Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 55


1 tháng

trướctiếp

Lại liên tưởng đến dấu tay trên quầy hàng, chưởng quỹ cảm thấy rất có khả năng.

Người khác không rõ lắm, nhưng trong đầu chưởng quỹ lại rất rõ ràng, quầy hàng kia không phải làm hoàn toàn bằng gỗ, bên dưới còn có một lớp gang dày cỡ một đốt ngón tay, bên ngoài là một lớp gỗ chắc mỏng, nhưng kẻ có thể đánh ra dấu ấn in hằn lên chỗ đó đâu sẽ là người bình thường. Cho dù là bác thợ rèn trong xưởng đánh xuống, cũng chỉ phát ra âm thanh hơi lớn, rung lắc mạnh một chút, chứ tuyệt đối không thể để lại dấu tay.

Nhưng phía trước cửa hàng vẫn còn cần người, chưởng quỹ chỉ nhìn một lúc rồi không nhìn nữa, hắn ra trước cửa tiếp đón khách khác.

Vật liệu trong xưởng không được tốt cho lắm, Cố Phán Nhi chọn hết những vật liệu hơi tốt một chút mới miễn cưỡng đủ, nàng chẳng hề để ý đến tiểu học đồ ở bên cạnh muốn nói lại thôi. Từ lúc Cố Phán Nhi bắt đầu chọn vật liệu, tiểu học đồ luôn trừng to mắt, đợi đến khi Cố Phán Nhi chọn xong hắn càng định mở miệng nói gì đó.

Trong mắt tiểu học đồ, vật liệu phụ nhân đen này lựa chọn ra ít nhất cũng có thể rèn được mười thanh đoản đao.

Nhưng mà chưởng quỹ người ta đều mặc kệ, sư phụ cũng không ở đây, trừ bỏ tiểu học đồ dáng vẻ như táo bón muốn nói rồi lại thôi ra, thật sự không biết nên làm gì bây giờ. Thậm chí còn không thể không làm kéo bễ dưới 'khí thế' của người ta, điều này làm cho tiểu học đồ trời sinh tính tình trầm lắng càng nặng nề hơn, không nói lời nào nghe nàng sai bảo.

Cố Phán Nhi rất hài lòng với sự nghe lời của tiểu học đồ, nàng như trân trọng tài năng nói: "Này, đừng nói lão nương không cho ngươi học trộm, ngươi nhìn cho kỹ vào, nếu có thể học được dù chỉ một chút thôi cũng đủ cho ngươi sử dụng sau này."

Tiểu học đồ không cho là đúng, nhưng cũng khá chăm chú, vừa kéo bễ vừa nghiêm túc nhìn.

Trong lòng Cố Thanh không vui, tuy rằng tiểu học đồ này đang học tập, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn vợ hắn là sao? Tiểu học đồ này không lớn tuổi lắm, ước chừng cũng mười lăm tuổi, trông đặc biệt khỏe mạnh. Hơn nữa mặc dù làm nghề rèn, nhưng thoạt nhìn không đen lắm, mặt mũi sáng sủa, rắn rỏi khỏe mạnh, chính là loại hình các tiểu cô nương thích.

Mụ vợ nhà mình lại còn đối xử rất tốt với tiểu học đồ, chỗ mấu chốt còn nhắc nhở một chút, chuyện này khiến trong lòng Cố Thanh hơi ghen tức. Buổi trưa nhìn thấy yêu nghiệt Tư Nam kia, hắn đều chưa từng ghen, nhưng tiểu thợ rèn này lại làm cho Cố Thanh ghen ghét, trong đầu bắt đầu hối hận để cho Cố Phán Nhi đến đây rèn sắt.

Đến lúc không chiếm được lợi ích gì mà còn làm mất vợ bị vợ vứt bỏ thì phải làm sao?

Về phần vì sao hắn không lo lắng Tư Nam lại đi lo lắng tiểu học đồ này? Nguyên nhân này rất đơn giản, Tư công tử người ta trắng trẻo nõn nà, đứng chung với mụ vợ đen xì nhà mình đúng là một trời một vực, người ta là mắt chó đui mù nên mới có thể để ý đến bà điên này. Nhưng tiểu thợ rèn này thì không giống thế, tuy rằng trông không đen đúa, nhưng không trắng hơn nàng bao nhiêu, hai người đứng chung với nhau không nói gì thì đúng là hơi xứng đôi.

Chí ít vậy... Cố Thanh cảm thấy mụ vợ điên đứng chung một chỗ với tiểu thợ rèn còn xứng đôi hơn đứng chung với mình thì cảm thấy không vui, dấm chua trong lòng ứa ra, đều tại bà điên này trông hơi đen.

Tiểu thợ rèn này quá không có ánh mắt, đây là việc tiểu thợ rèn ngươi có thể học được sao?

"Này, đừng ngồi ở đó ngẩn người! Chút lương khô ăn lúc trưa đã tiêu hóa hết, ngươi nhanh đi mua chút về đi! Cho ta mười cái bánh bao thịt là được!" Cố Phán Nhi rất không có ánh mắt quát tiểu tướng công đang đen mặt, rèn sắt mới phát hiện mình đói không chịu được, thấy hắn còn ngồi ngẩn người ở đó, nếu không sai khiến thì thật có lỗi với bản thân mình.

Mười cái bánh bao thịt... đánh chó đều đủ! Khóe miệng Cố Thanh co giật.

Tuy rằng ngày thường khi ăn cơm ở nhà hắn cảm thấy người vợ này ăn hơi nhiều, nhưng cũng không thấy nghiêm trọng bao nhiêu, lúc này vừa nghe mười cái bánh bao thịt, Cố Thanh cảm thấy dạ dày đều run rẩy... Bánh bao thịt kia một cái có tầm hơn hai lạng, mình ăn một cái là gần no, no căng cũng chỉ có thể ăn hai cái, nhưng con mụ điên này một lần ăn tận mười cái!

Bánh bao một cái ba văn tiền, mười cái là ba mươi văn tiền rồi, một ký thịt lợn đấy!

An thị sờ bụng một cái, cũng mở to đôi mắt ngập nước: "Nhi tử, cũng mua cho nương hai cái, nương đói bụng, nương cũng muốn bánh nhân thịt!"

Được rồi! Từ khi cưới vợ, mẹ ruột cũng thành mẹ kế.

Cố Thanh không yên tâm lắm liếc nhìn tiểu học đồ, lại nhìn thoáng qua vợ mình, sau đó mới không tình nguyện đi ra ngoài mua bánh bao. Trong lòng ngẫm nghĩ tạm thời đối xử tốt với con mụ điên này một chút, đỡ cho nàng không có ánh mắt coi trọng tiểu thợ rèn này, chờ đi về lại tìm nàng tính sổ.

Đi đến cửa hàng bánh bao, Cố Thanh vốn định há mồm mua mười hai cái bánh bao thịt, nhưng sờ bụng thì sắc mặt lại hơi thúi, dựa vào đâu các nàng đều ăn bánh bao thịt, còn bản thân phải chịu đói bụng. Hắn nhìn chằm chằm lồng hấp hồi lâu mới cắn răng nói với ông chủ cửa hàng bánh bao: "Cho ta mười ba cái bánh bao thịt!"

Ông chủ bánh bao vốn tưởng rằng gặp kẻ không có tiền, đang định đuổi đi, không ngờ đối phương lại thốt ra một câu như vậy, trong nhất thời hơi ngớ ra.

Cố Thanh khó chịu: "Ta muốn mười ba cái bánh bao thịt, ngươi không nghe thấy sao?"

Ông chủ bánh bao nhanh chóng hoàn hồn, động tác nhanh nhẹn gắp ra mười ba cái bánh bao thịt, cầm trong tay nhưng lại không đưa cho Cố Thanh, mà rõ ràng hắng giọng nói một câu: "Khách quan cầm cho chắc, mười ba cái bánh bao, ba mươi chín văn tiền." Hắn không tin một kẻ ăn mặc rách rưới như đối phương có tiền trả, cho nên không chịu đưa bánh bao trước.

Cố Thanh làm sao không nhận ra tính toán nhỏ nhen của ông chủ bánh bao, hắn tức giận móc tiền từ trong ví ra, đếm ba mươi chính đồng rồi đưa qua, sau đó rất không khách khí cướp lấy bánh bao: "Còn có thể thiếu tiền ngươi sao? Đồ ki bo kẹt xỉ, không sợ không bán được bánh bao hả?"

Ông chủ đang đếm tiền cứng đờ, mặt mày hồng hào đen lại, khóe miệng co giật.

Cố Thanh cầm một túi lớn bánh bao đi vào cửa, cảm thấy mình coi như hào phóng một phen, chỉ một bữa cơm thôi đã tiêu mất ba mươi chín văn tiền, bình thường người trong thôn đến trấn tiêu hết năm văn tiền để mua một bát hoành thánh thì hắn đã cảm thấy ghê gớm lắm rồi, bao nhiêu ngày trời, mình đột nhiên tiêu ba mươi chín văn tiền thì có thể xem như hào phóng.

Mới vừa vào cửa, chưởng quỹ tinh mắt nhìn thấy, lập tức nịnh nọt nói: "Tiểu ca nhi này chuẩn bị cơm nước sao? Sao không nói với ta một chút, trong cửa hàng này của ta thứ gì mà chẳng có? Tự làm là được, đâu cần phải ra ngoài mua."

Cố Thanh liếc nhìn hắn, thầm nghĩ: Xong rồi mới nói, thảo nào bà điên không muốn gặp hắn!

Vừa vào sân, Cố Thanh đã tinh mắt phát hiện tiểu thợ rèn đang cầm khăn mặt lau mồ hôi cho Cố Phán Nhi, lửa giận của hắn bùng lên, gầm một tiếng: "Các ngươi đang làm gì?"

Tiểu thợ rèn run tay, khăn mặt suýt nữa rơi xuống đất, hắn nhìn vẻ mặt tức giận của Cố Thanh ấp úng không nói được gì.

Cố Phán Nhi hơi thiếu kiên nhẫn: "Ồn ào cái gì mà ồn ào, chưa từng thấy lau mồ hôi sao? Bảo ngươi đi mua bánh bao, ngươi đi mất nửa ngày, trở về cũng không yên!"

Cố Thanh nghiến răng, nghĩ thầm có phải kêu hắn đi mua bánh bao là cố ý đẩy hắn ra không?

"Còn không mau lấy bánh bao ra, muốn ta đói chết à!"

Cố Thanh nắm chặt lấy túi trong tay, vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi: Đói chết ngươi còn hơn đi lăng nhăng!

An thị không lo lắng như thế, con dâu vốn nhờ mình lau mồ hôi, nhưng bản thân nàng nhát gan, sợ đến gần chỗ kia, cho nên con dâu mới bực mình kêu tiểu thợ rèn lau cho, ai ngờ lại trùng hợp như vậy để cho nhi tử thấy được. Nhưng An thị là người nào chứ, nàng là người có thể mở to đôi mắt ngập nước, vừa gạt lệ vừa xem kịch.

Thế là, An thị bước chậm đến chỗ Cố Thanh, mở to đôi mắt long lanh, đáng thương nhìn hắn: "Nhi tử, nương đói bụng, muốn ăn bánh bao."

Cố Thanh lập tức không còn cáu kỉnh nữa, chẳng lẽ lại để cho nương nhà mình bị đói sao?

An thị nhận bánh bao, vẫn nước mắt lưng tròng: "Nhi tử, vợ con cũng đói, nếu như không cẩn thận đói chóng mặt, nện búa vào tay thì phải làm sao?"

Cố Thanh vừa định tiếp tục tức giận lườm Cố Phán Nhi lại không nóng nảy được nữa, hắn đe mặt nhét bánh bao vào trong lòng An thị: "Nương cầm qua đó cho nàng đi, kêu nàng cẩn thận một chút, nếu như dám đập nát tay con sẽ bỏ nàng!"

An thị tỏ vẻ sợ hãi lắc đầu: "Chỗ đó quá ầm ĩ, nương sợ, vẫn là con tự mình đi qua đi, nhi tử!"

Vậy thì cứ để cho nàng chết đói cho xong! Cố Thanh giận, đang định mở miệng nói gì đó, bên tai lại truyền đến một câu 'nhanh lau mồ con mẹ nó hôi' nên lập tức nhìn sang. Hắn nhìn thấy tiểu thợ rèn kia cầm khăn mặt trong tay vừa vặn lau mồ hôi cho con mụ điên, Cố Thanh lập tức nổi giận, tướng công chính quy còn đang đứng đây, ngươi đồ tiểu thợ rèn không biết chui ra từ xó xỉnh nào lại dám làm càn, có chú ý đến người khác không vậy.

Cố Thanh nhấc chân vọt đến: "Cơm còn chưa ăn, trời thì lạnh, ngươi lau mồ hôi cái gì..."

'Vù' một luồng khí nóng ập tới ngay mặt, Cố Thanh còn chưa nói xong âm cuối đã bị nghẹn họng, đang khó chịu ánh mắt không bỏ qua cho tiểu thợ rèn kia, một tay cướp lấy khăn mặt, phủ thẳng lên trên mặt Cố Phán Nhi: "Rảnh hơi ngươi tốn sức như vậy làm gì? Trời rất lạnh đổ mồ hôi ngươi không thấy phiền à, ăn nhiều nữa cũng ăn không!"

Cố Phán Nhi bị che đến khó chịu, ánh mắt bị che khuất nên nàng không thấy rõ tình hình trong tay, suýt nữa tức giận đến vung búa đập bẹp kẻ đang dong dài này, may mà hắn coi như hiểu chút chuyện, lau mồ hôi xong là thu tay về ngay, bằng không cho dù không cho hắn một búa cũng phải cho hắn một cước.

"Mẹ nó, ngươi không thể lau đàng hoàng sao? Đang thời khắc quan trọng, nếu như làm hỏng ta sẽ liều mạng với ngươi!"

Móng vuốt Cố Thanh đang cầm khăn mặt cứng đờ, hắn nhìn trộm thứ nghe nói là đoản đao kia, cục sắt màu đỏ kia không nhìn rõ ra cái gì, nhưng hình như con mụ điên này không quá vui mừng, chẳng lẽ mới vừa rồi mình thật sự suýt nữa làm sai sao? Nghĩ như vậy hắn lại mất hứng, vì sao tiểu thợ rèn kia lau mồ hôi cho ngươi thì không có việc gì, ta lau mồ hôi cho ngươi lại có chuyện chứ?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp