Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 52


1 tháng

trướctiếp

Không chỉ Tư Nam nghĩ như vậy, ngay cả Cố Thanh đang làm con rùa ở bên cạnh cũng nghĩ như vậy, chỉ thiếu không trực tiếp phỉ nhổ ra.

Tuy nhiên, câu nói 'Còn ngươi một tháng đều tương đối khó khăn' của Cố Phán Nhi lại khiến Tư Nam nghe lọt, hơn nữa chưa từng hoài nghi gì nhiều, chuyện này ai nói đều vô dụng, thân thể của mình thì chỉ có mình biết. Đừng nói là một tháng, chưa biết chừng lúc nào đó hắn ngủ thiếp đi rồi cuối cùng không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Tư Nam ngơ ngác sờ lên mặt mình, đôi mắt hoa đào khẽ chớp, trong lòng buồn bã nghĩ, chẳng lẽ một mỹ công tử hào hoa phong nhã như mình lại im hơi lặng tiếng chết đi, sau đó chôn dưới đất biến thành hồng nhan xương khô giống như những lão nhân chân chính có khuôn mặt như vỏ cây già sao?

Chỉ nghĩ đến thôi hắn đã thấy đáng sợ, nổi da gà khắp người, tâm trạng càng u buồn hơn.

"Công, công tử, ngài đừng buồn, lời phụ nhân mặt đen kia nói tuyệt đối không phải sự thật, công tử chắc chắn sống lâu trăm tuổi!" Đại Phú lo lắng nhìn công tử nhà mình, thỉnh thoảng dùng ánh mắt dữ tợn nhìn sang Cố Phán Nhi.

Tư Nam ngơ ngác quay đầu lại, nhìn khuôn mặt phúc khí của Đại Phú, yếu ớt nói: "Ngươi nói rất đúng, nhưng nếu bổn công tử mất sớm, ta nhất định sẽ thưởng cho ngươi chôn cùng, đến lúc đó ngươi vẫn là người hầu chân chó của bổn công tử, tin tưởng ngươi cũng nhất định là một tên cẩu nô tài hợp cách!"

Đại Phú lập tức cứng đờ, mồ hôi! Mồ hôi như hạt đỗ! Mồ hôi điên cuồng...

Cố Phán Nhi không nhìn sắc mặt của đối phương thì thôi đi, nàng lại còn đá vào con báo lớn: "Lão lưu manh năm lượng rưỡi, ngươi có cần vật chôn theo này không?"

Tư Nam yếu ớt nói: "Người sắp chết rồi còn cần đồ đạc gì nữa? Tục ngữ có câu: sống không mang theo đến chết không thể mang theo, người đi trà lạnh, người chết như đèn tắt, chết rồi thì không biết gì nữa, đồ vật có tốt đi chăng nữa thì làm sao? Chết rồi còn có thể dùng ư? Con người thật sự có kiếp sau sao, chết rồi..."

Cố Phán Nhi vỗ mạnh vào đầu con báo: "Đệt, một từ, ngươi có muốn con báo này không!"

Tư Nam lập tức hét lên: "Muốn, ta muốn nó!"

Cả đám người bật ngửa, còn cho rằng vị công tử này sẽ cứng rắn hơn, cho dù không đánh nữ nhân này một trận thì cũng sẽ không mua đồ của nàng ta, ai ngờ rằng công tử này lại tốt tính như vậy, bị người ta nói thành như này rồi mà vẫn muốn mua con báo.

Cố Phán Nhi lập tức đưa ra quyết định: "Nể tình ngươi dứt khoát như vậy, đưa hai trăm lượng bạc là hoàn thành giao dịch! Tấm da hươu này coi như hàng đi kèm, giao dịch đi, cứ lải nhải nữa trời sắp tối luôn rồi!"

Mọi người như hóa đá, đây đâu phải là lải nhải, rõ ràng là đang tranh cãi có được không?

Tư Nam cắn môi, thân thể bệnh tật mảnh mai lảo đảo sắp ngã, dáng vẻ như bị bắt nạt ấm ức gật đầu: "Quản gia đưa bạc đi, ta thấy con báo này rất tốt, nên... mua đi!"

Dáng vẻ này nhìn còn rất đẹp, khiến cho người ta nảy sinh xúc động muốn yêu thương, Cố Phán Nhi nhìn xem choáng váng.

Nhưng Cố Phán Nhi là ai, nhìn choáng váng không có nghĩa rằng nhìn chằm chằm, tiền người ta trả nên thu vẫn kiên quyết phải thu, khó thấy đối phương sòng phẳng như vậy, nàng thu bạc cũng thu sòng phẳng. Cho dù đối phương cố ý giở trò xấu, đưa hai trăm lượng bạc trần trụi, cả một túi lớn nặng mười ký không nói, còn rất dễ dàng bị trộm chú ý đến, Cố Phán Nhi vẫn rất biết ơn đối phương, dù sao tốt xấu gì đối phương không trả bằng tiền đồng, bằng không kể cả kéo về đều ngại khó khăn.

Tư Nam thấy bạc đã đưa ra, con báo cũng được mang vào nhà, đôi mắt đào hoa của hắn nhìn về phía Cố Phán Nhi ngược lại càng mê người hơn, kết hợp với khuôn mặt tuấn tú đó thật sự run sợ động lòng người, khiến người ta thương yêu, mắt hắn rưng rưng: "Những gì hắc phu nhân nói lần trước có phải sự thật không? Nếu như bây giờ ta mới bắt đầu thì còn kịp không? Ta... chỉ muốn nghe sự thật thôi, được không?"

Cố Phán Nhi nổi hết cả da gà, thầm chửi hắn là đồ yêu nghiệt biến thái, kể cả bị hắn gọi là 'hắc phu nhân' thì cũng đã miễn dịch, nàng nhanh chóng trả lời: "Đương nhiên là thật, ngay cả trân châu đều không thật như vậy! Bây giờ bắt đầu có lẽ còn hữu dụng, mặc dù lá gan của ngươi đã trở thành độc dược, có thể đầu độc chết mười con chó chỉ với một mảnh gan nhỏ bằng móng tay, nhưng máu của ngươi có thể trị bách bệnh, chậm rãi điều trị, chủ yếu là điều trị khỏe dạ dày thì ngươi có thể sống rất tốt. Nói đến đây thôi, thích nghe hay không tùy ngươi, dù sao người chết cũng không phải là ta!"

Vẻ mặt Tư Nam hơi đờ đẫn, khóe miệng khẽ nhếch lên nhẹ nhàng đến không thể nhận ra run rẩy vài cái, đưa tay che ngực của mình lại.

Quản gia vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Vị tiểu nương tử này biết y thuật?"

Cố Phán Nhi liếc nhìn hắn, thầm nghĩ lão cáo già, nàng tùy tiện đáp lại: "Ừm, ta là thú y! Chuyên chữa trị các loại không phục, bị thương! Ngươi có biết vì sao con bò Đại Hoàng này lại dính ta như vậy không? Chính vì ta đã chữa khỏi cho nó nên nó mới dính ta đó."

Tư Nam: "..."

Quản gia: "..."

Những người còn lại: "..."

Chương 104: Lão tiên sinh (5)

Dù Cố Thanh cho rằng tâm lý của mình đã đủ mạnh nhưng lúc này hắn suýt chút nữa muốn sụp đổ, con mụ điên này càng ngày càng chán sống rồi, cứ tiếp tục như vậy chẳng những đắc tội với người khác mà còn liên lụy đến cả bản thân hắn. Thật sự chỉ mong cắn chết con mụ điên này để tránh lúc nào cũng phải lo lắng, tim sắp vỡ nát luôn.

Hắn không khỏi nhỏ giọng nói: "Con mụ kia, ở nhà ngươi lanh mồm lẹ miệng thì thôi, chỉ cần đóng kín cửa thì nhà mình có như nào cũng dễ nói, nhưng giờ đang ở bên ngoài, tốt xấu gì phải chú ý chút!"

Cố Phán Nhi liếc hắn, môi mấp máy nhưng lại không nói gì.

"Ngươi có nghe ta nói gì không?" Cố Thanh đang lo lắng muốn chết, không nhìn thấy sắc mặt quản gia kia u ám đến cỡ nào sao? Ngay cả Tư công tử đều sắp tức điên lên rồi, người ta nhà lớn nghiệp lớn, đâu phải người tiểu môn tiểu hộ như mình có thể đắc tội được.

Cố Phán Nhi thở dài: "Haizz, đáng tiếc cái miệng tiện chưa được trị!"

Cố Thanh run rẩy, phen này hắn rất muốn khóc!

Sắc mặt Tư Nam từ đen chuyển sang xanh, rồi lại từ xanh chuyển sang đen, đâu còn giả vờ được nữa, mặt thối ra hỏi: "Hắc phu nhân, chính như ngươi nói, ngươi thật sự là thú y à?"

Cố Phán Nhi nhìn Cố Thanh đang tỏ vẻ lo lắng, rồi mới nhìn sang Tư Nam: "Tất nhiên là... không phải!"

Tư Nam thở phào nhẹ nhõm, nhưng cho dù đối phương thẳng thắn nói mình không phải là thú y, trái tim đang treo cao của hắn cũng không buông xuống được, từ trong lời nói hắn thấy đối phương là đồ điên rõ ràng, đầu óc tuyệt đối có bệnh. Một kẻ đầu óc có bệnh có thể kê đơn thuốc trị bệnh sao? Dù thế nào Tư Nam cũng không thể thuyết phục bản thân tin tưởng được.

Quản gia nghe đến đó nào còn không biết mình bị chơi xỏ, sắc mặt trở nên khó coi, nhỏ giọng nói với Tư Nam: "Đại công tử, có cần..." Quản gia trầm mặc xuống, ở chỗ người bên ngoài không nhìn thấy, làm một động tác cắt cổ với Tư Nam.

Tư Nam lắc đầu, thấp giọng nói: "Không cần, tạm thời ta còn không cần chôn cùng."

Lại thấy Cố Phán Nhi đột nhiên tỏ vẻ nghiêm túc nói với Tư Nam: "Nếu như đến buổi tối ba ngày sau phương pháp chữa trị kia không có bất cứ tác dụng gì cho ngươi, dù sao đến thời điểm đó kể cả nước ngươi đều không uống nổi rồi. Nếu một người không ăn không uống thì cơ thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi, điều này hẳn ngươi hiểu. Ta vẫn câu nói cũ, những thứ gọi là dược liệu trân quý đó vẫn nên ngừng dùng là hơn, bệnh trên người ngươi lấy thô dưỡng tương đối tốt."

Nếu dưỡng thích đáng, toàn thân người này đều là bảo vật, nếu dưỡng không tốt thì chỉ có một con đường chết.

Đương nhiên Cố Phán Nhi không nói những lời đó ra, kỳ thực nàng hy vọng mắt đào hoa biến thái này có thể vượt qua cửa ải sinh tử, đến lúc đó thậm chí nàng có thể loại bỏ độc tố trong gan thay hắn, nhưng tiền đề là hắn phải có thể sống.

Tư Nam nhìn sâu vào Cố Phán Nhi, vẫy tay ra hiệu cho người hầu dìu hắn vào, trông dáng vẻ đó của hắn cũng không biết có tin những lời Cố Phán Nhi nói hay không. Chính là sau khi đám người này rời đi, vợ chồng Cố Đại Hải vẫn luôn không dám thở gấp cuối cùng mới dám thở mạnh, ánh mắt nhìn về phía Cố Phán Nhi có trách móc sâu sắc.

Cố Phán Nhi biết mình đã dọa đến hai vợ chồng nhị bá, nàng hơi ngại ngùng sờ mũi, cũng không biết nên nói gì để an ủi, nên dứt khoát không nói gì cả.

Cố Thanh do dự một lúc, vẫn mở miệng an ủi nói: "Nhị bá, nhị bá nương đừng lo lắng, từ khi khỏi bệnh Đại Nha nàng ấy đã nghĩ thông rồi, hiểu được không ít chuyện. Những lời nói với... Tư công tử phần lớn đều là thật, phương pháp chữa trị đó... tự khắc cũng có tác dụng. Vì thế hai người đừng quá lo lắng, như thường lệ làm tốt công việc của mình là được, đừng suy nghĩ quá nhiều."

Vợ chồng Cố Đại Hải nhìn nhau, bất đắc dĩ một phen, chuyện đã thành ra như vậy không làm vậy cũng chẳng còn cách nào khác, nhỏ giọng nói: "Đại Nha, tuy rằng nhị bá với nhị bá nương không biết phương pháp chữa trị cháu nói với Tư công tử là gì, nhưng nhị bá hy vọng Tư công tử dùng phương pháp chữa trị của cháu có thể tốt lên, còn nếu như không thể..."

Cố Phán Nhi xua tay ngắt lời: "Không có nếu như, tên biến thái đó chắc chắn không chết được!"

Vợ chồng Cố Đại Hải lại liếc mắt nhìn nhau, nhìn kiểu gì cũng thấy Cố Phán Nhi phạm vào bệnh điên, trong nhất thời không biết nên nói gì mới phải. Nhìn thấy thời gian ra ngoài đã lâu, hai người đều phải quay về làm việc, không nên ở bên ngoài quá lâu, đành phải từ bỏ việc thuyết phục Cố Phán Nhi, hai vợ chồng định khi trở về lại bàn bạc thêm.

Trong khi đó một nhà ba người Cố Phán Nhi lại tranh thủ trời vẫn còn sáng, định đi dạo phố mua chút đồ.

Tư Nam trở về phủ cũng không bình tĩnh, nhìn chằm chằm con báo một lúc lâu, đột nhiên thốt ra một câu: "Các ngươi nói xem, có phải bổn công tử lại bị lừa tiền không? Lần trước là năm lượng rưỡi, lần này là hai trăm lượng!" Thực ra điều Tư Nam lo lắng nhất là lần gặp mặt tiếp theo phụ nhân mặt đen kia có trực tiếp gọi hắn là "hai trăm lượng" không.

Đại Phú Đại Quý liếc mắt nhìn nhau, lần này họ thực sự hy vọng phương pháp chữa trị đó là tốt, có thể khiến công tử tốt lên.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp