Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 46


1 tháng

trướctiếp

Quay đầu nhìn Cố Thanh, thấy Cố Thanh đã làm xong, thì lên tiếng: "Đi thôi, về nhà!"

Cố Thanh cõng cái giỏ nặng trịch lẩm bẩm: "Người phụ nữ điên này cười ngốc cái gì vậy chứ, chẳng lẽ không nặng sao?"

Khoan hãy nói, Cố Phán Nhi chẳng thấy nặng chút nào, ngoại trừ âm thanh kéo lê hơi to một chút, thì những thứ khác đều rất ổn.

Đi được một đoạn, Cố Thanh mệt muốn đứt hơi, thấy khuôn mặt ung dung của Cố Phán Nhi, thì không tránh khỏi có chút chạnh lòng. Còn đang bị thương đấy, mà giờ trông có giống bị thương chút nào không? Liếc nhìn hai con thú kia, rồi lại liếc nhìn cái giỏ trên lưng mình, ánh sáng trong mắt Cố Thanh lóe lên, lặng lẽ cởi giỏ đặt lên.

"Này, này, này, ngươi có biết ngươi làm như vậy là đang ngược đãi người bị thương không, sẽ bị sét đánh!"

"Tục ngữ có câu biết lắm khổ nhiều, ngươi có năng lực thì ngươi làm nhiều hơn chút, còn ngươi đã bị thương thành như vậy, có sức lớn như thế kéo đồ mà đều không bị sét đánh, vì sao ta phải bị sét đánh, ngươi là người bị thương, ta là người bị bệnh, hai ta không thua kém nhau là bao!"

"Thôi đi, ta phục mèo con ngươi rồi!"

"Còn gọi ta là mèo con nữa thì ta sẽ ngồi lên, để ngươi kéo luôn cả ta về!"

"..."

Nhà có bệnh kiều thì phải làm sao đây? Cố Phán Nhi cạn lời nhìn lên trời, thật ra thì cái sọt này không hề nặng, hắn có lên hay không cũng không thành vấn đề, mình chỉ đang đấu võ mồm với hắn thôi, ai ngờ tiểu tử này còn nóng giận lên với nàng.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tiểu tướng công này đang làm gì thế?

Mấy cọng cỏ đuôi chó này có thù với hắn à? Nhổ mấy cây là được rồi, nhưng nhổ xong lại dùng dao cắt là có ý gì, nàng có nghi vấn tự nhiên phải hỏi ra: "Này, ngươi cắt nhiều như vậy làm gì? Tuy cỏ đuôi chó là một loại thảo dược, nhưng không đáng tiền, có ở khắp nơi!"

Cố Thanh tặng cho Cố Phán Nhi một ánh nhìn khinh bỉ, hắn đặt cỏ đuôi chó đã được cắt lên 'xe kéo', sau đó lại tiếp tục cắt. Cố Phán Nhi thấy thế không thể không dừng lại đợi một lúc.

Mãi cho đến khi cắt xong một bó lớn thì Cố Thanh mới ngừng tay, sau đó hắn ngồi lên 'xe kéo', hừ hừ hai tiếng rồi nói: "Ta nghĩ ngươi sẽ không để ý nhiều thêm ta một kẻ ba mươi ba lăm ký như ta đâu nhỉ!"

"Hừ, cộng thêm cỏ đuôi chó kia còn nặng hơn ta!"

Cố Thanh không để ý đến Cố Phán Nhi, bắt đầu miệt mài đan gì đó. Cố Phán Nhi nhìn vài lần vẫn không hiểu tiểu tướng công này rốt cuộc định làm gì! Đồ trên 'xe kéo' đột nhiên nhiều thêm khoảng năm mươi ký, cộng thêm hai con mồi săn được trước đó là có hai trăm ký, kéo lên vất vả hơn trước một chút.

Nhưng mà chút sức nặng này chẳng thấm vào đâu với Cố Phán Nhi, chưa kể đến còn đang là đường xuống dốc.

Nhìn thấy đã sắp rời núi, Cố Thanh đột nhiên bảo dừng. Cố Phán Nhi dừng lại không hiểu nhìn hắn.

Hắn xuống 'xe kéo', cầm theo một món đồ dệt bằng cỏ không đâu vào đâu đi về phía nàng, dưới ánh nhìn vô cùng kinh ngạc của Cố Phán Nhi, hắn thô lỗ khoác nó lên người nàng, còn dùng sức thắt một cái nút thật chặt, để cho món đồ không đâu vào đâu này không rơi xuống.

Vừa nhìn món đồ mềm như lông nhung này vẫn rất đẹp mắt, nhưng nhìn lâu sao cảm thấy kỳ quái.

Cố Phán Nhi dùng khuôn mặt ghê tởm chỉ vào thứ không đâu vào đâu ở trên người: "Ngươi có thể giải thích một chút, cái này là thứ gì không?"

Cố Thanh hừ một tiếng quay đầu không nhìn Cố Phán Nhi: "Chẳng lẽ mụ điên ngươi không biết quần áo mình rách đến không thể gặp người sao? Xuống núi thế này chẳng phải người ta sẽ thấy hết à? Ngươi không sợ người ta nói nhảm nhưng ta thì sợ!"

Cố Phán Nhi ngẩn người, ý của tiểu tướng công là thứ không đâu vào đâu này chính là áo bằng cỏ của nàng sao?

Mẹ nó, áo này đúng là khá đáng yêu.

"Nếu ngươi sợ ta bị người ta thấy hết thì có thể cởi đồ của mình ra đưa cho ta mặc mà, thật tình!" Cố Phán Nhi bất mãn lầm bầm, không được tự nhiên kéo thứ không đâu vào đâu vừa giống áo vừa như áo tơi, giống thảm lông lại giống như khăn quàng cổ này, vừa vặn có thể bao phủ cả người nàng, không nhìn thấy một miếng vải rách.

Cố Thanh hỏi lại: "Cho ngươi mặc thì ta mặc gì?"

Cố Phán Nhi kéo thứ không đâu vào đâu trên người: "Ngươi mặc cái này đi!"

"Cái này được làm từ cỏ đuôi chó, rất phù hợp với ngươi!"

"..."

Cố Phán Nhi vốn hơi vui vẻ lập tức cứng đờ, nàng cứng nhắc quay đầu nhìn Cố Thanh rồi lại cứng nhắc quay đầu yên lặng kéo 'xe kéo' đi xuống núi.

Nàng là người rộng lượng, nên sẽ không so đo với mèo con!

Hừ, đợi đến tối đi ngủ sẽ trừng phạt ngươi!

Ai nói Cố Phán Nhi không ghi thù? Nàng ghét nhất là cỏ đuôi chó, thuở nhỏ nàng bị người cầm cỏ đuôi chó ngoáy mũi, ngoáy tai không ít lần, vừa rồi chỉ là nàng muốn phớt lờ mà thôi, nhưng tiểu tử này cố tình không thức thời.

Cố Phán Nhi quyết định, buổi tối nhất định sẽ đè bẹp tiểu tử này!

Hắt xì!

Cố Thanh xoa cái mũi ngứa ngáy, ánh mắt rơi lên cọng cỏ đuôi chó trong tay. Đột nhiên hắn tỏ vẻ chán ghét ném nó xuống đất rồi dùng sức bước lên, sau đó như không có việc gì tiếp tục đuổi theo.

Thôn xóm lúc nhá nhem tối trở nên nhàn nhã, mọi người tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm với nha, các nam nhân hàn huyên vấn đề về cày bừa vụ xuân, còn nữ nhân thì tán dóc chuyện nhà người ta. Gần đây Cố Phán Nhi lại trở thành đề tài được các nàng thích nhất, một ít 'nội tình' này khiến cho các nữ nhân nói đến nước miếng bay tứ tung, nói giống như thật.

Ánh chiều vàng kéo bóng người thành vệt dài, trong lúc những người này đang trò chuyện rôm rả nhất, Cố Phán Nhi kéo 'xe kéo' từ đằng xa đi tới, một cơn gió xuân thổi qua bí mật mang theo mùi máu tươi nồng đậm khiến cho khí trời càng thêm lạnh lẽo, trong giây lát mọi người đều im miệng, ngươi huých ta, ta huých ngươi nhưng không có ai mở miệng ra nói lời nào trước.

Nàng ăn mặc kì quái, sắc mặt âm trầm, mùi máu nồng đậm tỏa ra, cả ánh mắt giống như đang nhìn người chết.

Cố Phán Nhi như vậy khiến cho người ta không dám đến gần, thậm chí còn không dám nói nhiều một câu. Khi nàng đến gần, mọi người sợ hãi, né tránh rất xa, ngay cả các nam nhân cũng không lải nhải, không ai nghĩ ra bắt chuyện như thế nào.

Đợi đến khi Cố Phán Nhi đi qua thì tiếng trò chuyện mới vang lên, có điều là lúc này nhân vật chính trong cuộc trò chuyện này đều là Cố Phán Nhi.

"Này, các ngươi nói xem thứ ở trên cành cây kia là gì thế?"

"Ai biết đâu, bị cỏ đuôi chó che hết rồi."

"Ta đoán chắc chắn ở trên đó có không ít con mồi, mùi máu tươi nồng như thế cơ mà, chắc là một thứ gì đó rất ghê gớm."

"Nghe nói Cố Đại Nha này hết bị ngốc rồi, nhưng lại bị điên! Trước ta còn không tin, hiện tại thì cảm thấy lời này không sai, nhìn sắc mặt u ám của nha đầu kia, đúng là dọa người."

"Còn không phải sao? Sau này nhất định đừng chọc nàng ta, nếu không nàng sẽ giết người đấy!"...

Trái ngược với sự tò mò và sợ hãi của bọn họ, vẻ mặt của Cố Thanh lại ngẩn ra, hắn vốn cho rằng kể cả dùng cỏ đuôi chó để phủ lên, chỉ cần dựa vào mùi máu tươi nồng đậm như vậy, người trong thôn nhất định sẽ đến hỏi thử, hắn đã suy nghĩ nên ngăn chặn hoặc từ chối như thế nào, không ngờ dễ dàng đi qua như vậy.

Tại sao lại như vậy? Sự tò mò của thôn dân đã chạy đâu hết rồi?

Cố Thanh vô cùng khó hiểu, nghĩ mãi không ra nguyên nhân, nhưng nếu như để cho hắn thấy được vẻ mặt lúc đó của Cố Phán Nhi, có lẽ hắn sẽ hiểu ra chút gì đó. Tiếc là Cố Thanh lại đi ở phía sau, chỉ có thể thấy được bóng lưng của nàng, hoàn toàn không hề hay biết vẻ mặt của nàng ra sao.

Còn Cố Phán Nhi thì sao?

Tuy rằng khi nàng nghe thấy những lời tán gẫu này thì trong lòng không thoải mái lắm, nhưng cũng không đến mức âm trầm thành như vậy, về phần vì sao lúc đó lại tỏ ra như thế, tự nhiên là giả vờ. Hơn nữa chẳng qua Cố Phán Nhi chỉ định thử xem sao thôi, khi còn chưa đi đến đó, nàng đã nghe thấy mấy bà ba hoa này nói nàng là kẻ điên sẽ đánh người từ xa, kể cả cha nương ruột của nàng đều dám đánh, còn nói gì mà có thể sẽ giết người.

Vì thế, Cố Phán Nhi đã diễn ra biểu cảm như vậy, không ngờ lại vô cùng hiệu quả.

Cố Phán Nhi không thích giao thiệp với người khác, đặc biệt là bọn người cực kì thô lỗ này, lần trước lúc nàng săn được lợn rừng trở lại thì không ít người đã đến của hỏi, thậm chí còn có người ồn ào muốn chia lợn rừng, với lý lẽ ngọn núi phía sau là của mọi người, săn được lợn rừng đương nhiên phải chia cho người cùng thôn.

Tuy Cố Phán Nhi lúc đó không quan tâm đến họ, nhưng vẫn ghi nhớ điều này trong lòng.

Săn được thú hoang tốt nhất che giấu, đỡ khiến người khác nhung nhớ. Nếu như không giấu được thì phải tỏ ra hung ác một chút, để người khác không dám đụng vào mình, như vậy thì mới có thể bớt được nhiều phiền phức.

Cố Thanh nhìn sang 'xe kéo' rồi lại quay đầu nhìn về đám người dưới gốc cây, không yên lòng nói với Cố Phán Nhi: "Sáng mai ta phải đến nhà trưởng thôn mượn xe bò, ta sẽ mang đến huyện bán!"

Cố Phán Nhi gật đầu: "Được, con báo này là đồ tốt, có lẽ ở trấn này không ai mua nổi nó."

Cố Thanh bẻ đầu ngón tay vui vẻ tính toán: "Con hươu này có thể bán được mười lượng bạc, còn con báo nếu như gặp được người thu mua tốt, nói không chừng có thể bán được một trăm lượng bạc, hoặc có thể nhiều hơn trăm lượng!"

Cố Phán Nhi khựng lại: "Hươu chỉ mười lượng thôi sao?"

Có Thanh gật đầu: "Thịt hươu tuy đắt nhưng lại không đắt hơn là bao, nhưng da hươu có thể bán được chút tiền, mười lượng bạc là vẫn còn ít đó, nếu như gặp được người thu mua tốt, có thể bán được tiền hơn một chút."

Cố Phán Nhi đáp trả: "Thịt hươu là của ta, muốn bán thì ngươi tự đi mà săn!" Nàng tiếp tục kéo 'xe kéo', tức giận chạy về nhà, nàng muốn xẻ thịt con hươu trước khi tiểu tướng công này mang nó đi, đến lúc đó xem hắn làm sao đụng vào thịt hươu của nàng.

Nuôi một tiểu tướng công trong mắt chỉ có tiền, đúng là rất phiền lòng!

Cố Thanh há to mồm tính nói gì đó, nhưng lại không cẩn thận ăn một miệng đất, chuyện này phải trách Cố Phán Nhi kéo xe quá nhanh, khiến cho bụi mù dọc đường cuồn cuộn lên. Cố Thanh Thanh đành phải ngậm miệng lại, dùng tay áo che mũi và miệng đi theo, vừa rồi tính bạc quá sướng, hắn quên mất mụ điên này bị thương cần phải được bồi bổ.

Có điều tuy nói phải bồi bổ nhưng Cố Thanh vẫn cảm thấy đau lòng, đây là con hươu giá trị tận mười lượng mà.

Có nên thương lượng với mụ điên này một chút không nhỉ, bán con hươu này thành tiền rồi mua thịt lợn cho nàng để bồi bổ cơ thể? Thịt lợn rất tốt, vừa rẻ lại ăn ngon, bồi bổ thân thể chẳng kém cạnh là bao.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp