Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 54


1 tháng

trướctiếp

Cố Phán Nhi nhìn sang Cố Thanh đang đeo cái sọt mới ở bên cạnh, rồi lại nhìn sang An thị đang nhét đồ vào sọt, cạn lời liếc nhìn trời. Một người thì cho dù thấy cái gì, chỉ cần vừa mắt thì dù có dùng được hay không đều muốn mua; một người thì sống tính toán chi li, lại không làm được gì mẹ ruột của mình. Hai người này cùng nhau đi dạo phố, cảnh tượng kia thật sự tuyệt vời.

Đối mặt với hai người này, Cố Phán Nhi chỉ đánh mắt nhắm mắt mở cho qua, tự mình đánh giá xung quanh.

Đi tới đi lui, một cửa hàng đao cụ chợt xuất hiện trong tầm mắt Cố Phán Nhi, nàng nhìn thoáng qua mẹ con hai người nọ, sau đó dắt bò Đại Hoàng đi đến.

Đao cụ là vật phẩm được quan phủ quản lý, trong cửa hàng đao cụ bình thường chỉ có thể bán binh khí ngắn và một số đao cụ dùng cho nông nghiệp. Ví dụ như đao bổ củi, liềm, dao phay các thứ. Những thứ binh khí như trường đao, trường kiếm thì không thể mua bán, nhưng dao găm dài một chút thì có thể tìm được, dù sao niên đại này vẫn còn tồn tại nghề săn thú này.

Cố Phán Nhi chưa từng nghĩ đến sẽ mua trường kiếm hay trường đao, dù sao thì mang thứ đồ chơi kia trên người quá rõ ràng, mang một đoản đao hoặc dao găm dài nửa thước đến một thước là được. Hai loại này có rất nhiều ở trong cửa hàng đao cụ, nhưng mà nhìn tới nhìn lui vẫn không không tìm được cái nào tốt, chất lượng đều rất kém.

Cố Phán Nhi nghe thấy từ mặt sau của cửa hàng đao cụ vang lên tiếng rèn sắt "leng keng", Cố Phán Nhi có tâm tư đi vào tự mình rèn một thanh đoản đao để sử dụng, vì thế nàng hơi trơ tráo nhìn chằm chằm chưởng quỹ, không nói lời nào.

Chưởng quỹ vốn thấy mối làm ăn đến thì vui vẻ giới thiệu với khách, ai ngờ phụ nhân mặt đen vừa thấy chính là nàng dâu nông thôn này không nhìn dao phay hay dao bổ củi, chỉ nhìn binh khí ngắn. Chưởng quỹ người ta không phải là loại mắt chó khinh người, tuy rằng phụ nhân này ăn mặc rách rưới, tuy rằng giá của binh khí ngắn đắt hơn những đao cụ gia dụng rất nhiều, nhưng hắn cũng không mở miệng cười nhạo tiếng nào, vẫn cười híp mắt tiếp đãi.

Nhưng vì sao phụ nhân mặt đen này cứ luôn nhìn chằm chằm vào người ta như thế?

Người làm ăn có kẻ nào không mặt dày? Lúc mới bắt đầu chưởng quỹ còn có thể mặt không đổi sắc, nhưng bị nhìn chằm chằm quá lâu khiến cho hắn cũng bắt đầu dựng cả lông rồi, huống hồ chưởng quỹ thật sự chưa nhìn ra cái gì từ trong ánh mắt này. Giống như thể mình đã ngủ với vợ người ta vậy, nhưng vừa nhìn phụ nhân mặt đen này chính là một phụ nhân, lấy đâu ra vợ cho mình ngủ?

Nghĩ tới nghĩ lui, chưởng quỹ nhủ thầm trong đầu: Chẳng lẽ gặp trúng kẻ điên rồi?

"Ngươi con mụ điên này chạy đến đó làm gì?!" Cố Thanh vừa ngăn An thị mua thùng nước xong, lại phát hiện bên người thiếu cô vợ, hắn nhìn bốn phía, phát hiện con bò già đã kéo xe đứng ở đằng trước cửa hàng đao cụ, còn người đang đứng bên trong cửa hàng đao cụ kia chẳng phải là vợ mình sao?

Tiểu tướng công cực kỳ tức giận không hề hay biết mình đã kêu lên tiếng lòng của chưởng quỹ người ta.

Tiếng kêu này coi như vô cùng trong trẻo, nhất thời thu hút không ít tầm mắt, hơn nữa những ngày qua Cố Thanh được Cố Phán Nhi nuôi rất tốt, gương mặt vàng vọt đã hơi trắng nõn, hơn nữa trông đã có da có thịt, thoạt nhìn nho nhã yếu ớt nhưng lại thanh tú đẹp mắt, vì thế người khác không khỏi ngắm nhìn thêm vài lần.

Thấy vị tiểu ca này đang chạy về phía mình, phụ nhân mặt đen cũng quay đầu lại nhìn, ánh mắt của chưởng quỹ lập tức sáng lên, gấp gáp nói: "Vị tiểu ca này, tiểu phụ nhân này là người nhà ngươi sao?" Sao lại không trông cho kỹ lại tùy tiện thả ra như vậy, rất dọa người có biết không?

Cố Phán Nhi vừa thấy ánh mắt chưởng quỹ là biết hắn đang nghĩ gì, nàng đập móng vuốt lên trên quầy, tỏ ra vô cùng khí thế: "Đoản đao ở chỗ ngươi chả ra sao cả, lão nương đây muốn tự chế tạo một cây, mượn xưởng rèn của ngươi dùng một lát!"

Đao cụ bày trên quầy vang lên lẻng xẻng, chưởng quỹ bị dọa sợ khẽ run rẩy, hắn mở miệng định mắng chửi người, đột nhiên liếc thấy một dấu tay nhiều thêm ở trên quầy kia, lời vừa đến khóe miệng đã nhanh chóng nuốt lại trở vào, bị nước miếng của mình làm sặc đến trợn mắt.

Giỏi cho một phụ nhân hung ác, còn hung ác hơn sơn tặc kia rất nhiều!

Cố Thanh cũng bị tiếng động lớn này dọa hoàng sợ, vốn cho rằng bà điên này định phá cửa hàng người ta, nghe lời nói phía sau hắn mới biết được dự định của nàng. Hắn biết rõ giá cả của binh khí ngắn này đắt hơn rất nhiều so với đao cụ bình thường, hắn nghĩ thầm tuyệt đối không cho phép Cố Phán Nhi mua, lòng thầm nhủ trong nhà có đao bổ củi vẫn còn dùng được mà.

Nhưng Cố Thanh cũng biết, con mụ điên này chính là tính khí mười con bò đều không kéo lại được, nếu như không cho nàng mua có khi nào nàng sẽ ra tay cướp luôn không? Hắn không khỏi liếc qua con bò Đại Hoàng, có trăm con bò như này cũng vô dụng!

Bò Đại Hoàng kêu lên hai tiếng "ụm bò", không biết là có ý gì.

Nhưng Cố Phán Nhi lại nghe rõ, nàng vỗ lên đầu con bò một cái: "Ồn ào cái gì mà ồn ào, lão nương biết mày đói bụng, đợi lát nữa tìm chỗ cho mày ăn no! Cái gì? Muốn uống nước? Bà đây cũng khát!"

Cố Thanh: ...

Chưởng quỹ: ...

Không rõ Cố Phán Nhi có thể nghe hiểu được tiếng bò Đại Hoàng hay không, chỉ biết khi nàng nói xong thì con bò lại im lặng quỷ dị, tình huống này bị người ta nhìn vào trong mắt càng cảm thấy quỷ dị.

"Ta muốn tự mình rèn một thanh đoản đao, dùng vật liệu của các ngươi, tốn bao nhiêu tiền ngươi cứ tính." Giọng điệu của Cố Phán Nhi không giống với đang thương lượng, kéo lực chú ý của chưởng quỹ đang quan sát con bò Đại Hoàng về.

Trong lúc lơ đãng, tầm mắt của hắn lại nhìn về dấu tay kia, chưởng quỹ rùng mình, không khỏi nhìn sang Cố Thanh như cầu cứu, ánh mắt nhìn sao đáng thương: Sao ngươi không quản đồ điên nhà ngươi vậy?

Nhìn dáng vẻ chưa đạt mục đích thì chưa từ bỏ ý định của vợ mình, trong đầu Cố Thanh bắt đầu tính toán chi li, nếu như thật sự phải bỏ tiền ra để mua một thanh đoản đao... hắn không khỏi thoáng nhìn giá cả, ánh mắt trực tiếp nhói đau, ba mươi hai lượng bạc, sao không đi cướp đi!

"Này, ta nói bà điên này, ngươi biết rèn sắt sao?" Mặc dù Cố Thanh đang gảy bàn tính nhỏ vang lên lạch tạch, nhưng tiền đề là vợ mình phải biết rèn mới được! Nếu như biết rèn, đi trả giá, xác định giá ở trên chi phí vật liệu, như vậy có thể tiết kiệm được không ít bạc đấy!

Cố Phán Nhi liếc nhìn đoản đao được gọi là bảo vật trấn tiệm kia: "Chẳng có vấn đề gì!"

Cố Thanh ngẫm nghĩ đến giọng điệu và vẻ mặt của vợ mình, một hồi lâu mới khó khăn rút ra kết luận, nàng biết rèn sắt, hơn nữa còn tự tin rèn ra một thanh đao chẳng kém cạnh gì bảo vật trấn tiệm của người ta. Tuy rằng Cố Thanh cảm thấy vợ mình phóng đại sự thật, nhưng nếu có thể tiết kiệm tiền, nàng lại sức lớn, đến lúc đó khi rèn sắt mình lại nhìn chút, thế nào cũng có thể làm ra một thanh giống vậy.

Vì vậy Cố Thanh cũng vỗ bàn: "Chưởng quỹ, cứ như vậy đi!"

Tiếng vỗ bàn này không vang lắm, giống như tiếng đánh rắm bị bóp nghẹt vậy, chưởng quỹ không hề bị dọa sợ, nhưng ánh mắt nhìn Cố Phán Nhi vẫn hoảng sợ, hắn nghi ngờ hỏi: "Như vậy là như thế nào?"

Cố Thanh nói: "Không phải vợ ta đã nói sao, nàng muốn tự mình rèn một thanh đoản đao để dùng, mượn xưởng rèn của các ngươi dùng, vật liệu do các ngươi cung cấp. Nhưng chưởng quỹ đừng lo lắng, tiền vật liệu này cứ tính cho bọn ta, tuyệt đối sẽ không để cho chưởng quỹ bị lỗ, nhưng mà chưởng quỹ ngươi không thể ăn nói lung tung, ta thì không sao nhưng mà tính tình vợ ta không tốt lắm, nếu như chọc tức nàng..."

Phụt -!

Chưởng quỹ suýt nữa đã phun ngụm nước nóng ra ngoài, hóa ra phụ nhân điên này lại là vợ của tiểu ca mi thanh mục tú đây! Vợ ngươi đáng sợ như vậy, tiểu ca ngươi chịu được sao?

Chưởng quỹ tỏ vẻ hoài nghi: "Vợ ngươi biết rèn sắt à?"

Vật liệu này không dễ nhập hàng, thứ nhất chưởng quỹ sợ rằng nếu phụ nhân mặt đen này không biết rèn sắt thì sẽ lãng phí vật liệu rèn, thứ hai là sợ rằng nàng không rèn ra sẽ nổi điên, thứ ba hắn sợ rằng sau khi lãng phí vật liệu của bọn họ lại còn không trả bạc.

Nhưng Cố Phán Nhi lại lạnh lùng phun ra một câu: "Đã xong chưa, lại dài dòng nữa thì trời sẽ tối!"

Chưởng quỹ ngay lập tức tỏ vẻ: "Xưởng ở phía sau, trong nhà bác thợ rèn xảy ra chút chuyện nên đã trở về, có lẽ lửa còn chưa tắt, tiểu học đồ hẳn là còn ở đấy, hai vị không cần khách khí, cứ việc sử dụng."

Chưởng quỹ này bị dọa sợ đến mức ngay cả chuyện tiền bạc cũng không đề cập nữa.

Nhận được cho phép, Cố Phán Nhi bước nhanh vào, trong đầu oán thầm, mấy thứ chào hỏi lễ phép này thật là phiền phức, nếu như là mình của trước kia thì làm gì sẽ nhiều lời với chưởng quỹ này như vậy, cứ thẳng tay đánh chết rồi đoạt luôn xưởng rèn. Nhưng kể từ khi xuyên đến chỗ này, Cố Phán Nhi cảm thấy mình phải làm một người văn minh, cho nên mặc kệ đối phương dong dài như thế nào, nàng cũng hòa nhã thương lượng một chút.

Hòa nhã? Ừ, Cố Phán Nhi cho rằng chính là như vậy.

Sau khi vào cửa, Cố Phán Nhi còn cực kì không khách khí quay đầu lại dặn dò một câu: "Chưởng quỹ, Đại Hoàng của nhà trưởng thôn bọn ta đói bụng khát nước, nếu như ngươi thuận tiện thì hãy cho nó ăn!"

Chưởng quỹ lau mồ hôi: "Thuận tiện, thuận tiện, không thành vấn đề!"

Không thành vấn đề ở đâu ra, đây là nơi rèn sắt chứ không phải chỗ bán gia súc, lấy đâu ra cỏ cho bò ăn! Nhưng chưởng quỹ quay đầu nhìn thoáng qua quầy hàng, vẫn cắn răng kêu tiểu nhị đi mua cỏ cho bò, còn về phần nước, nhà ai chẳng có? Đúng rồi, hình như phụ nhân đen kia nói khát!

Chưởng quỹ giật mình, định dặn dò tiểu nhị lấy ấm nước, nhưng chợt nhớ ra tiểu nhị đã bị mình kêu đi cho bò ăn. Sau đó, hắn vừa định gọi tiểu học đồ nhưng lại nghĩ đến phụ nhân đen kia có thể cần tiểu học đồ giúp đỡ, chưởng quỹ do dự, vẫn tự mình đi múc nước.

Vừa lấy nước trở về, chỉ thấy phụ nhân kia vén tay áo lên, có hình có dạng rèn sắt, tiểu học đồ thì ở bên cạnh kéo bễ làm cho lửa cháy càng lúc càng to, chưởng quỹ cảm thấy tò mò theo.

Không lẽ phụ nhân đen này thật sự biết làm nghề rèn sao?

Chẳng lẽ sở dĩ phụ nhân đen này đen như vậy, sức lớn như vậy cũng bởi vì làm nghề rèn luyện ra được sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp