Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 56


1 tháng

trướctiếp

"Có đói không? Ngươi có ăn bánh bao không?" Lúc này Cố Thanh không dám ầm ĩ với Cố Phán Nhi, lãng phí thời gian không có chuyện gì, nhưng nếu để lãng phí tiền vật liệu thì đó lại là một chuyện lớn.

Cố Phán Nhi gật đầu: "Đương nhiên đói, nhưng mà hiện tại ta không rảnh, ngươi đút cho ta?"

Cố Thanh vốn định từ chối, nhưng hắn liếc sang tiểu thợ rèn đang kéo bễ bên cạnh, lại cắn răng gật đầu: "Được, ta đút thì ta đút, ngươi tự mở miệng!"

Kết quả Cố Phán Nhi mở miệng ra thì Cố Thanh đút một cái, thoạt nhìn hai người khá hòa hợp.

An thị ngồi trong sân nhìn xem lòng tràn đầy vui mừng, nhưng nàng không cười tít mắt mà nước mắt lưng tròng.

Từ khi Cố Thanh xông đến, tiểu thợ rèn đã cố gắng hết sức hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, tuy rằng lâu lâu hắn vẫn ngắm binh khí ngắn đang được rèn ra kia, nhưng không dám nhìn vào hai người kia. Trong lòng hắn buồn bực không thôi, nhìn tiểu lão đệ này vóc người nhỏ bé, thư sinh yếu đuối nhưng khí thế không nhỏ, khí lạnh phát ra từ trên thân thật sự dọa người.

Có điều xuất phát từ tò mò đối với binh khí ngắn đang được Cố Phán Nhi tạo ra, tiểu học đồ không hề vì khí lạnh phát ra từ trên người Cố Thanh nên bỏ qua việc quan sát, hơn nữa theo quan sát sâu hơn, hắn phát hiện món đồ được nàng rèn ra còn tốt hơn của bác thợ rèn, về phần tốt hơn bao nhiêu thì còn chờ nó rèn hoàn thiện ra mới biết rõ được.

Căn cứ vào tính toán của hắn, vật liệu thanh binh khí ngắn này sử dụng đến còn nhiều hơn của bác thợ rèn ít nhất mười lần.

Khi Cố Thanh đút cho Cố Phán Nhi cái bánh bao đầu tiên thì hắn còn chưa quen lắm, đợi đến khi đút cái thứ hai thì đã quen hơn không ít, sau đó cứ đút lại đút, phát hiện chỉ còn lại một cái bánh bao cuối cùng, hắn lập tức ngây ngẩn cả người.

Cố Phán Nhi hé miệng, lại phát hiện bánh báo vẫn chưa được đút vào, nhất thời không vui: "Này, ngẩn người gì đó, ta còn chưa ăn no đâu!"

Cố Thanh đút cái bánh bao cuối cùng vào trong miệng mình, giơ khăn mặt phủ lên trên mặt Cố Phán Nhi, sau đó ném khăn mặt đi, quay đầu đi thẳng ra sân, miệng nói không rõ ràng: "Ngươi đã ăn mười một cái bánh bao rồi, cho dù nuôi lợn đều mập." Nhưng còn ngươi thì sao? Gầy giống như que củi!

Cố Phán Nhi mím môi, thật sự không biết mình đã ăn hết mười một cái.

Nhưng mà bánh bao này cũng quá nhỏ!

Một cái bánh bao chỉ có thể no được tầm sáu phần, Cố Thanh có hơi lo lắng nhìn An thị: "Nương, hay là con mua thêm cho nương một cái bánh bao nữa? Vừa rồi không cẩn thận để cho mụ điên kia ăn hơi nhiều."

An thị chớp chớp đôi mắt ngấn lệ: "Nương đã ăn no rồi!"

Cố Thanh không tin: "Vừa rồi không phải nương muốn ăn hai cái bánh bao sao?"

An thị gật đầu: "Nương vốn lo con vì tiết kiệm tiền nên bản thân ăn không đủ no, cho nên mới muốn thêm một cái! Ai ngờ con ngốc như vậy, bánh bao đều rơi hết vào mồm Đại Nha!"

Cố Thanh: "..."

An thị chọc ngón tay vào bụng Cố Thanh: "Đều nói tiểu tử choai choai ăn chết lão tử, con mới ăn có một cái chắc chắn chưa no đúng không? Lại tự đi mua thêm vài cái đi, tiện thể mua thêm cho vợ con một ít? Nương vừa nghe vợ con nói còn chưa ăn no đâu! Nghề rèn này là việc nặng, không ăn no đâu có hơi sức để làm việc."

Cố Thanh nghe xong mắt rắm thúi, nhưng thà mình bị đói chứ hắn cũng không chịu mua thêm cho con mẹ điên kia, có vợ nhà ai ăn khỏe như vậy không? Cho dù công nhân bến tàu mười cái bánh bao cũng đủ ăn hai bữa, nhưng con mụ điên này ăn mười một cái còn chưa thấy no, bụng lợn mà!

Nhìn thấy vẻ mặt không tình nguyện của Cố Thanh, mắt An thị lại bắt đầu rưng rưng, nàng cứ lặng lẽ nhìn hắn.

Được, hắn chịu thua dưới nước mắt của nương ruột.

"Nương ở yên đây chờ, con đi mua ít màn thầu là được." Cho dù Cố Thanh lại không muốn nữa cũng không thể không đi, dù sao bản thân thật sự chưa ăn no. Hơn nữa mua màn thầu không đau lòng như mua bánh bao, một cái màn thầu mới một văn tiền, lại mua mười cái cũng chỉ mới mười văn tiền, hắn không tin lại thêm mười cái nữa không no chết con mụ điên kia.

"Ông chủ, cho mười cái màn thầu!"

"Được, mười cái màn thầu đến đây! Mười văn tiền, khách quan."

"Cho, vẫn keo kiệt bủn xỉn như thế, thảo nào đến tận bây giờ vẫn chưa bán hết!"

"..."

Ông chủ bánh bao lại quên đếm tiền, trừng mắt nhìn theo bóng lưng Cố Thanh rời đi, một lúc lâu sau mới hít thật sâu, tiểu tử quái gở này từ đâu đến? Trên con phố này, hắn không được xem là một người hào phóng, nhưng tuyệt đối không phải là loại keo kiệt, bủn xỉn, mắt tiểu tử này tuyệt đối bị dính phân, nếu không thì sao lại không biết nhìn người như thế?

Còn mặt keo kiệt, bủn xỉn là sao?

Xí, lão đây mặt mày hồng hào, tai to mặt lớn, là tướng phúc tinh!

Trong cửa hàng đao cụ, nhân lúc Cố Thanh đi ra ngoài mua màn thầu, An thị lấy hai mươi lượng bạc từ trong bọc lớn đi đến quầy hàng, nhỏ giọng nói gì đó với chưởng quỹ, sau đó đưa hai mươi lượng bạc cho hắn. Đợi đến khi nàng rời đi, chưởng quỹ đưa bạc cho tiểu nhị phân phó, tiểu nhị nhận bạc liền ra cửa, lúc ra cửa vừa vặn gặp Cố Thanh, hắn chào hỏi qua quýt.

Cố Thanh thiện chí chào hỏi tiểu nhị, sau đó gật đầu với chưởng quỹ rồi mới mang theo màn thầu đi vào trong sân ở đằng sau cửa hàng, không hề hay biết tiểu nhị mới vừa lướt qua mình cầm hai mươi lượng bạc của nhà mình.

An thị vừa ngồi xuống đã nhìn thấy Cố Thanh trở về, giật thột trong lòng, nhưng thấy Cố Thanh không hề có phản ứng khó chịu gì, trái tim đang treo lên của nàng dần dần buông xuống, nàng cười híp mắt cầm lấy một cái mãn thầu bẻ một nửa: "Nương vẫn chưa ăn no, ăn thêm nửa cái là được."

Cố Thanh biết sức ăn của An thị, gật đầu: "Nương ăn trước, thiếu lấy thêm."

Tốc độ rèn sắt của Cố Phán Nhi còn nhanh hơn bác thợ rèn bình thường rất nhiều, hơn nữa ở trong mắt nàng, chỉ có rèn pháp khí mới cần tiêu tốn thời gian rất dài, còn loại binh khí bình thường không có linh khí này tùy tiện tiêu tốn một chút thời gian là có thể rèn ra. Binh khí ngắn này đã rèn gần hai canh giờ, Cố Phán Nhi thấy tiêu tốn thời gian hơi lâu, tuy rằng đã đến kết thúc.

"Những vật liệu này thật sự hơi kém!" Một thao tác cuối cùng hoàn thành, Cố Phán Nhi kết thúc công việc, kiểm nghiệm thành quả của bản thân, thoạt nhìn thanh đoản đao dài một thước này không tệ lắm, sau khi rèn ra thổi tóc qua chạm vào là đứt nhưng không đạt đến trình độ chém sắt như chém bùn nên khiến cho nàng cảm thấy hơi thất vọng.

Nhưng vật liệu chỉ có thế, kể cả một khối huyền thiết đều không có, có thể rèn ra như vậy đã vượt quá dự kiến.

Tiểu học đồ trông mong nhìn thanh đoản đao bề ngoài không được đẹp cho lắm nhưng lại vô cùng sắc bén, hắn rất muốn thử xem uy lực của nó, nhưng hắn chất phác không biết nên mở miệng yêu cầu ra sao.

"Đi, tìm chưởng quỹ của các ngươi tính tiền." Cố Phán Nhi thuận tay cầm một khối vật liệu lên để thử đao, một đao có thể chém nó thành hai nửa, nhưng trên lưỡi đao không hề bị mẻ, nàng mới thỏa mãn gật đầu.

Tâm tư muốn thử đao của tiểu học đồ không còn, binh khí ngắn do sư phụ nhà mình rèn ra cũng không kém, nhưng tuyệt đối không đến trình độ như này, nếu như dùng sức lớn một chút khi chém tảng đá còn có thể làm mẻ lưỡi, chứ đừng nói đến vật liệu cứng rắn này.

Không đợi Cố Phán Nhi đi mời chưởng quỹ, tiểu học đồ đã rất tự giác đi tới trước cửa hàng mời hắn tới: "Chưởng quỹ lão gia, phu nhân kia đã rèn xong đoản đao, muốn tính sổ với ngươi."

Chưởng quỹ sợ run cả người, thầm nghĩ đang yên đang lành tính sổ cái gì?

"Nhanh như vậy đã rèn xong rồi?" Nhưng chưởng quỹ rất tò mò, là loại đoản đao như thế nào có thể rèn ra nhanh như vậy, bình thường mất ba ngày bác thợ rèn đều không rèn ra được một thanh binh khí ngắn, chẳng lẽ phụ nhân này là cao nhân gì sao?

Nhưng sau khi chưởng quỹ nhìn thấy thanh đoản đao xấu xí ở trên tay Cố Phán Nhi kia, trái tim đang treo cao của hắn lại buông xuống, cho rằng phụ nhân đen này chỉ có thế thôi, không phải thật sự rèn ra binh khí ngắn, chỉ tâm huyết dâng trào chơi đùa thôi.

Cố Phán Nhi giơ thanh đoản đao trong tay lên: "Chưởng quỹ cho cái giá đi?"

Chưởng quỹ thờ ơ vẫy tay: "Cho hai lượng bạc là được." Đoản đao rèn ra nhanh như vậy, chưởng quỹ không cho rằng có thể sử dụng bao nhiêu vật liệu, cảm thấy có thể dùng một phần mười vật dụng đoản đao bình thường cần đến đã rất tốt, đoán chừng chỉ nặn ra một cái khuôn thôi.

"Chưởng quỹ lão gia, cái này..." Tiểu học đồ tỏ vẻ kỳ quái, muốn nhắc nhở chưởng quỹ điều gì đó.

Chưởng quỹ cắt lời tiểu học đồ, chẳng thèm để ý đến: "Được rồi, quyết định như vậy đi!"

Cố Phán Nhi cười híp mắt, thu đoản đao về: "Chưởng quỹ có lòng tốt, để cảm ơn săn sóc của ngươi, lần sau lại có cơ hội, ta nhất định sẽ lại đến ủng hộ việc làm ăn của ngươi."

Cố Thanh nghe chỉ cần hai lượng bạc, cũng cảm thấy không đắt, lại vui vẻ móc hai lượng bạc ra.

Lúc lấy bạc không hiểu sao Cố Thanh lại cảm thấy túi bạc không đúng lắm, nhưng tạm thời không rõ nơi nào không thích hợp, chờ sau khi thanh toán bạc xong hắn lại lắc túi bạc, trong đầu không khỏi buồn bực, luôn cảm thấy bạc này bị thiếu rất nhiều, nhưng đang ở trước mặt người ngoài nên hắn không tiện đếm bạc.

Chưởng quỹ nhận hai lượng bạc, cảm thấy mình buôn bán lời, cũng rất vui vẻ: "Nhất định nhất định!"

Tiểu học đồ run rẩy, nếu như lại đến ủng hộ vài lần như vậy thì chưởng quỹ lão gia chắc chắn sẽ khóc, lần này rõ ràng dùng đến vật liệu gần hai trăm lượng, nhưng lại chỉ thu hai lượng bạc, thua lỗ lớn. Nhưng so với thua lỗ lớn của chưởng quỹ, tiểu học đồ rất thông minh ngậm miệng lại, mới vừa rồi mình đã học được không ít, tuyệt đối phát tài.

Tuy rằng không thể rèn ra một thanh đoản đao giống như của Cố Phán Nhi, nhưng tiểu học đồ cảm thấy mình đã có thể sử dụng thời gian rất ngắn để rèn ra một binh khí ngắn còn tốt hơn bảo vật trấn tiệm. Có điều trước đó cần phải luyện tay thêm, vừa vặn vài ngày này trong nhà bác thợ rèn có chuyện, mình có thể cẩn thận ngẫm nghĩ xem.

Khi đang nói chuyện tiểu nhị cũng đã trở lại, trong lòng ôm một bọc lớn, trên lưng cũng vác một bao lớn, vẻ mặt vui mừng nói: "Tiểu nhân vừa đến hiệu sách thì thấy có người đến bán sách cũ, bên trong vừa vặn có sách phu nhân này muốn, tiểu nhân đều mua về. Mặc dù những sách này đều cũ, nhưng được bảo quản rất tốt, hơn nữa một quyển đắt nhất mới năm trăm văn tiền, quyển rẻ thì có hai trăm văn, còn rẻ hơn sách mới không ít, hơn nữa chưởng quỹ hiệu sách thấy tiểu nhân mua nhiều, còn tặng tiểu nhân vài quyển sách cũ, một nghiên mực cũ và một xấp giấy Tuyên Thành."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp