Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 53


1 tháng

trướctiếp

Chương 105: Thông báo về lò luyện thuốc

Tối thiểu... không cần ta phải chôn cùng đúng không?

Tư Nam lại nói: "Thách nàng cũng không dám! Chỉ là hai trăm lượng..." thực sự không dễ nghe!

Thậm chí không cần điều tra cũng biết thông tin về phụ nhân mặt đen này, Tư Nam cũng không sợ bọn họ chạy mất, dù sao họ còn có người thân đang làm việc trong phủ, vì thế hắn không chút do dự thả người đi. Đồng thời cũng ngầm quyết định, cho dù phụ nhân mặt đen này là thú y thật hay giả, hắn vẫn muốn thử phương pháp chữa trị quái dị này.

Đại Phú Đại Quý nghe xong sắc mặt cổ quái, nhưng hai trăm lượng bạc, từ khi nào công tử lại quan tâm đến tiền vậy?

So với tâm trạng buồn bực của đám người kia, tâm trạng ba người Cố Phán Nhi coi như là tốt. Từ trước đến nay An thị sẽ không suy nghĩ quá nhiều chuyện, lúc này An thị chỉ biết con dâu của mình rất giỏi, khiến đám người này bị dọa đến ngây ngốc, nàng cảm thấy cưới được cô con dâu này quá tốt. Còn Cố Thanh thì mặc dù trong lòng vẫn hơi lo lắng, nhưng bị hai trăm lượng bạc phân tán không ít lực chú ý, trong mắt hắn ngoài tiền ra thì cơ bản không nhìn thấy những thứ khác.

Cố Phán Nhi đặt mông ngồi trên bạc, ngăn cản tầm mắt giống như nô lệ đồng tiền của Cố Thanh, nghiêm túc nói: "Nhờ sự nỗ lực của ta, bạc nhiều thêm chín mươi lượng, vì thế ta quyết định nói ra tính toán của mình, không ai được phép phản đối!"

Bạc bị che khuất, Cố Thanh lập tức nóng mắt: "Ngươi mụ vợ điên này lại định làm gì?"

Cố Phán Nhi bẻ đầu ngón tay tính toán: "Ta muốn mua một cái lò luyện thuốc lớn, chính là loại lò luyện thuốc lớn đến có thể đun được ít nhất một nửa lượng thùng tắm, hơn nữa nhất định phải là kim loại. Nếu lò luyện thuốc bình thường không được thì lấy cái Thiên Cân đỉnh cũng được, sau đó mua thêm một cái thùng tắm lớn, cái loại có nắp đậy. Ừm, tạm thời chỉ vậy thôi!"

An thị đơ ra, đôi mắt to ngập nước cũng không chớp.

Vẻ mặt Cố Thanh cũng dại ra, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, sắc mắc khó coi đến cực điểm: "Mụ vợ điên này quả nhiên điên rồi! Trước không nói đến có mua được cái lò luyện thuốc như vậy hay không, phải biết rằng một cái nồi sắt to cực kỳ mỏng cũng cần vài lượng bạc, lò luyện thuốc như ngươi, chín mười lượng bạc cũng không mua nổi cái nắp!"

Cố Phán Nhi sững sờ: "Khoa trương như vậy sao?"

Lúc này An thị cuối cùng hoàn hồn, duỗi móng vuốt kéo góc áo Cố Phán Nhi, đáng thương giải thích: "Có lẽ lò luyện thuốc Đại Nha nói cũng không khác gì Thiên Cân đỉnh, nhưng Đại Nha con có biết một cái Thiên Cân đỉnh cần bao nhiêu bạc không?"

Cố Phán Nhi đương nhiên không biết, liếc mắt hỏi: "Bao nhiêu"

An Thị tỏ vẻ không đành lòng nói: "Ít nhất cũng phải năm trăm lượng bạc."

Cố Thanh tiếp lời: "Hơn nữa hầu hết các đỉnh đều dùng để dâng hương, chỉ có chùa miếu hương khói ngập tràn và nhà giàu có mới sử dụng, mà muốn mua một cái đỉnh còn cần mối quan hệ rất cứng. Cho nên ngươi muốn mua một cái đỉnh về thì hãy mơ đi!"

"Chết tiệt! Vậy có chùa miếu đóng cửa hay nhà giàu có gặp phải biến cố lớn không?" Cố Phán Nhi nghĩ rằng mua đồ cũ thế nào cũng phải rẻ hơn một chút chứ? Kết quả hai người bé nhỏ trong lòng nàng bắt đầu đánh nhau.

Lời vừa nói xong, sắc mặt hai mẹ con trở nên cổ quái, ánh mắt nhìn Cố Phán Nhi giống như nhìn người ngoài hành tinh.

Dù cho Cố Phán Nhi da mặt có dày cũng có hơi ngượng ngùng: "Sao lại nhìn con như vậy?"

An thị hơi lo lắng hỏi: "Đại Nha à, con sẽ không muốn vật xui xẻo đó chứ?"

"Xui xẻo?" Cố Phán Nhi rõ ràng không hiểu.

An thị thấy Cố Phán Nhi không hiểu cũng không nghi ngờ nhiều mà nghiêm túc giải thích: "Đối với chùa miếu hay nhà giàu có, đỉnh là nơi tập trung hương khói nhất, cũng là biểu tượng của sự hưng thịnh hay suy tàn. Nếu nơi đó phát triển không ngừng chứng tỏ đỉnh đó là một đỉnh tốt, còn nếu ngày một suy tàn thì cái đỉnh đó cũng tập trung những thứ bẩn thỉu không rõ ràng, không thể tái sử dụng."

Cố Phán Nhi nghe xong ngẩn ngơ, chính là không hiểu tại sao chuyện tốt xấu này lại có dính dáng quan hệ đến cái đỉnh.

Kiếp trước Cố Phán Nhi có việc gì chưa từng làm chứ? Đào mộ tổ tiên nhà người ta cũng cứ thế mà làm, lấy đồ của người chết cũng không cảm thấy xui xẻo, chỉ một cái đỉnh thắp hương như vậy sao có thể cảm thấy xui xẻo. Huống hồ sự suy tàn của một chùa miếu hay một gia tộc có liên quan gì đến cái đỉnh người ta? Xảy ra chuyện còn đổ cho đỉnh người ta, đạo lý gì đây?

Nhưng mặc dù như thế Cố Phán Nhi vẫn hỏi một câu: "Nương tin chuyện đó hả?"

An thị đáng yêu chọc ngón tay, lén lắc đầu: "Cái đó... thực ra nương không tin."

Cố Phán Nhi lại liếc nhìn Cố Thanh: "Vậy ngươi tin sao?"

Cố Thanh lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: "Lúc nhỏ không ít lần ta đi chùa miếu dâng hương với nương, cho dù đi đến nơi nào đều là ta sống không quá mười ba tuổi, nhưng ngày ta lấy ngươi vừa tròn mười ba tuổi, đến bây giờ sống vẫn tốt."

Ý này chính là không tin hả? Vẻ mặt Cố Phán Nhi bắt đầu trở nên cổ quái: "Nói như vậy có lẽ có đỉnh không cần trả tiền, chỉ là không biết chỗ nào có thể làm ra, hai người..."

"Thiên Phật tự!"

"Đỉnh nặng gần năm trăm ký, đường kính miệng đỉnh hai thước tám, ba chân hơn nữa có nắp!"

Cố Phán Nhi: "..." Tại sao hai người này biết rõ như vậy?

Nhưng lại không biết lúc trước Thiên Phật tự này thực sự có thù oán với mẹ con An thị, An thị lúc đó vẫn giữ thói quen đi dâng hương vào Trung thu hàng năm, có một lần đi đến Thiên Phật tự nghe nói hương khói ở rất thịnh rất linh. Sau khi dâng hương xong cũng đi xem bói, đầu tiên là cầu công danh, kết quả là rút được quẻ hạ hạ, chú định vô duyên; lại cầu nhân duyên, kết quả lại rút trúng quẻ hạ hạ, mệnh khắc vợ, cả đời cô độc; lại cầu số mệnh, kết quả vẫn trúng quẻ hạ hạ, hơn nữa lão hòa thượng còn đại giác ngộ nói một câu: "Thì ra là mệnh chết sớm, chẳng trách, chẳng trách à!"

Dù cho An thị có là con cừu cũng không nhịn được nổi giận, mắng lão hòa thượng mắt chó đui mù, hất bát hương của người ta.

Lão hòa thượng cũng tức giận, cho rằng gặp phải hai mẹ con xui xẻo này thật sự chính là xui xẻo lớn tám kiếp.

Cố Thanh lúc đó mới năm tuổi, không chỉ nghe tin mình có thể chết sớm, mệnh lại quá xấu, sợ đến mức cứ thế khóc oa oa, dù còn nhỏ tuổi nhưng đã rất hận Thiên Phật tự.

Hai mẹ con ra khỏi miếu, miệng vẫn còn nguyền rủa sớm muộn gì chùa miếu này cũng sụp đổ!

Không ngờ mới trôi qua chưa đến năm năm, Thiên Phật tự đã xảy ra chuyện, mùa hè năm ấy trong miếu hương khói vẫn tràn đầy, thậm chí còn tràn đầy hơn năm ngoái, nhưng cũng chính lúc này, khách hành hương đi dâng hương trong chùa miếu lại vài ngày liên tiếp có người ngất xỉu, thậm chí có nhiều người đã chết trong miếu.

Mời ngỗ tác đến khám nghiệm tử thi nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân, chỉ nói là đều đột nhiên mệt chết.

Một người đang yên ổn đột nhiên mệt chết, hơn nữa lại cố tình chết ở trong chùa miếu, vả lại sự việc còn liên tiếp xảy ra, dần dần mọi người đổ hết lỗi lên đầu Thiên Phật tự, cho rằng trong chùa này có thứ không sạch sẽ, nên mới sẽ liên tiếp có người chết.

Cửa Phật vốn là nơi thanh tịnh, đột nhiên trở nên không sạch sẽ, khiến ai cũng cảm thấy sợ hãi.

Kết quả ngày càng ít người đến Thiên Phật tự, cuối cùng đến một khách hành hương cũng không có, Thiên Phật tự gắng gượng chống đỡ ba năm cuối cùng không thể trụ nổi, hòa thượng trong miếu cũng rời đi, tản ra. Cách đây không lâu, Thiên Phật tự to lớn hoàn toàn trống rỗng, Thiên Cân đỉnh vĩ đại kia tự nhiên lưu lại trong miếu.

Biết được tin này, mẹ con An thị có thể nói lòng dạ hẹp hòi vui sướng khi người gặp họa.

Thậm chí khi nhắc đến cái đỉnh ấy, hai mẹ con chẳng những không cảm thấy xui xẻo, còn cảm thấy nếu như có thể đem về nhà cũng coi như là xả được cục tức, dù sao hai người đã dâng hương và cầu phúc ở trên cái đỉnh đó. Hơn nữa so sánh ra, cái đỉnh kia còn miễn phí, đối mặt với Cố Phán Nhi đang cần đỉnh, Cố Thanh cảm thấy: Có lợi không chiếm, khốn kiếp!

Dần dần Cố Phán Nhi cũng hiểu được vì sao mẹ con hai người lại có nét mặt kì lạ như thế, nhưng mà so với sự tức giận và bất bình của hai người, Cố Phán Nhi lại tò mò về lão hòa thượng của Thiên Phật tự hơn, chẳng qua hiện giờ ngôi chùa đó đã sụp đổ, lão hòa thượng chắc chắn cũng không ở đó nữa.

Thật ra, theo Cố Phán Nhi, lão hòa thượng coi như không tính sai, về cơ bản có thể nói là tính đúng.

Chính là lão hòa thượng không tính ra nàng khách đến từ bên ngoài này, nhưng nếu không có nàng khách đến từ bên ngoài này thì vào ngày thành thân hôm đó, Cố Đại Ngốc chắc chắn đã chết thẳng cẳng, đám cực phẩm nhà bên kia làm sao có thể buông tha cho tiểu tân lang Cố Thanh này.

Không nói cái khác, ngày đó nếu nàng vẫn tiếp tục trốn trong phòng không ra ngoài, hai mẹ con ở bên ngoài cũng phải bị giày vò đến chỉ còn một hơi.

Ngươi nói nếu như người không còn, nói gì đến tương lai?

Lão hòa thượng này không tồi, còn biết cả bấm độn. Tuy rằng Cố Phán Nhi luôn cho rằng chỉ có đạo sĩ mới biết việc bấm độn này, nhưng sở dĩ đám lừa ngốc đó biết là vì họ đã đoạt mất truyền thừa của đạo sĩ người ta. Nhưng dạo này, cho dù là truyền thừa của ai, chỉ cần có thể cướp được thì nó sẽ trở thành truyền thừa của mình, người khác chẳng thể nào ghen ghét hay oán hận.

Thiên Phật tự nằm trên con đường vào thành, ban ngày ban mặt không tiện đi chuyển đồ, ba người thương lượng một chút rồi quyết định trước tiên đi dạo trong thành, đợi đến khi trời sắp tối thì ra khỏi thành, sau khi lấy được đỉnh sẽ đi đường xuyên đêm.

Vừa nghe thấy đi dạo phố, mắt của An thị đã sáng lên, không thèm quan tâm đến Cố Thanh mặt đen như đáy nồi bên cạnh, lôi kéo Cố Phán Nhi đang sốt ruột nhìn chỗ này chỗ kia, thứ này muốn mua thứ kia cũng muốn mua, nôn nóng đến mức Cố Thanh đi phía sau ra sức khuyên bảo.

"Nương, chúng ta không nuôi lợn, cái máng lợn này không dùng được, mua cũng vô dụng."

"Nương à, nếu như nương muốn mua cái sọt này thì cứ lấy hai cái là được, mua nhiều hơn mình cũng không dùng đến!"

"Con nói nương này, nương lớn như vậy rồi còn ăn đồ chơi làm bằng đường sao... Được, vậy nương lấy hai cái, không phải con nói lấy hai cái sao? Sao lại cầm một vốc lớn như vậy, đều hơn hai mươi cái!"

"Nương, nương nhìn xem dây buộc tóc cô nương gia buộc làm gì? Cái gì?! Nương muốn mua, không được!"...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp