Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 47


1 tháng

trướctiếp

Bỏ ra hơn hai lượng bạc là có thể mua được một con lợn, đủ để ăn nửa năm!

Chân trước của Cố Phán Nhi vừa bước vào cửa, Cố Thanh chân sau đã đuổi kịp, vẻ mặt tính kế thương lượng với nàng: "Mụ vợ điên, ta bán con hươu này, sau đó mua cho ngươi cả một con lợn về cho ngươi ăn đủ mỗi ngày, thế nào?"

"Không cần, thịt lợn là sao ngon bằng thịt hươu, con hươu này ta nhất định phải ăn!"

"Hai con lợn thì thế nào?"

"Mười con cũng không được!"

Cố Phán Nhi liếc xéo Cố Thanh, mài dao soàn soạt chuẩn bị lột da con hươu kia, không hề có ý định thương lượng gì với Cố Thanh. Trong lòng nàng không ngừng oán thán, lần trước vất vả lắm mới săn được một con lợn rừng mang về, vốn tưởng rằng có thể ăn được một bữa cơm đầy nhưng cuối cùng chỉ còn lại một đống nội tạng lợn thối, ai biết được nếu đổi con hươu này thành lợn, có thể nhận lại đống nội tạng lợn nữa hay không?

Hừ, tiểu tướng công sẽ làm ra được chuyện như vậy!

Về vấn đề thịt này, đó là không thể nhượng bộ, bằng không lấy đâu ra lộc ăn.

Cố Thanh thấy Cố Phán Nhi ương ngạnh không chịu nhượng bộ, chợt thở dài, miễn cưỡng nói: "Đồ đàn bà phá của, sao lại không biết tiết kiệm một chút chứ? Phải biết rằng cuộc sống này khó khăn như thế, từ tiết kiệm vào xa xỉ thì dễ, nhưng từ xa xỉ vào tiết kiệm thì khó khăn, nếu như tương lai không có bạc... phải làm sao đây!"

Cố Phán Nhi thầm nhủ: Ta không chỉ không tiết kiệm chỗ thịt này mà còn phải bỏ tiền ra mua lò luyện thuốc, đi xa xỉ với tiết kiệm của ngươi đi, có liên quan qué gì đến bà đây?

Tất nhiên, cuối cùng thì con mèo con cũng không thể đối đầu được với nắm đấm của nồi đất lớn, đầu bên này tiểu tướng công rưng rưng nước mắt dọn dẹp thịt hươu mà Cố Phán Nhi đã cắt thành tám phần, định bảo quản trong hầm lạnh, với thời tiết hiện tại có thể để được một tháng. Đầu bên kia Cố Phán Nhi bị An thị kéo vào phòng, bày mưu xem ngày hôm sau đi huyện tiêu tiền như thế nào.

An thị bẻ đầu ngón tay tính toán, chỉ thêu ở các tiệm thêu trong huyện tốt hơn trên trấn, nàng nhất định phải mua lại một ít về, đế giày đã hết rồi, ở nhà cũng không còn vải thừa để làm vậy nên phải đi mua vài đôi về, muối, dầu, tương và giấm đều cần phải bổ sung, nồi, bát, muôi, chậu cũng cần phải bổ sung thêm...

Cuối cùng, An thị tính toán tách tách như thế, ra vẻ có rất nhiều thứ cần mua, nàng đang phân vân không biết mình có nên đi cùng không. Cố Phán Nhi đưa ra quyết định cuối cùng, tất nhiên là phải đi theo rồi, nếu không sẽ khó moi được tiền từ tay của tiểu tướng công keo kiệt.

Từ đầu đến cuối Cố Phán Nhi không có hứng thú với bất cứ thứ gì khác, nàng cũng không cảm thấy mình muốn mua bất cứ thứ gì, duy nhất chỉ có lò luyện thuốc là không thể bỏ qua, bởi vì nó liên quan đến việc tu luyện sau này của nàng, nàng quyết không thể cúi đầu với tiểu tướng công.

Khi tiểu tướng công biết được An thị cũng muốn đi, sắc mặt lập tức thay đổi, khuôn mặt ấy giống như một bảng màu, cũng không biết là hoảng sợ hay đen hoặc thúi nữa, tóm lại mang đến cảm giác cho người ta chính là kỳ lạ, như thể bị táo bón vậy. Hơn nữa dưới vẻ mặt kinh ngạc của Cố Phán Nhi, hắn còn dùng đạo lý không thành hình của mình để thuyết phục An thị, hy vọng nàng đừng đi theo.

Điều làm Cố Phán Nhi ngạc nhiên là tiểu tướng công vốn luôn keo kiệt bây giờ lại rất hào phóng: "Nương ơi, nương đừng đi, nương muốn mua gì chỉ cần nói với nhi tử là được, nhi tử nhất định sẽ mua về cho nương."

Còn An thị thì rưng rưng uất ức như trong dự đoán của Cố Phán Nhi nói ra: "Có phải Thanh ca nhi con chê nương già, đi đường sẽ liên lụy tới con, cho nên mới không cho nương đi cùng không, nương đã lâu rồi không vào huyện thành."

Vẻ mặt tiểu tướng công đau khổ, nhưng không biết phải nói gì.

Cố Phán Nhi mơ hồ cảm thấy ở đây có gì đó không ổn, nhưng nàng lại không nghĩ ra điều gì không ổn nên buột miệng làm 'Người tốt', vỗ vào vai của tiểu tướng công: "Ta nói ngươi tiểu nam nhân do dự như một con gà mái để làm gì hả? Không phải nương ngươi muốn đi dạo phố à? Nương muốn đi thì cho nương đi thôi, nếu ngươi lo lắng nàng sẽ đi lạc thì ta sẽ trông chừng nàng giúp ngươi!"

Theo như Cố Phán Nhi thấy thì ngoại hình của An thị không được an toàn lắm, có lẽ vì điều này nên tiểu tướng công mới lo lắng.

Có điều tiểu tướng công vẫn tỏ vẻ khổ sở, muốn nói lại thôi, dáng vẻ ngươi không hiểu ta.

Nhưng cuối cùng tiểu tướng công không thể tàn nhẫn, không bao lâu đã bị khuất phục trước những giọt nước mắt của An thị, gần như ngậm lệ cắn răng đồng ý yêu cầu của An thị, dáng vẻ đó trông chẳng khác nào bị róc thịt.

Sau khi thống nhất chuyện ngày hôm sau cả nhà sẽ đi lên huyện, Cố Phán Nhi bắt đầu ầm ĩ đòi ăn thịt hầm, nguyên nhân là do nàng đi lên núi mất nhiều máu, hơn nữa còn chưa ăn tối, cần hầm thịt làm món ăn đêm.

Cố Thanh đương nhiên sẽ không chịu, hơn nữa còn nghiêm túc khuyên nhủ nàng: "Quy củ ở nông thôn là lúc nông nhàn thì mỗi ngày ăn hai bữa, ăn nhiều hơn không những lãng phí mà còn bị người ta bàn tán!"

Câu trả lời của Cố Phán Nhi là: "Quy tắc con mẹ nó ấy, lại không có văn bản rõ ràng quy định, chẳng qua chỉ là có một số người ghen tị không ưa thôi. Lão nương mạnh mẽ như trâu, lão nương có thể đi săn, vậy nên lão nương có thể ăn thì thế nào? Có bản lĩnh kêu bọn họ cũng lên núi đi săn đi! Chỉ một chữ, ít nói nhảm, nhanh chóng đi hầm thịt, lão nương đói bụng muốn ăn thịt!"

Cố Thanh co giật: "Đây là một chữ của ngươi sao?"

Cố Phán Nhi: "Lão nương không quan tâm đó là một chữ hay là một câu, nói tóm lại lão nương muốn ăn thịt, không ai có thể ngăn cản ta, mau hầm thịt đi, nếu không lão nương mà bị đói thì ngươi sẽ phải hối hận đấy!"

Cố Thanh không định cân nhắc sẽ hối hận điều gì, cũng không cần cân nhắc, bởi vì trong lúc Cố Phán Nhi nói chuyện, An thị đã lén lút hầm miếng thịt để dành cho ngày mai trong bếp lên rồi. Khi Cố Phán Nhi nói xong câu cuối cùng, An thị kêu lên: "Đại Nha, có cần cho hoa hồi vào món thịt hươu hầm này không?"

"Cần!" Cố Phán Nhi hét lớn về phía phòng bếp, sau đó hả hê cười hì hì: "Xem ra vẫn là nương ngươi tốt hơn một chút, nàng còn hào phóng hơn ngươi!"

Sắc mặt Cố Thanh lập tức tối sầm, hắn lẩm bẩm một tiếng quay đầu đi đọc sách, như thể mắt không thấy tim không đau vậy.

Cố Phán Nhi không có ý định bỏ qua cho Cố Thanh, duỗi tay cướp lấy cuốn sách của hắn, lật qua hai lần rồi ném lại vào thùng sách: "Ngươi đã đọc cuốn sách này không dưới nghìn lần, thậm chí ta còn nghe ngươi đọc ngược lại, bây giờ ngươi lại giả vờ đọc sách thì được cái gì? Không bằng đi ra ngoài ngắm trăng!" Nàng nói rồi bước ra khỏi lều.

Cố Thanh nói thầm: "Không phải do ta không có sách để đọc sao?" Nhưng nghe xong lời Cố Phán Nhi nói thì hắn vẫn ngước đầu nhìn lên bầu trời, có điều vừa liếc nhìn sắc mặt đã tối sầm: "Mụ điên này, đầu tháng lấy đâu ra trăng, hôm nay đầu ngươi bị báo cào hỏng rồi hả?"

"Ôi ôi -!"

"Mụ điên ngươi lại sao nữa?"

"Ngực ta đau quá, hình như vết thương cũ lại tái phát!"

"..."

Cố Thanh sợ hết hồn, nhanh chóng chạy ra khỏi lều, hắn thậm chí còn không chú ý đến vẻ mặt trêu tức của Cố Phán Nhi, trực tiếp đưa tay vạch quần áo của Cố Phán Nhi: "Sao rồi? Đau ở đâu? Ai bảo ngươi không cẩn thận, biết mình đang bị thương, còn không thành thật..."

Ngàn lời vạn chữ đã biến thành nghẹn họng khi nhìn thấy vài vết thương đã kết sẹo, không hề có dấu hiệu bị nứt ra, hơn nữa nhanh chóng ý thức được bản thân bị lừa, sắc mặt Cố Thanh nhất thời trở nên khó coi, mây đen tụ lại bên trên: "Cố Đại Nha, ngươi là kẻ lừa đảo!"

Cố Phán Nhi tỏ vẻ vô tội: "Ta chỉ nói là hình như, cũng không nói là chắc chắn, ai biết ngươi lại cuống lên như vậy!"

Rõ ràng biết mình bị trêu chọc, Cố Thanh lại không nói nên lời, vẻ mặt buồn bực vung một cái tát vào ngực Cố Phán Nhi: "Ngươi đồ lừa đảo chết tiệt này, sao lại không đau chết ngươi đi cho xong!"

"Ối!" Cố Phán Nhi lại khoa trương kêu lên.

Tiếng kêu này không giống giả, Cố Thanh lại nghi hoặc, chẳng lẽ mình đã đánh quá mạnh rồi.

Ai biết sau đó Cố Phán Nhi lại nói một câu: "Đồ dê xồm nhà ngươi, lại sờ ngực ta!"

Sắc mặt Cố Thanh hoàn toàn tối sầm.

Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao những người nhà bên cạnh kia lại thích chửi người đến vậy, hiện tại hắn rất muốn chửi người, nhưng lại không biết nên chửi cái gì, suýt chút nữa đã nghẹn chết hắn rồi! Nếu như có thể mắng người như mấy người nhà bên cạnh thì ít ra hắn mắng đến sướng miệng, đâu bực tức như bây giờ, lần đầu tiên nghi ngờ không biết liệu mình chuyên tâm học hành để thi lấy công danh về có đúng không.

"Uổng phí cho ngươi còn là người đọc sách đấy, sao có thể như vậy chứ?" Cố Phán Nhi tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng không đợi Cố Thanh phản ứng lại, nàng đã tươi cười rạng rỡ: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sờ vào cảm giác thế nào hả? Có cảm thấy lớn hơn chút nào không!"

Ngã ngửa! Cuộc sống này thật sự không thể sống nổi!

Sắc mặt Cố Thanh vừa xanh vừa đỏ, trong lòng có xúc động muốn bóp chết nữ nhân trước mặt, nhưng tia lý trí còn sót lại nói cho hắn biết, hắn nhất định phải cân nhắc giá trị vũ lực của hai bên. Nhưng tia lý trí duy nhất còn sót lại làm sao có thể sánh được với xúc động nhất thời, hắn nhào đến không hề có quy tắc nào, ôm lấy một cánh tay rồi cắn thật mạnh.

Oa!

Kết quả là Cố Phán Nhi bi kịch, bởi vì cánh tay bị cắn chính là cánh tay đang bị thương, hai cái răng hổ nhỏ kia vừa vặn cắn trúng vết thương, cho dù đã kết vảy, nhưng vết thương sâu như vậy vẫn sẽ rất đau đớn!

"Chết tiệt, ngươi tuổi chó cũng đừng cắn vào vết thương của ta chứ!" Cố Phán Nhi nắm lấy cổ áo của Cố Thanh định kéo hắn ra, nhưng Cố Thanh trở nên hung dữ không chịu nhả, dùng ánh mắt quật cường nhìn chằm chằm vào Cố Phán Nhi.

Trong lòng Cố Phán Nhi thầm nghĩ: Chết rồi, tiểu tướng công thật sự nổi đóa!

Thực tế Cố Thanh cũng tức điên rồi, nhưng hắn không cố ý cắn vết thương của Cố Phán Nhi, hắn chỉ trong xúc động tùy tiện cắn một phát mà thôi. Chờ khi cắn mạnh vào hắn mới nhận ra có điều không ổn, bởi vì trong miệng có mùi thuốc và mùi máu tươi, đồng thời cũng thấy có hơi cứng, tất cả đều cho hắn biết đã cắn phải vết sẹo.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp