Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 51


1 tháng

trướctiếp

Không thể không nói, Cố Đại Hải đã suy nghĩ rất nhiều trong một chốc lát này.

Cố Phán Nhi không hề tò mò gì với cái gọi là đại công tử, do đó khi Tư Nam đi ra nàng cũng chỉ đang phân cao thấp cùng con bò Đại Hoàng, không phải nàng không muốn trực tiếp bỏ mặc con bò ở đây để rời đi, mà bởi vì nàng đi đến đâu thì nó đi theo đến đó, con báo lớn vẫn ở trên xe bò này, nàng cũng không thể bỏ mặc không quản được.

Nhưng Cố Thanh lại khác, hắn hơi tò mò với người được gọi là đại công tử này, quan trọng hơn nữa người ta chính là khách mua hàng.

Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, Cố Thanh cảm thấy Tư Nam hơi quen mặt, hắn nhìn thêm lần nữa lại càng cảm thấy quen thuộc hơn, nhưng trong chốc lát không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu. Có điều khi hắn nhìn thấy Đại Phú Đại Quý hai tên hơi mập ở bên cạnh đối phương, lập tức choáng váng mắt, phen này coi như đã nhớ ra, đó chẳng phải là ba người đã bị con mụ điên lừa gạt sao?

Trong phút chốc như vậy Cố Thanh định che mặt bỏ chạy, nhưng rất nhanh đã trấn định lại.

Bình thường con mụ điên này rất không đáng tin, nhưng việc làm ra hình như đều rất đáng tin, cũng ví dụ như nàng đã nói công tử này bổ quá mức sớm hay muộn sẽ bổ chết, hiện giờ xem ra giống như thật sự có dáng vẻ như vậy. Lần trước nhìn đối phương còn tốt chút, ít nhất có thể tự mình đi lại, nhưng lúc này cần người khác giúp đỡ mới có thể di chuyển.

Mặc dù con mụ điên này chưa kê thuốc được bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần nàng kê thuốc thì đều là thuốc tốt, không xảy ra vấn đề gì.

Tổng hợp những điều trên, Cố Thanh cảm thấy mình đáng nhẽ nên vàng thật không sợ lửa.

Cho dù thật sự xảy ra chuyện, còn có nắm đấm của con mụ điên!

Lần đầu tiên Cố Thanh cảm thấy cưới một cô vợ bạo lực như vậy vẫn có chỗ tốt, chí ít người bình thường không thể ức hiếp được người nhà mình, nghĩ vậy hắn cảm thấy con mụ điên này cũng không đáng ghét lắm.

Cho dù như vậy, Cố Thanh vẫn lùi lại vài bước, tiến lại gần Cố Phán Nhi, nhỏ giọng nhắc nhở: "Này, mụ điên, hình như chúng ta gặp người quen!"

"Người quen? Ở đâu?" Cố Phán Nhi cao giọng, rõ ràng hơi mất hứng, nàng không ngờ chỉ một lần đến huyện thành lại có thể hai lần gặp được người quen, huyện thành này nhỏ như vậy ư? Cố Phán Nhi rất khó chịu, thậm chí là cảm thấy vô cùng phiền phức.

Bị nàng kêu to như vậy, sắc mặt Cố Thanh tối sầm lại, đúng là con mụ ngu ngốc!

Tư Nam cảm thấy giọng nữ này rất quen tai, vốn còn không quá để ý đến những người ngoài cổng, nhưng vừa nghe thấy giọng nữ này ánh mắt của hắn lập tức quét tới, kể cả bản thân hắn cũng không biết vì sao lại sẽ có có phản ứng như thế.

Chỉ vừa liếc mắt hắn đã nhận ra người phụ nữ mặt đen đang đẩy đầu con bò kia, lập tức trợn trừng mắt.

Đại Phú cũng trừng to mắt, khoa trương kêu lên: "Ả lừa đảo!"

Cố Phán Nhi vốn mờ mịt nhìn quanh, nghe thấy tiếng kêu lập tức nhìn sang, đập vào mắt đầu tiên là Đại Phú, tuy rằng cảm thấy hắn hơi quen mắt, nhưng nàng xác định không phải người có liên quan gì, nên trực tiếp bỏ qua, sau đó mới dời tầm mắt lên trên người Tư Nam, ấn tượng người này mang đến cho nàng sâu một chút như vậy, ít nhất sâu hơn Đại Phú.

Cố Phán Nhi sững sờ ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra anh chàng bệnh hoạn này, có điều nàng không biết tên của đối phương nên buột miệng nói: "Năm lượng rưỡi, ta nhớ ngươi chính là năm lượng rưỡi đó!" Sau đó, nàng lại nhìn xung quanh, không thấy khuôn mặt quen thuộc nào nữa, không khỏi nghi ngờ hỏi Cố Thanh: "Này, người quen ngươi nói không phải là năm lượng rưỡi này đấy chứ?"

Năm lượng rưỡi? Sắc mặt Tư Nam tối sầm, khóe miệng co giật.

Đại Phú và Đại Quý lau mồ hôi, thầm nghĩ phụ nhân mặt đen này chết chắc rồi, nàng không biết gần đây đại công tử rất điên khùng sao?

Cố Thanh sửng sốt, ý định ban đầu của hắn là nhắc nhở con mụ điên này tên ngốc lần trước bị nàng lừa có lai lịch lớn, ai ngờ con mụ điên này vừa mở miệng đã sớm bị bại lộ rồi, hơn nữa lại còn cố tình đặt biệt danh cho người ta.

Không ngờ Cố Phán Nhi tùy tiện đẩy con bò ra, sau đó nhảy lên trên xe, tay chống nạnh ánh mắt cực kỳ có tính xâm lược quan sát Tư Nam, từng lời nói cay độc liên tiếp thốt ra từ trong miệng nàng: "Dạo này người e ngại mình sống thiếu kiên nhẫn thật hiếm thấy, năm lượng rưỡi ngươi coi như là một trong số đó. Hay là ngươi trời sinh đam mê uống thuốc vậy, hơn nữa còn là dạng thuốc không đắt tuyệt đối không uống. Nhìn lão tiên sinh ngươi liều mạng như vậy, lão nương đều phải hoài nghi có phải ngươi có tính toán bồi dưỡng mình thành dược nhân không? Nhưng theo ta thấy với thân thể nhỏ bé của lão tiên sinh ngươi, đoán chừng còn chưa kịp bồi dưỡng bản thân thành dược nhân thì đã làm cho mình thành người chết, ngươi... ưm ưm..."

Cố Thanh nào dám để Cố Phán Nhi nói tiếp nữa, hắn không nói lời nào leo lên xe bò, trực tiếp duỗi móng vuốt ra bịt miệng nàng lại, hạ giọng mắng: "Mụ điên ngươi không biết nói chuyện thì đừng nói nữa, nếu như chọc người ta tức chết luôn thì xong đời." Sau đó, hắn quay sang Tư Nam, ngượng ngùng giải thích: "Vị công tử, thật sự xin lỗi, vợ ta trời sinh đầu óc có vấn đề, xin công tử đừng quá để tâm, xin hãy tha thứ cho vợ điên nhà ta."

Cố Phán Nhi tức giận đẩy móng vuốt của Cố Thanh ra, chỉ vào móng vuốt của hắn lên án: "Ta nói ngươi lớn chừng này rồi còn nghịch bùn, không biết tay mình bẩn sao? Vậy mà ngươi còn dùng cái móng vuốt đó bịt miệng ta nữa, phi!"

"Ta còn bốc phân nữa kìa, hừ!"

"..."

Cố Phán Nhi hung hăng lau mặt, không tranh luận với tiểu tướng công nữa mà quay đầu nhìn sang Tư Nam đang u ám mặt mày: "Sao vậy, vị lão tiên sinh này không phục à? Ngươi cho rằng ta nói không đúng?"

"Tất nhiên là không đúng rồi, bổn công tử phong nhã hào hoa, chỗ nào giống lão tiên sinh chứ!"

"Lục phủ ngũ tạng suy yếu, trông như gần đất xa trời, dù dung nhan của ngươi như ngọc thì cũng không thể che giấu được ngươi có thân thể giống như một ông lão sắp chết, không gọi là lão tiên sinh thì là gì?" Cố Phán Nhi thốt ra những lời này không chút khách khí, lại không nghĩ tới lời nói này của nàng khiến cho bao nhiêu người thay đổi sắc mặt, dáng vẻ lỗ mũi hếch lên trời.

Phu thê Cố Đại Hải đổ mồ hôi, run lẩy bẩy không dám nói tiếng nào, chỉ lau mồ hôi.

Lão quản gia Tư gia nhíu mày thật sâu, dáng vẻ đa mưu túc trí, từ đầu đến cuối không hề nói một lời.

Nhưng Đại Phú và Đại Quý ở bên kia đang dìu Tư Nam thì không chịu, lập tức lên tiếng chửi bới: "Hay cho thứ đàn bà mặt đen chanh chua vô lễ nhà ngươi, chán sống rồi sao, công tử nhà ta là người loại phụ nhân ngu dốt như ngươi có thể đặt điều sao?"

"Ngươi mới là lão tiên sinh, công tử nhà ta tuổi vừa tròn đôi mươi, chắc chắn sống lâu trăm tuổi."

"Ta thấy ngươi rõ ràng là đang ghen tị công tử nhà ta đẹp trai, gia thế tốt nên mới ác ý nguyền rủa công tử nhà ta, loại người như ngươi nên dùng gậy đánh chết, đỡ phải còn sống há miệng nói lung tung đắc tội với người như vậy."

"Lòng dạ ác độc, không phải người tốt, đồ đàn bà xấu xí!"...

Hai người vừa tung vừa hứng, chỉ trong chốc lát đã liến thoắng mắng chửi một đống, Cố Phán Nhi người bị chửi còn chưa cảm thấy gì, Tư Nam đứng giữa hai người bọn họ lại là người đầu tiên không chịu nổi nữa, hắn giơ tay lên thưởng cho mỗi người một cái bạt tai, mặt tối sầm gầm gừ: "Hai đứa ngu xuẩn các ngươi im miệng cho bổn công tử!"

Đại Phú và Đại Quý lập tức ngậm miệng, thế giới này cuối cùng cũng thanh tĩnh.

Trong nhà nâng ra một chiếc ghế ra, Tư Nam đặt mông ngồi xuống, lặng lẽ thở phào, nếu hắn cứ tiếp tục đứng đó thêm một lúc nữa có thể sẽ đứng đến ngất xỉu, đến lúc đó hắn sẽ rất mất mặt.

Tất cả đều là lỗi của hai tên ngu xuẩn này, chỉ có chút chuyện nhỏ cũng làm không xong!

"Vị đại tỷ này, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy lời mình nói có hơi quá đáng sao?" Tư Nam thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng hắn cũng có đủ sức lực để đối mặt với Cố Phán Nhi, trong lòng cảm thấy người phụ nữ mặt đen này thật sự rất quá đáng.

"Đại tỷ?" Cố Phán Nhi cao giọng hỏi: "Vị lão tiên sinh này, ta nói thân thể ngươi già yếu chứ đâu có nói đầu óc ngươi có bệnh, lại càng không nói con mắt ngươi mù. Hãy mở to đôi mắt hoa đào của ngươi ra mà nhìn cho kỹ, mặc dù lão nương hơi đen và gầy một chút, nhưng cho dù như thế nào thì lão nương đều trẻ tuổi hơn ngươi khỏe mạnh hơn ngươi, sao ngươi có thể trợn mắt nói dối chứ?"

Nói thật, điều khiến Cố Phán Nhi kiêu hãnh nhất chính là chẳng những nàng có thể cải tử hoàn sinh, lại còn có được một thân thể trẻ trung như thế này, hai từ Tư Nam vừa thốt ra có thể xem như đã dẫm trúng điểm mấu chốt của nàng.

Khóe miệng Tư Nam co giật: "Ta lại nhấn mạnh một lần nữa, bổn công tử hào hoa phong nhã, không phải là lão tiên sinh."

"Vậy là lão lưu manh."

"..."

Tư Nam nổi giận, từ này còn không bằng lão tiên sinh!

Lấy đức thu phục người, nhất định phải lấy đức thu phục người, Tư Nam cắn răng hạ quyết tâm, nhất định phải dùng ba tấc lưỡi không nát của mình thuyết phục phụ nhân mặt đen này, để cho nàng áy náy đến chết, tự ti đến chết, xấu hổ cắn lưỡi chết...

Nhưng trước khi Tư Nam kịp ấp ủ ra được lời nào thì những câu nói tiếp theo của Cố Phán Nhi đã chẹn họng hắn gần chết.

"Này, lão lưu manh năm lượng rưỡi kia, ngươi chính là công tử nhà này à? Nghe nói ngươi muốn mua con báo? Vậy thì ngươi ra giá đi, chỉ cần giá cả hợp lý thì ta sẽ bán cho ngươi! Ta thấy ngươi cũng đáng thương, thiết nghĩ ngươi mua nó dùng để làm vật chôn theo đúng không, ngươi muốn chôn cả con báo này cùng với ngươi là để sau khi chết ngươi có thú cưỡi phong cách chứ gì? Ý tưởng hay đó, chàng trai!" Cố Phán Nhi tỏ vẻ ngươi biết ta biết, nàng vỗ vỗ con báo lớn đã chết nhưng vẫn rất uy vũ.

Tư Nam tức đến suýt nữa hộc máu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta nói vị đại... phu nhân này, ngươi xác định bổn công tử chắc chắn sẽ chết như vậy sao? Nói không chừng bổn công tử ta sống còn lâu hơn ngươi."

Cố Phán Nhi duỗi một ngón tay ra lắc lắc: "Không có khả năng đâu, bổn đại thần từ trước đến nay tu thân dưỡng tính, sống tới một trăm tuổi là chuyện nhỏ, sống tới ba trăm tuổi cũng không phải chuyện lạ, còn ngươi một tháng đều tương đối khó khăn."

Như thế này mà còn nói là tu thân dưỡng tính, ta khinh! Đây chính xác là ý tưởng chân thật của Tư Nam hiện giờ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp