người trong làng đi làm việc, cho nên hắn đề nghị cả đoàn tìm chỗ nghỉ tạm trong làng, biết đâu khi trời tối thì người trong làng sẽ trở lại, cả đoàn đều đồng ý. Mặt trời xuống núi, trời càng lúc càng tối, gió đêm cũng bắt đầu thổi vù vù. Vẫn chưa thấy một ai trong làng trở về, kỳ lạ nhất là ngay cả người già và trẻ nhỏ cũng chưa từng thấy, nhưng đúng lúc này..." Âm điệu của Cố Phán Nhi đột nhiên lên cao.

An thị lập tức căng thẳng: "Chắc không phải gặp bọn cướp đấy chứ?"

Cố Phán Nhi liếc nhìn phía ven đường cách đó không xa, nàng nói tiếp: "Từng trận âm thanh quái dị truyền ra từ trong từ đường duy nhất của làng, âm thanh kia nghe như tiếng vang khi mở quan tài ra, tiếng vang không ngừng. Đám người Lưu Tam nhìn nhau, họ tưởng kẻ nào nổi lòng tham đi cậy nắp quan tài để trộm đồ, vì thế họ bắt đầu chửi mắng trách móc, nhưng không ai chú ý đến người trong đoàn vẫn đầy đủ, không thiếu một ai."

An thị tò mò: "Dân làng quay trở lại rồi?"

Cố Phán Nhi trả lời, giọng cực kỳ bi thương: "Sai, không phải là người trong làng đã trở lại, mà họ chưa từng rời đi! Sau khi tiếng mở nắp quan tài vang lên, trong làng cũng truyền đến tiếng bước chân, nhưng tiếng bước chân này nghe cũng rất quái lạ, nghe như không phải tiếng bước đi bình thường mà là tiếng bước nhảy, tiếng 'phạch phạch phạch' từ xa tới gần, người chợt xuất hiện dưới ánh trăng. Đám người Lưu Tam ra cửa nhìn, có người vui mừng kêu lên 'dân làng đã trở lại', nhưng Lưu Tam thông minh phát hiện có gì đó không đúng, những dân làng này đi tụm năm tụm ba nhưng không ai nói chuyện, không ai đi đứng bình thường, đều nhảy bật, nhảy bật, bốn chân cứng rắn vô cùng..."

Cố Thanh vội vàng kêu dừng: "Chẳng phải ngươi bảo sẽ kể chuyện về bánh chưng sao? Nghe lâu như vậy ta đều không nghe thấy chuyện có liên quan đến bánh chưng."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp