Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 48


1 tháng

trướctiếp

Nhưng cắn đã cắn, còn có thể nhả ra được sao? Cùng lắm thì không ra sức nữa là được.

Sắc mặt Cố Phán Nhi suy sụp: "Lần này thật sự chảy máu rồi!"

Thật sao? Cố Thanh vẫn không tin, nhưng mùi máu tươi ngày càng nồng nói cho hắn biết, lần này hẳn là sự thật. Cố Thanh không chút do dự nhả ra, định xoay người rời đi, nhưng lại không nhịn được xắn tay áo Cố Phán Nhi lên xem xét vết thương.

Sắc trời quá tối khiến Cố Thanh nhìn không rõ lắm, nhưng màu máu và màu da khác nhau, vẫn dễ dàng nhìn thấy một vệt máu chảy ra từ miệng vết thương, hắn lập tức cuống lên: "Đầu óc mụ điên nhà ngươi có bệnh à! Vết thương vỡ ra rồi mà ngươi không biết kêu lên sao? Dứt khoát để máu chảy khô luôn cho xong!"

Cố Phán Nhi sờ mũi không đi giải thích, nàng sợ nàng vừa giải thích xong tiểu tướng công sẽ lại nổi đóa.

Thực ra miệng vết thương không tính là nứt ra, chỉ là tiểu tướng công cắn quá chuẩn, một chiếc răng hổ nhỏ vừa khéo cắn vào vết thương, nơi kết vảy đã bị vỡ ra một lỗ nhỏ, mà lỗ nhỏ tình cờ lại đúng mạch máu nhỏ, vậy nên máu chảy ra mới nhiều hơn một chút, thực ra chỉ hơi đau một chút thôi, cũng không được coi là có chuyện gì cả.

Tiểu tướng công cũng không phải đồ ngốc, nhìn một hồi coi như thấy rõ ràng, cho dù vết thương bị nứt ra cũng không phải là vấn đề gì lớn, dù sao không chảy bao nhiêu máu: "Hừ, ngươi tự bôi thuốc đi!" Nói xong sập cửa vào lều.

Cố Phán Nhi sầu muộn, đây có được coi là tự làm tự chịu không?

Một trận mùi thịt bay xộc vào mũi, Cố Phán Nhi dùng sức hít, say mê không thôi, nỗi sầu muộn nhỏ bé trong lòng lập tức được chữa khỏi, nàng sờ chiếc bụng đói cảm thán: "Mẹ chồng vẫn tốt hơn tiểu tướng công rất nhiều!" Đói quá đi, lúc nào thịt mới được hầm chín đây?

Sắc mặt An thị đang hầm thịt trong sân hơi cứng lại, bị Cố Phán Nhi khen ngợi đến hơi xấu hổ.

Tiểu tướng công ở trong lều lẩm bẩm: Nếu ta không đồng ý cưới ngươi về thì làm sao ngươi có được một người mẹ chồng tốt như vậy?

Nhà bên này yên tĩnh trở lại, nhưng nhà bên cạnh lại không còn bình tĩnh nữa, vốn dĩ họ đang định thổi đèn đi ngủ thì mùi thịt lại đột nhiên bay đến từ nhà bên cạnh, khiến những người đang ôm đói bụng đi ngủ làm sao chịu đựng được. Mọi người đều vô cùng oán hận, nhằm vào nhà bên cạnh chửi bới.

Ăn, ăn, ăn, từ sáng đến tối chỉ biết ăn, tốt nhất là ăn cho đến khi hỏng bụng luôn đi!

Mẹ cái đồ dâm đãng, một lũ trộm cắp, nửa đêm nửa hôm còn ăn vụng!

Những kẻ lòng dạ ác độc tìm đường chết này, tại sao không bị thuốc chuột độc chết đi chứ, sắp đi ngủ rồi còn không yên. ...

Bị mắng hồi lâu nhà bên cạnh cũng không có phản ứng gì, chỉ có mùi thịt vẫn thoang thoảng như cũ, sắc mặt của hai mẹ chồng nàng dâu Chu thị và Trần thị khó coi vô cùng, một người chỉ mong đập vỡ cái nồi của nhà bên, một người chỉ mong bưng cái nồi kia về, nhưng không ai hành động, chỉ căm hận nhìn chằm chằm đầu tường nhà bên, mong nhìn ra một lỗ thủng.

Chân Cố Đại Hà sưng to đến mức không dám nhìn, cả người trở nên mờ mịt, ngay cả khi ngửi thấy mùi thịt cũng không có phản ứng gì, nhưng lại phản ứng lại khi nghe thấy tiếng chửi của nương mình. Trong lòng hắn hơi đau thương khó hiểu, đại a đầu này đúng là ly tâm, mỗi ngày có tiền ăn thịt cũng không thèm quan tâm người làm cha như hắn.

Không chỉ như vậy, Cố Đại Hà còn lấy bản thân so sánh với Cố Phán Nhi, so sánh xong lại thấy càng chua xót hơn.

Mình hiếu thuận như vậy, sao lại nuôi dưỡng ra một đứa bất hiếu thế?

Thường nói thượng bất chính hạ tắc loạn, nhưng mình rất nghiêm chỉnh, sao lại có đứa con bất chính như vậy chứ?

Cố Đại Hà nghĩ mãi cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhìn hai tiểu tỷ muội đang thì thầm với nhau ở bên kia, trong mắt cũng có dò xét, thật sự là hàng lỗ vốn sao?

Sau chuyện lần trước Trương thị biến thành không bình thường lắm, lúc này ngửi thấy mùi thịt lại toàn thân kích động lên, miệng lải nhải: "Phán Nhi của ta là kẻ có tiền đồ, mỗi ngày ăn thịt đã là gì chứ, không chừng ngày nào đó sẽ có thể chữa khỏi bệnh cho Bảo ca nhi, còn có thể đưa Bảo ca nhi đi học đường!"

Nàng cũng không quan tâm đến Cố Đại Hà, kéo lại chăn cho hai tiểu tỷ muội, sau đó cứ thế ngủ.

Ít nhất ở trong mắt Cố Đại Hà, Trương thị hiện giờ không được bình thường, trong lòng hắn lạnh lẽo, cảm thấy thê tử có thể hiểu mình nhất cũng ly tâm với mình, lại nhìn hai tiểu tỷ muội đang ôm nhau dần dần ngủ thiếp đi thì trong lòng càng lạnh lẽo hơn, hắn muốn cử động cái chân đau đến chết lặng kia, vẻ mặt càng hoảng hốt.

Đêm càng sâu, Cố Đại Hà lại càng tinh thần, chẳng qua tinh thần này không bình thường.

Mãi đến khi trời sắp sáng, Cố Đại Hà đột nhiên bò xuống giường đất, khẽ động đến cái chân đau cũng không khiến hắn nhăn mày cái nào, hắn chống gậy khập khiễng chậm rãi đi đến phòng để củi.

Vất vả lắm mới đến được phòng để củi, Cố Đại Hà ngẩng đầu nhìn về phía xà ngang Trương thị từng treo cổ, cuối cùng hạ quyết tâm cởi thắt lưng xuống. Hắn không có tay chân lành lặn như Trương thị, có thể đứng ở trên đống củi để buộc thắt lưng, hắn chỉ có thể dùng gậy trợ giúp, ngửa đầu khó khăn buộc.

Rất lâu sau, mãi đến khi trời dần sáng, Cố Đại Hà mới buộc xong, thuận lợi thắt nút lại.

Giống như Trương thị, Cố Đại Hà kéo bỏ củi đến, chống gậy lung lay một chân dẫm lên, chuẩn bị cho đầu vào thì...

Trần thị vừa ngáp vừa đẩy cửa phòng để củi ra, đều tại một phòng lão tam đoản mệnh này, nếu không sao mình phải dậy sớm như vậy. Trước kia những việc này đều do Trương thị và mấy hàng lỗ vốn kia làm, nhưng đồ sao chổi Trương thị này rất biết giả vờ, không phải chỉ ăn ít một bữa thôi sao? Còn ngất xỉu? Kể cả tiện nha đầu Tam Nha kia cũng học được tìm cớ lười biếng, không chỉ như vậy, đến đồ lỗ vốn Tứ Nha kia cũng học theo, chờ về sau phải lột da chúng nó mới được.

Không nghĩ rằng nàng vừa đẩy cửa đi vào, lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên, lập tức sợ đến mức muốn mất hồn!

"Á, có quỷ!"

Phải nói dáng vẻ của Cố Đại Hà hiện giờ chẳng khác nào con quỷ, một tay chống gậy một tay khác nắm lấy thắt lưng đã buộc chặt, một chân đứng trên đống củi, một chân khác vặn vẹo mất tự nhiên. Quan trọng nhất là sắc mặt Cố Đại Hà xanh tím, cả người đang run lẩy bẩy khiến cho đống củi dưới chân rung lên sột soạt.

Bị Trần thị kêu lên như vậy, Cố Đại Hà cũng hoảng sợ, cơ thể đung đưa sắp ngã.

May mắn là hắn nắm chặt thắt lưng trong tay, nên chưa ngã ngay.

Nhưng thắt lưng cũ nát không chịu nổi sức nặng, kèm theo tiếng kẽo kẹt khiến người ta ê răng vang lên, cuối cùng nó không đỡ nổi trọng lượng của Cố Đại Hà khiến hắn cũng theo đó ngã xuống đất.

Không biết là do chân quá đau hay như nào, Cố Đại Hà ngã xuống đất ngây ngẩn cả người.

Cùng lúc đó, tiếng hét chói tai của Trần thị cũng kéo người đến, có lẽ vì xảy ra chuyện của Trương thị, nên phòng để củi mang đến cảm giác không tốt lắm cho người khác, không ai vọt vào trong, mãi đến khi Trần thị vừa bò vừa lăn chạy ra ngoài, run rẩy chỉ vào trong phòng để củi nói hai chữ "lão tam", mọi người mới vọt vào.

Trong phòng để củi, Cố Đại Hà ngây ngốc nằm đó không nhúc nhích.

Nhìn lên theo ánh mắt đờ đẫn của hắn, một thắt lưng đứt đoạn treo trên xà nhà đang khẽ đong đưa.

Điều chân chính làm cho người ta hoảng sợ là cái chân bị thương kia của Cố Đại Hà đang lệch ra dị thường ở đó, xương cốt bị gãy xuyên thủng lớp da, máu chảy ra không phải màu đỏ mà là màu đen, lại còn bốc mùi. Cảnh tượng này còn khiến người ta sợ hãi gấp bội so với lần trước khi nhìn thấy Trương thị thắt cổ, khiến cả đám gọi là người thân này cứ trơ mắt nhìn xem, lại không có một kẻ nào dám tiến lên.

Tam Nha núp ở phía sau mọi người, nhìn vào qua khe hở, Cố Nhị Nha đứng chắn trước người nàng, thân mình thỉnh thoảng nhảy lên gần như ngăn cản toàn bộ tầm mắt của Tam Nha, cánh cửa nhỏ cũng không thể để mọi người thấy rõ tình huống bên trong, nàng nhìn chằm chằm vào sau lưng Cố Nhị Nha, sau đó xoay người chạy nhanh về phía tam phòng.

Cố Nhị Nha không khỏi cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, cảm giác giống như bị con rắn độc nhìn chằm chằm dọa nàng nhìn ra đằng sau, nhưng không nhìn thấy gì cả, nàng thầm nói một câu: "Sáng sớm lạnh quá!" Nàng kéo quần áo lại, ánh mắt chờ mong nhìn vào trong.

Nghe nói tam thúc thắt cổ, không biết đã chết chưa.

Tam Nha nhanh chóng trở về tam phòng, đứng do dự ở ngoài cửa một lúc mới đi vào: "Nương, nương, không ổn rồi, cha thắt cổ trong phòng để củi!"

Trương thị ngẩn người, trong khoảnh khắc ấy cũng không biết đang nghĩ gì, nhưng rất nhanh nàng bò dậy khỏi giường đất, đến cả giày cũng không đeo đã chạy ra ngoài, xem ra chắc chắn là đến phòng để củi.

Tam Nha ở đằng sau lẳng lặng nhìn theo, rồi xoay người cầm đôi giày Trương thị bỏ quên dưới đất lên, chậm chạp đi về phía phòng để củi.

Tứ Nha đi theo sau, trực tiếp bật khóc, nắm lấy ống tay áo của Tam Nha hỏi: "Tam, tam tỷ, sao cha lại cũng treo cổ?"

Tam Nha cầm hai chiếc giày bằng một tay, một tay khác đưa ra xoa đầu Tứ Nha: "Lưu Nhi đừng sợ, cha không sao cả, thắt lưng kia quá cũ, cha còn chưa thắt cổ đã đứt rồi, cho nên cha chúng ta vẫn sống." Chính là sống cũng không khác gì đã chết, chân thành ra như vậy rồi, còn có thể chữa được sao?

Tứ Nha nghe xong cuối cùng bình tâm lại, mặc dù khuôn mặt vẫn đầy sợ hãi nắm chặt ống tay áo của Tam Nha không buông.

Tam Nha càng im lặng hơn, ánh mắt cũng buồn bực, sắp trở thành hài tử không có cha sao? Nàng đã làm hài tử có cha như không trong suốt thời gian dài, nhưng chưa từng làm hài tử không có cha, không biết cảm giác đó sẽ như thế nào? Bản thân nàng không thấy sao cả, chính là... nàng quay đầu nhìn Tứ Nha, trong mắt hiện lên phức tạp khó hiểu.

Nàng đưa tay vuốt mái tóc như cỏ dại của Tứ Nha, đau lòng nói: "Lưu Nhi, cha không ổn lắm, nếu muội muốn cha khỏe lên thì đi tìm đại tỷ, chỉ có đại tỷ mới có cách khiến cha khỏe lên."

Bước chân Tứ Nha đang đi theo Tam Nha dừng lại, xoay người chạy vội ra cổng: "Muội đi tìm đại tỷ!"

Đúng là đồ ngốc! Tam Nha thầm nghĩ trong đầu.

Nhìn đôi giày trong tay, Tam Nha lại chậm chạp đi về phía phòng chứa củi, thời tiết vẫn còn lạnh giá, thân thể nương còn chưa khỏe, không nên đi chân trần, nếu không lại đổ bệnh thì phải làm sao bây giờ?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp