Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 50


1 tháng

trướctiếp

"Chủ nhà họ Tư, các ngươi đi theo ta đến cổng sau đợi một lát." Cố Đại Hải chỉ là một hạ nhân ký khế ước làm những công việc lặt vặt, không so được với những người ký khế ước bán thân kia. Cho nên, hắn muốn giúp chuyện này cũng hơi phiền phức, đầu tiên phải tìm quản sự, sau khi quản sự xem hàng xong cảm thấy thích hợp mới chịu đồng ý đi nói với quản gia hoặc là người bên cạnh Tư thiếu gia, Tư thiếu gia gật đầu là cuộc mua bán coi như thành công một nửa.

Khi nghe thấy họ Tư, ánh mắt Cố Thanh thoáng lóe lên, như đã biết lai lịch của đối phương.

Tính cách Cố Phán Nhi tùy tiện, vốn không hề để tâm đến dòng họ này, đừng nói đến lai lịch gì đó của họ Tư, ngay cả đương kim Thánh thượng có họ gì nàng cũng hoàn toàn không biết, tự nhiên cũng không nghĩ tới chuyện đi biết.

Khi đến cổng sau Tư gia, Cố Đại Hải bị người gác cổng ở đó kiểm tra một lát rồi mới cho vào, ba người đứng đợi ở cửa. Khác với vẻ căng thẳng của Cố Thanh, mẹ chồng và nàng dâu lại không hề áp lực, bọn họ đứng nép bên cạnh con bò Đại Hoàng và thảo luận sự tình, không ngoài lát nữa đi dạo thế nào, định mua cái gì.

Hình như con bò rất thích Cố Phán Nhi, thỉnh thoảng nó rúc đầu to của mình vào người nàng, thân mật dụi dụi.

"Đi đi đi, đừng luôn cứ dính lấy ta, ra kia chơi đi." Cố Phán Nhi chán ghét đẩy con bò ra mấy lần, nàng chê mùi trên thân con bò rất khó ngửi, huống hồ một còn bò to lớn như vậy lại làm những hành động nũng nịu với nàng quả thật có hơi sốc.

Con bò lớn màu vàng này làm sao nghe hiểu được lời của Cố Phán Nhi, nó cũng không nhìn ra sự ghét bỏ của nàng, nó chỉ muốn sáp lại gần nàng.

Cố Phán Nhi lập tức giận dữ: "Nếu ngươi còn sáp lại nữa thì lão nương sẽ làm thịt ngươi để ăn!"

An thị kinh hãi, rưng rưng nước mắt giữ chặt Cố Phán Nhi: "Con dâu Đại Nha à, con đừng dại dột, khoan nói tới chuyện con bò Đại Hoàng này là của trưởng thôn chúng ta không thể giết, chỉ nói đến chuyện nó là thứ quý giá, mỗi con bò đều có đăng ký ở nha môn, giết nó là phải ngồi tù!"

Vãi! Lão nương chỉ nói thôi mà, đâu cần phải căng thẳng như thế?!

"Được rồi, nương đừng lo lắng quá, con chỉ nói vậy thôi, con bò ngốc thúi tha này có chỗ nào ngon đâu, con không thèm!" Cố Phán Nhi lại đâu phải chưa nhìn ra độ quý giá của con bò này, cả thôn chỉ có một con, những người dân làng ngu ngốc đó vẫn tự hào về con bò to lớn đần độn này, như thể nó là con bò của nhà mình vậy.

Nếu như nàng thật sự định làm thịt con bò đần này, không đợi nhốt vào nha môn thì đã phải chịu phê đấu của cả thôn.

Cố Phán Nhi còn chưa đến mức ngu xuẩn như thế, vì thế cho dù không thích con bò này nàng cũng không đánh nó mà chỉ đẩy cái đầu đang cứ sáp lại gần của nó ra. Không phải nàng chưa từng nghĩ tới việc trốn ra xa một chút, nhưng con bò đần này như thể nhận định nàng vậy, nàng núp sau mông nó còn có thể quay ngoắt một trăm tám mươi độ để tìm nàng.

Cố Thanh đột nhiên tâm huyết dâng trào nói đùa: "Ta đoán Đại Hoàng đã xem ngươi thành đồng loại của nó rồi!"

Cố Phán Nhi nghe vậy trợn trắng mắt, đổi lại là nàng ngốc trước kia thì thật sự có phần giống đồng loại của con bò ngốc đầu to này, nhưng đổi lại là nàng uy vũ thì không có khả năng. Tuy nhiên, nàng còn có một chút suy đoán về việc con bò ngốc to đầu này cứ thích sáp vào người nàng, có thể bởi vì nó cảm nhận được linh khí ở trên người nàng, khiến cho nó có cảm giác gần gũi.

Dù sao vật nuôi trong nhà tương đối dịu ngoan, nếu như gặp phải con hổ gì đó, ý tưởng đầu tiên của nó chính là nuốt trọn nàng.

Đợi hơn nửa canh giờ cũng không thấy ai ra, ngược lại là nhị bá nương nghe được tin tức vội vàng làm xong việc trong tay chạy ra. Hóa ra, nàng cũng làm việc trong Tư gia, phu thê họ làm một số công việc vặt tay chân nên tiền công một tháng không nhiều lắm, ngoại trừ những chi phí như học phí bút mực giấy các thứ của Cố Lai Điền, một tháng không dư được mấy đồng.

Nhìn thấy Cố Phán Nhi, nhị bá nương Lý thị hơi tò mò: "Đại Nha, bệnh của cháu thật sự đã khỏi rồi sao?"

Cố Phán Nhi cười tủm tỉm trả lời: "Tạm được, chỉ là khỏi đến không quá nhanh."

Câu trả lời gì lạ vậy? Lý thị hơi ngây người.

Lý thị ngẫm nghĩ, cảm thấy không thể đi hỏi Cố Phán Nhi là thật sự khỏe hay chưa khỏe, dù sao có vẻ không đúng lắm khi hỏi lời này, chỉ đành phải quay đầu sang quan sát Cố Thanh: "Đây là Thanh ca nhi đúng không? Nhìn hơi gầy gò, nghe nói cháu từng đi học, Điền ca nhi nhà ta cũng đang đi học ở trong thành đấy, rảnh rỗi cháu hàn huyên thêm với Điền ca nhi nhé."

Nghe nói Cố Lai Điền đang đi học trong thành, một chút hâm mộ lóe lên trong mắt Cố Thanh nhưng rất nhanh chóng lại bị giấu kín.

Choang!

Tiếng vỡ giòn vang của chén sứ rơi xuống đất vang lên, người trong phòng cúi đầu rụt cổ không thốt ra một lời, không ai dám lên tiếng, nhưng mảnh sứ vỡ cứ luôn nằm trên đất cũng đâu ổn, luôn cần có người đi thu dọn đúng không?

Nhưng vào lúc này ai dám ló đầu? Vì thế người nào người nấy đều làm con rùa đen rụt đầu.

Tư Nam đập vỡ bát thuốc giống như vẫn không thể hài lòng, giơ chân đá một cước vào cái bàn, nếu như là người bình thường, một cước như vậy đoán chừng cái bàn phải bị đạp đổ, nhưng Tư Nam bây giờ là kẻ bệnh tật kể cả thở đều cảm thấy mệt, một cước này chẳng những không đạp đổ được cái bàn, còn chấn ngược bản thân đến lảo đảo sắp ngã ngửa ra sau.

Đại Phú nhìn thấy, thầm nghĩ không ổn, làm gì còn tâm tư làm con rùa rụt đầu nữa, hắn nhanh chóng lao tới đỡ Tư Nam đang chật vật, mới khiến cho công tử nhà mình không té ngã trên đất.

Tư Nam tóm lấy búi tóc trên đỉnh đầu Đại Phú, buồn bực nói: "Bổn công tử nhớ lúc đó ngươi đã nói, chỗ dược liệu này có chất lượng vô cùng tốt, thuộc loại cực phẩm, chỉ cần bổn công tử ăn vào thì sẽ khỏe lên đúng không?"

Đại Phú kêu oan: "Công, công tử, đó là Đại Quý nói!"

Đại Quý đổ mồ hôi: "Đại Phú, ngươi không thể để ta chịu oan ức này!"

Tư Nam đưa tay kia ra tóm lấy Đại Quý, kéo cả hai người lại, âm hiểm nói: "Hình như bổn công tử nhớ là cả hai ngươi đều có nói, ngươi nói xem bổn công tử nên làm thế nào để xử trí hai người các ngươi hả?"

Đại Phú và Đại Quý đổ mồ hôi lạnh, liếc mắt nhìn nhau thầm kêu khổ, đây đâu phải là chủ ý của bọn họ đâu! Rõ ràng là lão gia tin vào lời người khác, dược liệu quý giá được tìm về từ ngàn dặm xa xôi, ý định ban đầu còn không phải vì công tử sao? Vì để khuyên công tử uống thuốc, người làm hạ nhân như bọn họ dễ dàng sao?

"Nếu bổn công tử không sống nổi thì hai người các ngươi cũng phải chôn cùng!"

Đại Phú Đại Quý nghe vậy lạnh cả sống lưng, nào dám mở miệng cãi lại, thật ra tính khí của công tử vẫn rất tốt, chính là dạo này thân thể càng ngày càng kém, tính khí mới trở nên nóng nảy, giống như lời thoại trong vở kịch, giống như... giống như... giãy giụa trước khi chết.

Chỉ nghĩ thôi trong đầu Đại Phú và Đại Quý đã lạnh lẽo, lo lắng muốn chết.

Sau khi nguôi cơn tức giận, Tư Nam lại trở nên u buồn, buông búi tóc trên đỉnh đầu hai người ra, mệt mỏi dựa vào ghế tựa, yếu ớt hỏi: "Các ngươi nói xem bổn công tử có thể sống được bao lâu nữa?"

Đại Phú lập tức đáp lại: "Công tử chắc chắn sống lâu trăm tuổi!"

Đại Quý hơi lắp bắp: "Thân thể của công tử sẽ khá hơn."

Tư Nam bất lực phun ra: "Cẩu nô tài!"

Hai người đổ mồ hôi, không dám phản bác lại, khom lưng gật đầu bảo vâng.

Tiếng gõ cửa truyền đến, Tư Nam quay đầu nhìn lại, quản gia đang đứng đó, ánh mắt dò hỏi xem hắn có thể vào không, Tư Nam yếu ớt đưa tay ra hiệu cho quản gia đi vào.

Quản gia liếc nhìn mảnh vỡ trên mặt đất rồi nhìn sang đám người đang không dám thở mạnh ở trong phòng, hắn cau mày nhưng cũng không tỏ vẻ gì mà dò hỏi: "Công tử, ngoài cửa có người bán con báo, mấy ngày trước lão nô nghe nói công tử muốn có một bộ da báo, không biết bây giờ công tử còn cần nó không?"

"Con báo? Lớn không?" Tư Nam hứng thú.

"Nghe nói ngang với báo vương, họ mới săn được ngày hôm qua, vết thương ở bụng, đã chết, hẳn là có thể xẻ ra được một tấm da tốt." Quản gia chưa hề nhìn thấy con mồi, chỉ mới nghe quản sự nói như vậy, nhưng hắn tin rằng quản sự không có lá gan lừa gạt hắn.

Ánh mắt Tư Nam sáng rực lên: "Ở đâu, bổn công tử tự mình đi xem!"

Quản gia nói: "Bọn họ ở ngay ngoài cổng sau."

Tư Nam gật đầu, ra hiệu cho Đại Phú và Đại Quý dìu hắn dậy: "Đi, đưa bổn công tử đi xem thử."

Đại Phú và Đại Quý run sợ, lòng đầy lo lắng nói nhỏ: "Công tử, thân thể của ngài không tốt, thời tiết bên ngoài còn lạnh, không nên..."

Tư Nam lập tức xù lông: "Bổn công tử đi vài bước còn có thể chết sao?"

Đại Phú và Đại Quý lập tức ngậm miệng rụt cổ lại, không dám nói gì nữa.

Bên ngoài cổng lớn, quản sự đang vẻ mặt kinh ngạc nhìn con báo lớn, cho dù là sống hay chết thì hắn đều chưa từng thấy con nào lớn đến như thế, da lông này vừa nhìn đã khiến cho người ta thích vô cùng. Nhưng hắn còn tự mình hiểu lấy, mặc dù mình có chút tiền nhỏ, nhưng không mua nổi con báo lớn đến thế này, chưa kể đến khả năng còn là thứ công tử muốn.

Nhưng không mua được con báo, tấm da hươu kia thoạt nhìn không tệ, nếu như không đắt mua về để dỗ dành vợ cũng không tồi.

Cố Phán Nhi lười lên tiếng, An thị tự nhận mình là một người có chuẩn mực đạo đức không tiện nói chuyện, Cố Thanh là người có thể nói, nhưng hắn không phải người làm ăn, cũng không hiểu biết gì về phương diện này, nên chỉ có thể tẻ ngắt nhìn xem.

Dù sao Cố Đại Hải ở bên ngoài khá lâu, cho dù về mặt kiến thức hay là phương diện tài ăn nói đều coi như tạm ổn, hắn nghĩ đến Cố Thanh là người đọc sách nên có vài lời khó nói ra được, nên đang định tiến lên bắt chuyện thay, nhưng còn chưa đợi hắn mở miệng nói gì, đã nghe thấy trong cửa kêu lên một tiếng 'Đại công tử đã đến', hắn vội vàng ngậm miệng lại, nhìn về phía cửa.

Nghe nói đại công tử bệnh nặng đến mức khó đi lại được, không ngờ rằng con báo này lại thu hút được hắn đến.

Cố Đại Hải mừng thay cho Cố Phán Nhi, dù sao nếu là đồ vật được đại công tử coi truọng thì giá tiền tuyệt đối sẽ không thấp, bọn họ có số bạc này cuộc sống ngày sau sẽ dễ chịu hơn rất nhiều, Cố Thanh cũng có thể lại được cầm sách vở vào học đường đọc sách, chỉ cần thi đỗ công danh trở về, sau này không cần lo lắng nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp