Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 57


1 tháng

trướctiếp

Tiểu nhị là người thật thà, sách mới cần ba đến năm lượng bạc một quyển, lúc đó an thị nói trừ bỏ "Tam Tự Kinh","Bách Gia Tính","Thiên Tự Văn" ra, còn lại sách từ người mới học đến tú tài hoặc là đến cử nhân cần đến, hai mươi lượng bạc có thể mua được đều cố gắng mua đủ, không cần để thừa bạc.

Kết quả tiểu nhị vì tiêu hết hai mươi lượng bạc này, đã mua một đống lớn như vậy.

Đầu tiên chưởng quỹ hơi sửng sốt, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua đống sách kia, tiểu nhị này thật sự là một kẻ ngốc, nếu như không ngốc thì hai mươi lượng bạc này đã có thể bớt ra hai lượng bạc giấu riêng. Nhìn dáng vẻ này của tiểu nhị, không cần nói cũng biết hắn không hề lấy được chút chỗ tốt nào.

Quả nhiên, tiểu nhị móc mười văn tiền từ trong lồng ngực ra, hơi ngượng ngùng đưa trả cho An thị: "Còn dư lại mười văn tiền, tiểu nhân cũng không biết tiêu ra sao, nên mang về."

An thị hào phóng vẫy tay: "Tiểu nhị là người thật thà, mười văn tiền này xem như là tiền chân chạy của ngươi."

Tiểu nhị ca lúc đầu sửng sốt nhưng lập tức trở nên vui mừng: "Cảm ơn phu nhân khen thưởng!"

Mặc dù Cố Phán Nhi hơi kinh ngạc với hành động của An thị, nhưng khi nàng nhìn sang Cố Thanh đang sợ ngây người bên cạnh thì rất tự giác chuyển đồ lên xe bò. Tiểu nhị thấy thế vội nhét tiền vào trong ngực, giúp đỡ chuyển sách lên xe, những cuốn sách này cũng không hề nhẹ, lúc vác chúng trở về suýt nữa hắn đã bị đè bẹp.

"Tiểu nhị này thật sự không tồi!" Cố Phán Nhi vỗ vai tiểu nhị nói với chưởng quỹ.

"Tiểu tử này rất thật thà, thật sự không tệ!" Trong lòng chưởng quỹ phức tạp, cũng bởi vì tiểu nhị này thành thật, mình mới thuê hắn, nhưng cũng bởi vì nguyên nhân quá thành thật yên phận nên khiến cho chưởng quỹ có cảm giác rèn sắt không thành thép.

Được chưởng quỹ khen ngợi, tiểu nhị vui vẻ trong lòng, hắn ngượng ngùng gãi đầu.

Chưởng quỹ thầm than: Đồ ngốc này!

Thấy trời dần dần tối, Cố Phán Nhi kêu An thị lên xe bò, sau đó lại một tay xách Cố Thanh lên xe, chào chưởng quỹ: "Sắc trời không còn sớm, nếu còn không ra khỏi thành thì cửa thành sẽ đóng nên không nhiều lời với chưởng quỹ nữa, lần sau nhất định còn có thể đến ủng hộ việc làm ăn của chưởng quỹ."

Chưởng quỹ cười gật đầu: "Nói rồi đấy nhé, lần sau nhất định phải tới."

Tiểu học đồ một lần nữa muốn nói lại thôi, tầm mắt vẫn đuổi theo sau xe bò của Cố Phán Nhi, chưởng quỹ nhìn nàng ra cửa, hơn nữa càng chạy càng xa, vừa quay đầu lại thấy dáng vẻ này của tiểu học đồ, hắn lập tức giận dữ cho một bạt tai: "Tiểu tử ngươi cứ nhìn người ta hoài làm chi? Tương tư? Không phải coi trọng phụ nhân đen kia đấy chứ?"

Tiểu học đồ sờ cái đầu bị đánh đau: "Chưởng quỹ lão gia không biết, phụ nhân đen ấy rèn sắt lợi hại cỡ nào đâu?"

Chưởng quỹ buồn cười nói: "Đúng là rất lợi hại, hai canh giờ đã có thể rèn xong một thanh đoản đao."

Tính cách tiểu học đồ có phần ngay thẳng, nghe thấy chưởng quỹ nói như vậy còn tưởng rằng hắn biết phụ nhân đen kia rèn ra được một thanh binh khí ngắn tốt, nên lập tức phấn khích nói: "Có lẽ chưởng quỹ không biết, mặc dù vẻ ngoài thanh đoản đao kia không đẹp lắm, nhưng khi chân chính sử dụng thì thổi tóc chạm vào là gãy, còn có thể chém vật liệu thành hai nửa không bị mẻ, chính là thần binh lợi khí chân chính!" Nói xong tiểu học đồ còn nhặt vật liệu bị chém thành hai nửa lên, ý bảo chưởng quỹ nhìn xem.

Hơn nữa còn hơi hâm mộ: "Chưởng quỹ lão gia thật hào phóng, thanh đoản đao kia dùng vật liệu nhiều gấp mười lần mới rèn thành, số vật liệu đó đủ để cho sư phụ rèn ra mười lăm thanh binh khí ngắn."

"Cái gì?"

Tạm thời không nói đến chưởng quỹ cửa hàng đao cụ hối hận bất lực đến cỡ nào, ba người Cố Phán Nhi đi thẳng đến cửa thành, vừa vặn bắt kịp một lượt ra khỏi thành cuối cùng. Cảnh hai nữ nhân một tiểu ca nhi nho nhã yếu ớt vội vã ra khỏi thành thật sự khiến cho người ta kinh ngạc, người nhìn thấy không khỏi nhìn nhiều vài lần, mặc dù ngoài thành này nhìn như thái bình nhưng không quá an toàn, gặp phải đánh cướp gì đó cũng không kỳ quái.

Từ huyện thành lên trấn trên mất khoảng nửa canh giờ, chưa quay về trấn trên thì trời cũng đã tối thui rồi. Nhưng dù đã khuya, ba người đều không vội vã quay về, mà sau khi khỏi thành đã đi vòng đến Thiên Phật tự, mục tiêu tự nhiên là cái đỉnh kia.

Không bao lâu đã đến Thiên Phật tự, cái đỉnh được đặt ở chính giữa đại viện cửa vào, vừa liếc mắt có thể nhìn thấy.

Cố Phán Nhi đi vài vòng quanh cái đỉnh, vỗ trái vỗ phải, rất ưng ý cái đỉnh này.

Đối với người khác thì đây chỉ là một cái hương đỉnh dùng để thắp hương thôi, nhưng đối với Cố Phán Nhi mà nói thì đây chính là một cái dược đỉnh, nếu không thì nhà ai thắp hương lại dùng một cái đỉnh còn có cả nắp chứ? Sau khi tự nhận đây là một cái dược đỉnh, Cố Phán Nhi oán thầm trong lòng, bảo sao Thiên Phật tự này chẳng đóng cửa, lấy dược đỉnh làm thành hương đỉnh, chùa này không sụp thì chùa nào sụp?

An thị hơi lo lắng: "Cái đỉnh này hẳn là có năm trăm ký đấy, bò Đại Hoàng kéo được sao?"

Bên kia Cố Phán Nhi đang cầm lấy nắp đỉnh, nàng dùng hết sức bình sinh đẩy ngã cái đỉnh, bên trong toàn là tro hương, tự nhiên phải xử lý sạch mới kéo về được.

Cố Thanh nhíu mày: "Không cần phải lo lắng cho con bò lớn này, đoạn đường này rất bằng phẳng, trọng lượng của cái đỉnh cũng tương đương với đồ nó đã kéo trong thu hoạch vụ thu năm ngoái. Vấn đề cần lo là con mụ điên kia kìa, nàng di chuyển cái đỉnh nặng cả năm trăm ký này như thế nào, chút sức lực của con còn chẳng nhấc nổi cái nắp đỉnh, đương nhiên không thể giúp..."

Lời chưa xong Cố Thanh đã ngậm miệng, run rẩy khóe miệng nhìn Cố Phán Nhi nâng nắp đỉnh lên, sau đó dùng chân đạp cả cái đỉnh lăn thẳng ra cửa, dáng vẻ vui tươi hớn hở kia đâu giống vất vả gì.

Thật ra Thiên Phật tự ở trên một sườn núi nhỏ, ra cửa không xa là một sườn dốc, xe bò không đi lên mà đỗ ở dưới sườn dốc đó. Chờ khi đến sườn dốc, Cố Phán Nhi không sợ chết chạy đằng trước cái đỉnh, nàng dùng lưng mình để chặn không cho cái đỉnh lăn quá nhanh, tốc độ đều đặn lăn tới gần xe bò.

"Này, hai người giúp đỡ chút, giữ chắc xe bò đi!"

Nghe tiếng Cố Phán Nhi gọi, hai mẹ con mới hoàn hồn, vội vàng chạy đến chỗ xe bò trấn an con bò Đại Hoàng đang bồn chồn, hạ giá xe bò xuống. Cái đỉnh lăn theo sườn dốc tương đối dễ dàng lăn lên xe bò, nếu con bò chạy đi như vậy, đến lúc đó phải nâng cái đỉnh lên, như vậy tuyệt đối là chuyện phiền toái.

Ba người hợp lực, chỉ trong chốc lát đã đặt ổn định cái đỉnh lên trên xe bò, sau khi sắp xếp xong, dưới cái nhìn như muốn giết người của Cố Thanh, Cố Phán Nhi cầm hai chồng sách, dùng vải bọc lại cẩn thận rồi lót cả đằng trước lẫn đằng sau của cái đỉnh, đề phòng đỉnh bị lăn tiếp. Những thứ vướng víu khác như cái sọt thì bị nàng nhét vào trong đỉnh, sắp xếp ổn thỏa xong, ba người bắt đầu khởi hành về nhà.

Lúc này trời đã tối, vì hôm nay không phải giữa tháng nên chỉ có trăng khuyết, không quá sáng sủa.

Buổi tối đen như mực, ngay cả con bò cũng thường xuyên bị vấp vào tảng đá, hai mẹ con Cố Thanh càng không thấy rõ con đường phía trước, chỉ có Cố Phán Nhi mắt tương đối tinh đành phải tự mình đánh xe. Lúc trước ra khỏi cửa thành trời còn chưa tối như thế này, hai mẹ con không hề sợ hãi, nhưng giờ trời đã tối thui, mẹ con hai người cũng thấp thỏm trong lòng.

Con người là sinh vật kỳ quái, người lợi hại tới đâu cũng thấy sợ quỷ hư vô mờ mịt, tuy rằng cho tới giờ còn chưa có người chân chính nhìn thấy.

An thị cứ lẩm bẩm mãi là có quỷ hay không, làm cho Cố Thanh cũng hoảng sợ không thôi.

Cố Phán Nhi nghe một người không ngừng lẩm bẩm, người còn lại thì cứ mãi an ủi, đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn kể chuyện cho hai người nghe: "Này, con kể chuyện cho mọi người nghe nhé?"

An thị gạt nước mắt, liên tục nói: "Được được được!"

Cố Thanh cũng gật đầu trả lời 'Được', hắn nghĩ rằng nghe kể chuyện chẳng những không cảm thấy đường đi quá xa, còn có thể phân tán một ít lực chú ý, nương sẽ không sợ như thế nữa.

Cố Phán Nhi cười xấu xa: "Vậy con kể cho mọi người nghe chuyện về một nhà xác nhé?"

Hai mẹ con không hiểu ý 'nhà xác' trong miệng Cố Phán Nhi, tưởng rằng là trong giai đoạn thái bình ở trên văn bản. Tuy rằng Cố Thanh thấy tiếng cười của Cố Phán Nhi có gì đó không đúng, nhưng hắn cũng không hoài nghi. Cho rằng nếu là chuyện trong thời kỳ thái bình thì chắc hẳn không có nhiều biến động, là một câu chuyện tầm thường, nên chút lo lắng trong lòng hắn cũng bị đánh tan.

An thị liên tục lên tiếng: "Được được!"

Cố Thanh cũng gật đầu: "Ngươi nói, bọn ta nghe."

Cố Phán Nhi sửa đổi câu chuyện một chút, sau đó nhẹ nhàng kể: "Trước kia có một đôi vợ chồng, sinh được hai trai một gái, cuộc sống của bọn họ vô cùng đầm ấm và giàu có. Thế nhưng có một ngày, một đứa con của họ bị bệnh, bệnh rất nặng, bọn họ tìm thầy trị bệnh khắp nơi cho hài tử này, nhưng bệnh tình của đứa bé vẫn không có khởi sắc, mãi cho đến khi bọn họ gặp được một đại phu thần bí, bệnh tình mới có chuyển biến tốt... Để có thể chăm sóc cho con mình tốt hơn, bọn họ chuyển vào trong một ngôi nhà gần như mới hơi quái dị..."

Rõ ràng nên là một câu chuyện cảm động, nhưng Cố Thanh lại có thể từ trong câu chuyện này nghe ra chỗ nào đó không đúng, nhưng hắn không thể nói ra được là lạ ở chỗ nào, mãi cho đến khi Cố Phán Nhi nói đến hai chữ "nhà xác", Cố Thanh mới đột nhiên hỏi: "Con mụ điên, 'nhà xác' ngươi nói là có ý gì?"

Cố Phán Nhi đã sửa chữa câu chuyện rất mượt mà, khi nói đến quỷ thì nàng không nói là nhìn thấy quỷ, mà lại nói là xuất hiện ảo giác, nàng đang chờ đến khi nói đến nhà xác thì hù dọa bọn họ, ai biết Cố Thanh đã hỏi luôn, nàng bỗng thấy không vui nữa, tiểu tướng công này cũng nhạy cảm quá.

"Này, ngươi còn muốn nghe nữa không? Người không biết ngắt lời khi người khác đang kể chuyện là rất bất lịch sự sao?"

Cố Thanh lại kiên trì: "Ngươi nói ý nghĩa của nhà xác trước đi."

Cố Phán Nhi không còn cách nào khác, nàng không thể giải thích ậm ờ cho qua được, đành phải thành thật đáp: "Cái được gọi là nhà xác này, nó chính là chỗ tương tự nghĩa trang đó, ngươi hiểu chưa?"

"Vậy thứ ba đứa trẻ đó nhìn thấy thật sự là ảo giác?"

"... Trên đời này đào đâu ra nhiều ảo giác như thế, lại còn ai nấy đồng thời sinh ra nữa."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp