Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 49


1 tháng

trướctiếp

Trương thị đẩy đám người ra vọt vào trong, nhìn thấy cảnh tượng khủng bố như vậy thì sợ đến mức lùi lại hai bước, nhưng rất nhanh nàng đã phản ứng lại, vội vàng chạy lên, ngồi quỳ trước mặt Cố Đại Hà định nâng hắn dậy. Dù sao một đêm phu thê ân nghĩa trăm ngày, chưa kể đến hai người đã làm phu thê nửa đời người, cho dù trong lòng oán giận cũng không thể không quản.

Nhưng chân chính định nâng Cố Đại Hà dậy thì Trương thị lại không thể làm được, nóng vội đến mức mặt mũi trắng bệch.

Trái ngược với lo lắng của Trương thị, người trong nhà lại không dám đến gần chút nào, thoạt nhìn dáng vẻ kia của Cố Đại Hà thật sự dọa người, tương tự dữ dội với ác quỷ được miêu tả trong câu chuyện xưa, kể cả người làm nương như Chu thị cũng run rẩy không dám lại gần, thậm chí đều không dám thốt lên tiếng nào.

Chu thị thấy Trương thị chạy vào thì đôi mắt sáng lên, mắng to: "Ngươi đồ sao chổi, còn không nhanh nâng lão tam dậy đi, định để nó nằm đấy chết à, sao ngươi lại độc ác như vậy!"

Vốn dĩ Trương thị đang hoảng sợ, nghe Chu thị hét lên như vậy thì không khỏi run cầm cập, môi trắng bệch mấp máy nói: "Nhưng mà nương, chân của đương gia... không nâng dậy được! Hay là mời đại phu đến nhìn xem, nếu không vừa động vào, chân của đương gia không ổn, phải làm sao?"

Mời đại phu? Chu thị vừa nghe lập tức nổi giận.

Lão gia tử vẫn luôn đứng nhìn, vẻ mặt nghiêm túc, không phải lúc trước không nghĩ đến việc này, chính là không ngờ sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy, khi thấy lão bà tử chết tiệt này định keo kiệt tiền, lập tức sa sầm mặt tát nàng một cái: "Dài dòng làm gì, còn không mau mời đại phu đi? Nhất định phải chờ lão tam xảy ra chuyện mới được sao?"

Cũng nể mặt Chu thị nên cái tát này không đánh vào mặt nàng mà đánh vào lưng.

Nhưng như vậy cũng khiến Chu thị nghẹn đủ, người quen làm nông có sức lớn, một cái đánh này của lão gia tử suýt chút nữa đánh ngã Chu thị, nàng quay đầu lại oán hận trừng mắt nhìn hắn, mới sai Cố Đại Hồ đi mời đại phu. Nhưng chờ Cố Đại Hồ xoa tay hỏi tiền thì Chu thị lại trợn trừng mắt lên không lấy tiền ra.

Lão gia tử lại đánh thêm cái nữa: "Còn ngây ra làm gì, mau đi lấy tiền đi!"

Hình như Chu thị bị sợ, mắng một câu, không tình nguyện trở về phòng lấy tiền.

Cố Đại Hồ cho rằng chân lão tam bị thương như vậy, dù thế nào cũng phải lấy ra một lượng bạc, ai ngờ khi Chu thị xòe tay ra, hắn đếm số tiền trên tay, chỉ có mười đồng, sắc mặt Cố Đại Hồ lập tức trở nên khó coi.

Lão gia tử thấy Chu thị lấy tiền thì cũng mặc kệ nàng lấy bao nhiêu, quát lên với Cố Đại Hồ: "Còn không mau chạy đi mời đại phu, chẳng lẽ muốn lão già như ta đi mời sao?"

Cố Đại Hồ do dự nói: "Cha, tiền này không đủ."

Ông cụ trừng mắt nói: "Không đủ thì đợi khám xong rồi thêm vào, hiện giờ lằng nhằng cái gì, lề mề như vậy thì người đều không còn!"

Cố Đại Hồ nghe xong không chần chờ nữa, nhanh chóng chạy ra ngoài. Khi đi ngang qua Liễu thị đang ôm hài tử thì bị nàng kéo lại, Cố Đại Hồ lo lắng làm ảnh hưởng đến hài tử nên dừng lại, Liễu thị tranh thủ không ai chú ý nhét một vòng bạc vào tay Cố Đại Hồ, nàng nhỏ giọng nói: "Cầm lấy, không đủ tiền thì dùng nó thêm vào."

Môi Cố Đại Hồ khẽ mấp máy, muốn nói gì đó nhưng cuối cũng vẫn cắn răng gật đầu.

Tứ Nha loạng choạng chạy đến nhà Cố Phán Nhi nhưng không thấy ai, trước khi trời sáng cả nhà ba người đã đi ra ngoài, nếu nàng đến sớm hơn thì hẳn đã có thể chặn được bọn họ ở cổng, đáng tiếc không phải ai cũng biết tiên tri.

Sáng sớm khi thức dậy mí mắt của Cố Phán Nhi cứ giật lên, nàng luôn cảm thấy sẽ xảy ra chút chuyện gì đó. Nhưng nàng không hề cho rằng nhà bên cạnh sẽ xảy ra chuyện mà chỉ nghĩ rằng có lẽ đi đến huyện thành sẽ không quá thuận lợi. Vì thế trên đường Cố Phán Nhi vô cùng cẩn thận.

Người tu luyện đặc biệt tin tưởng vào trực giác của mình, đương nhiên Cố Phán Nhi cũng không phải ngoại lệ.

Mặc dù cả đoạn đường đến huyện thành đều bình an vô sự nhưng Cố Phán Nhi vẫn không yên tâm, vẻ mặt nàng nghiêm nghị như thể có ai nợ nàng một trăm tám mươi lượng bạc vậy, chí ít Cố Thanh cho là như vậy.

Huyện thành náo nhiệt hơn nhiều so với trấn nhỏ, xe ngựa ít thấy trên trấn nhỏ nhưng ở đây thì chỗ nào cũng có. Cố Thanh lo lắng Cố Phán Nhi quá lỗ mãng, thỉnh thoảng hắn lại nhắc nhở nàng phải cố gắng hết sức né tránh, đừng xung đột với người không nên đắc tội. Đồng thời, hắn phải thường xuyên để mắt tới An thị giống như một cục cưng tò mò, đề phòng trường hợp nàng không cẩn thận đi lạc.

Bọn họ vốn định đem ra chợ bán, không ngờ lại gặp được một người quen, hơn nữa người quen này còn không phải do Cố Phán Nhi vừa liếc mắt đã nhận ra mà là An thị mắt tinh nhận ra trước. Không đợi nàng phản ứng lại, An thị đã chạy lên bắt đầu chào hỏi, khi mới nhìn thấy cảnh tượng này, nàng còn tưởng rằng có gian tình gì.

Dù sao, người An thị đến chào hỏi là một nam nhân trông rất đoan chính.

Lúc đó Cố Phán Nhi dùng cánh tay chọc Cố Thanh, nháy mắt ra hiệu hỏi: "Này, đó là ai vậy?"

Cố Thanh trả lời Cố Phán Nhi: "Đó là nhị bá của ngươi, ngươi không nhận ra sao?"

Nhị bá? Cố Phán Nhi chợt bừng tỉnh, chẳng trách nàng cứ cảm thấy nam nhân này rất quen mắt, hóa ra thật sự là người quen. Nhưng trong ấn tượng của nàng thì không tính hiểu biết về nhị bá này, trong hồi ức của nàng ngốc này chỉ nhớ nhị bá về nhà là nàng có đồ ăn ngon và ăn no bụng. Về phần nhị bá làm gì thì nàng ngốc này hoàn toàn không biết gì, chỉ biết là còn có một nhị bá nương và một biểu đệ nữa.

Hừm, xem ra nhị bá nương và bà nội không hợp nhau, mỗi lần gặp mặt đều trông như kẻ thù vậy.

Đôi mắt Cố Phán Nhi sáng lên, nàng vốn không hứng thú gì với nhị bá này, nhưng khi nghĩ đến nhị bá nương thì Cố Phán Nhi trở nên hào hứng. Đây hẳn là người có thể tự biết mình, không chừng đáng để kết giao.

Cố Phán Nhi còn chưa kịp đi qua thì Cố Đại Hải đã theo An thị bước lại, đầu tiên hắn quan sát Cố Thanh, thân hình gầy gò này khiến hắn hơi bất mãn nhưng rất nhanh lại khẽ thở dài, cuối cùng hắn mới nhìn sang Cố Phán Nhi đang tỏ ra hứng thú.

Kể từ một lần về nhà vào đợt Tết ra, cho đến nay Cố Đại Hải chưa về nhà nữa, tin tức Cố Phán Nhi thành thân cũng nghe người khác nhắc đến. Trong mắt Cố Đại Hải, tuy rằng cháu gái này hơi ngốc nghếch nhưng lại có năng lực! Nếu như có thể để tâm tìm kiếm một chút thì vẫn có khả năng tìm được một người nhà tốt, không đến mức phải gả cho một con ma bệnh, nói không chừng sau này còn phải thủ tiết.

Nhưng mà bây giờ nhìn xem, ma bệnh này trông có vẻ còn tốt hơn lúc nhìn thấy vào năm ngoái, có lẽ thật sự có thể dưỡng tốt.

Mặc dù vậy, Cố Đại Hải vẫn cảm thấy không đáng thay cho cháu gái mình.

Lúc trước cháu gái ngốc nghếch thì cũng đành chịu, nhưng Cố Đại Hải nghe nói vào ngày lấy chồng cháu gái bị thương, sau khi tỉnh lại thì người trở nên thông minh không ít, lại còn rất biết săn thú.

Cố Đại Hải nhìn thấy con báo trên xe bò là biết ba người đến huyện thành để bán con mồi.

Mặc dù, Cố Đại Hải không muốn gặp cháu rể cho lắm, nhưng cháu gái đã gả cho người ta rồi, mình là nhị bá còn có thể thay đổi được gì? Nhìn con báo này không tệ, lại nghĩ có lẽ thiếu gia nhà chủ sẽ thích, hắn cũng không ngại hạ mình hỏi người ta, nếu như có thể giúp đỡ được cháu gái thì giúp đỡ một chút. Đến lúc đó bán được giá cao, cháu gái cũng có thể kiếm được nhiều bạc hơn để mua thuốc tốt cho tên ma bệnh này.

Cố Phán Nhi không biết Cố Đại Hải suy nghĩ nhiều như vậy, nàng do dự một lát rồi lên tiếng chào hỏi: "Này, nghe nói ngươi là nhị bá của ta, chắc là sự thật nhỉ? Xin chào nhị bá!"

Dáng vẻ lưu manh như vậy còn không bằng không chào hỏi, không nhìn thấy sắc mặt của Cố Đại Hải rất khó coi à?

Nhưng Cố Đại Hải cũng không trách cứ nhiều, dù sao đầu óc của đứa cháu gái này mới vừa tỉnh táo, rất nhiều chuyện còn cần dạy bảo thêm mới được, cho nên sắc mặt hắn không còn khó coi như vậy nữa: "Ừm, cha nương ngươi bọn họ vẫn khỏe chứ?"

Vừa nhắc đến đôi phụ mẫu kia, Cố Phán Nhi lập tức liếc xéo: "Không ổn, không ổn chút nào!"

Cho dù từ bất cứ phương diện nào, nàng đều cảm thấy đôi phụ mẫu kia thật sự không ổn, thật tình không muốn để ý đến.

Cố Đại Hải lập tức hỏi xem là đã xảy ra chuyện gì, Cố Phán Nhi không kiên nhẫn trả lời nên định tùy tiện nói cho có lệ, Cố Thanh thực sự nhịn không được nữa, vội kéo Cố Phán Nhi ra phía sau rồi đích thân giải thích với Cố Đại Hải.

"Sau ngày 2 tháng 2, Bảo ca nhi đã bị đại bá mẫu của Đại Nha đẩy ngã bị thương, có lẽ nhạc mẫu ta cho rằng Bảo ca nhi không sống nổi nên muốn treo cổ tự tử, được nhạc phụ cứu về, nhạc phụ lại bất cẩn ngã gãy chân, đến giờ vẫn còn nằm trên giường không thể cử động." Cố Thanh nói rất đơn giản, nhưng cũng kể lại câu chuyện một cách đại khái.

Cố Đại Hải không cần nghĩ nhiều vẫn có thể đoán ra vai trò của Chu thị trong câu chuyện này.

Nhưng điều Cố Đại Hải quan tâm nhất lúc này là vết thương của Cố Đại Hà: "Hắn bị thương như thế nào?"

Cố Thanh liếc nhìn Cố Phán Nhi rồi trả lời: "Nghe nói vết thương khá nghiêm trọng, nếu không chữa trị cẩn thận thì cái chân có thể sẽ bị càng nặng, để càng lâu thì càng khó nói."

Mắc gì hắn phải nói uyển chuyển như vậy? Cố Phán Nhi liếc mắt.

Cố Đại Hải chợt nghe được tin này thì hơi khổ sở, hắn đang nghĩ có cần xin nghỉ phép để quay về nhà nhìn xem không, không phải chưa từng có người nói cho hắn biết những chuyện này, nhưng người nhắn lời cho hắn rất nhẹ nhàng, hắn cũng không để trong lòng, không ngờ sự việc lại sẽ nghiêm trọng như vậy.

"Thôi không nói chuyện này nữa, các ngươi đến huyện thành để bán đồ đúng không?" Cố Đại Hải chỉ vào con báo lớn trên xe bò: "Nếu các ngươi tin ta thì đợi một lát, ta quay về hỏi chủ nhà xem, chủ nhà là người cam lòng tiêu tiền, ta thấy bộ da này không tệ, nói không chừng chủ nhà sẽ muốn có nó. Nhắc tới người có tiền nhất Phong huyện này, có thể nói chủ nhà dám nói hắn đứng thứ hai thì không có ai dám nhận đứng thứ hai, đến lúc đó giá tiền hắn đưa ra chắc chắn sẽ hợp lý."

Cố Phán Nhi không muốn dùng ân tình này, nhưng An thị ở bên kia lại ra sức gật đầu, trực tiếp làm chủ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp