Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 45


1 tháng

trướctiếp

Sau khi Cố Thanh thấy Cố Phán Nhi vẫn nằm im trên mặt đất thì cũng không thể bình tĩnh núp ở phía sau nữa, hắn hoảng hốt chạy ra, quỳ xuống bên cạnh Cố Phán Nhi nhưng lại không dám động vào nàng, bày ra dáng vẻ như sắp khóc tới nơi: "Ngươi, ngươi thế nào rồi? Đừng dọa ta, hu hu..." Cuối cùng hắn vẫn bật khóc.

Cố Phán Nhi chỉ thấy hơi mệt, toàn bộ linh lực đã cạn kiệt, còn dùng thể lực lớn như vậy nữa, cho nên vết thương trên người trông đúng là có hơi đáng sợ, nhưng cũng chỉ là ngoại thương mà thôi, so với nội thương phải chịu lần trước thì chút vết thương này căn bản chẳng là gì cả.

"Ta không sao, trong giỏ có dây leo cầm máu, ngươi lấy một chút qua đây giã nát rồi đắp lên cầm máu cho ta là được." Cố Phán Nhi nói rồi lại chợt nhớ ra, móng của con báo này không sạch sẽ lắm, không chừng bên trên còn có độc tố nào đó, phải khử trùng trước mới được.

Đột nhiên, sắc mặt của Cố Phán Nhi biến đổi, vội cởi quần áo đã nát tươm của mình ra nhìn, thấy hai cái đinh gù trổ mã không được tốt mới thở phào nhẹ nhõm: "May vẫn còn, nếu không thì đúng là toi thật rồi!" Cách một phân, đúng là quá nguy hiểm, thì ra nhỏ cũng có lợi ích của nhỏ.

Cho tới giờ, Cố Phán Nhi mới có phần cảm thấy may mắn vì nó phát triển kém.

Nếu thứ này trổ mã tốt thì vừa rồi không bị con báo kia cào đi một nửa mới lạ, đến lúc đó có muốn phục hồi cũng không được.

"Cái gì vẫn còn? Ngươi, ngươi không sao chứ?" Cố Thanh tìm thấy dây leo cầm máu nhưng lại không tìm được đồ giã, đành phải nhét dây leo vào trong miệng nhai rồi mới cẩn thận đắp lên người Cố Phán Nhi. Đầu tiên là đắp lên cánh tay, bởi vì cánh tay chảy khá nhiều máu, nghe thấy tiếng kêu của Cố Phán Nhi, tay hắn không tự chủ được run lên.

"Không sao, ngươi mau đắp thuốc cho ta đi. Tuy vết thương này chẳng thấm vào đâu, nhưng nếu máu chảy quá nhiều thì sẽ thành vấn đề lớn đấy!"

"À được, ta sẽ làm nhanh, ngươi nhẫn nhịn một chút!"

Bây giờ Cố Thanh cực kỳ ngoan ngoãn, vốn còn hơi buồn nôn vì dây leo cầm máu này, dù sao mùi vị của thứ này cũng không dễ chịu chút nào. Nhưng nghe Cố Phán Nhi bảo như vậy, cũng mặc kệ có buồn nôn hay không, hắn cũng tăng nhanh tốc độ, vừa nhai dây leo vừa xé quần áo vốn đã nát tươm của Cố Phán Nhi ra, đắp thuốc lên.

Cố Phán Nhi nhìn, rồi đột nhiên vẻ mặt có hơi kỳ lạ, hình ảnh không dành cho trẻ em không ngừng bay tán loạn.

Bốp!

Một cái tát đánh bay những hình ảnh đó đi. Tiểu tướng công còn nhỏ, cách mạng vẫn chưa thành công, vẫn cần nuôi dưỡng thêm.

Cuối cùng cũng làm xong, tiểu tướng công mệt tới mức ngồi bệt xuống đất trông hệt như vừa làm xong một việc cực kỳ nặng nhọc nào đó. Hắn giơ tay lau mồ hôi trên trán, trong lòng vui mừng khôn siết, cũng may thời tiết vẫn chưa ấm lên, quần áo mặc có hơi dày, nếu không thì vết thương của người phụ nữ điên này không chỉ ở mức này đâu. Nghĩ tới đây, Cố Thanh lại nghĩ tới tấm da rắn đó, nếu có thể làm thành quần áo cho người phụ nữ điên này mặc, thì liệu có tốt hơn không.

Cố Thanh không có tự tin sẽ luôn ngăn được Cố Phán Nhi không để nàng lên núi. Hắn nhìn ra người phụ nữ này chính là một kẻ ngang ngược, chỉ có thể chuẩn bị một chút đồ phòng thân cho nàng lúc nàng lên núi.

"Bây giờ phải làm sao?" Cố Thanh hơi lo lắng đề phòng xung quanh: "Chúng ta ở đây, liệu có còn đụng phải dã thú lợi hại nào không?"

Cố Phán Nhi thản nhiên nằm ở đó, nếu không phải do vết thương trên người nên vẫn chưa thể cử động, thì nàng nhất định sẽ bắt chéo hai chân lắc lư, thấy vẻ mặt sợ hãi của Cố Thanh thì không kìm được an ủi: "Không sao, chắc đây chính là địa bàn của con báo này, bình thường dã thú ăn thịt to lớn sẽ không tới đây, tạm thời vẫn rất an toàn."

"Sao ngươi biết?"

"Bình thường mấy loài như sói, sư tử, báo đều có ý thức lãnh địa, nói nữa ngươi cũng không hiểu, nhưng chắc ngươi cũng đã từng nghe nói tới câu một núi không thể có hai hổ rồi, quả thực cũng chẳng khác ý đó là bao."

"Ồ."

Tuy Cố Thanh không am hiểu lắm về thói quen của đám dã thú này, nhưng câu nói một núi không thể có hai hổ thì đã từng nghe qua, với sự thông minh của hắn đương nhiên biết Cố Phán Nhi đang biểu đạt điều gì. Đồng thời cũng biết ở nơi này, hai người tạm thời vẫn an toàn, cho nên sự căng thẳng trong long cũng giảm bớt không ít.

Sau khi không phải lo có dã thú nữa, Cố Thanh lại bắt đầu lo cho vết thương của Cố Phán Nhi.

"Bị thương nặng như vậy, chắc rất đau đúng không?" Cố Thanh nghĩ, nếu lúc đó mình nghe lời không kêu lên, thì có phải con báo đó sẽ ngoan ngoãn chờ ở trên cây, không chỉ Cố Phán Nhi sẽ không bị thương, mà con hươu đó cũng sẽ không chết hay không? Càng nghĩ hắn càng cảm thấy tự trách.

Đối với sự tự trách của Cố Thanh, Cố Phán Nhi lại bật cười vui vẻ, lần này không chỉ có thịt hươu ăn, mà còn có thể mang con báo này đi bán lấy tiền, da báo là món đồ tốt, giá cả chắc chắn không thấp. Đợi mua được lò luyện thuốc là nàng có thể luyện dược, không cần phải xử lý vết thương qua loa như vậy nữa.

Như vết thương trên người, chỉ cần một chút chỉ huyết tán đã có thể cầm máu được, ba ngày là có thể lành lặn như cũ.

"Này, ngươi đang nghĩ gì vậy?" Cố Thanh không nghe thấy lời đáp của Cố Phán Nhi, không khỏi có chút lo lắng, giơ một ngón tay ra chọc vào chỗ không có vết thương của Cố Phán Nhi.

"Đương nhiên là nghĩ phải nấu thịt hươu như thế nào mới ngon!" Cố Phán Nhi buột miệng.

Cố Thanh vừa nghe vậy thì buồn bã mím môi, con hươu đáng thương đã chết rồi.

"Chậc chậc, nam tử hán đại trượng phu, chỉ vì chút chuyện nhỏ này đã muốn rơi nước mắt." Cố Phán Nhi bày ra vẻ mặt cười nhạo, không chỉ không an ủi, mà còn nghiêm mặt, nói một cách nghiêm túc: "Đây chính là luật rừng, cá lớn nuốt cá bé, hiểu chứ? Kẻ yếu chắc chắn sẽ bị nuốt chửng, cho nên con hươu ngốc này của ngươi dù ta không ăn, con báo không ăn, thì cũng sẽ có kẻ khác xuống tay."

Cố Thanh nghe hiểu, nhưng lại không lên tiếng, trong lòng rất khó chịu.

Kết quả Cố Phán Nhi khua nắm đấm: "Như hai chúng ta vậy, nắm đấm của ta đương nhiên là do ta định đoạt, cái này đã hiểu rồi chứ?"

"Ngươi cũng sẽ không ăn ta!"

Ai bảo là sẽ không ăn ngươi? Chẳng qua không phải bây giờ mà thôi, Cố Phán Nhi dối lòng cười híp mắt nói: "Ta không ăn ngươi, đó là do chúng ta là đồng loại. Nhưng đổi lại là mấy con như hổ báo khác loài kia, thì ngươi thử xem có ăn ngươi không."

Cố Thanh lại im lặng, thực ra những điều Cố Phán Nhi nói hắn đều hiểu, cùng là chó vẫn có chó cắn chó, tuy chó tốt sẽ không ăn thịt chó. Nhưng nghĩ tới con hươu đáng yêu như vậy chết đi, trong lòng Cố Thanh lại thấy buồn bã, vừa rồi hắn còn nghĩ muốn bảo Cố Phán Nhi bắt về nuôi, ai ngờ trong nháy mắt đã biến thành hươu chết.

Bây giờ con hươu chết này còn phải đối mặt với việc bị chặt xương cho vào bụng, trong lòng càng thấy buồn hơn.

Nhưng Cố Thanh cũng không định ngăn cản, dù sao con hươu đó cũng đã chết, còn nặng hơn năm mươi cân, với con báo cộng lại cũng tới hơn một trăm năm mươi cân, sao mà lấy về được? Đi tìm người trong thôn? Cố Thanh lắc đầu, người trong thôn sẽ không tới gần đây, dù có lợi thì cũng không có cái gan đó, bản thân mình cũng không yên tâm để người phụ nữ điên này ở đây một mình.

"Đi thôi, còn không đi nữa là trời tối mất!" Sức hồi phục của Cố Phán Nhi rất mạnh, mới qua một canh giờ vết thương trên người đã đóng vảy, linh lực mới hồi phục được một chút cũng bị nàng dùng để chữa thương, cho nên vết thương trên người chỉ cần không sử dụng sức quá lớn thì vẫn có thể chống đỡ được.

Trời đã tối, mùi máu tươi ở đây lại rất nồng, tiếp tục ở lại đây là quá nguy hiểm.

"Ngươi đeo cái giỏ, ta đi khiêng con hươu với con báo kia, chúng ta mau chóng quay về." Cố Phán Nhi bò dậy đi về phía con hươu ở khá xa, vừa đi vừa vung cánh tay tê dại, cánh tay bên này bị thương nặng hơn một chút, không biết liệu có nâng được con hươu năng hơn năm mươi cân không, nếu không thể thì phải nghĩ cách khác.

Cố Thanh lo lắng kêu lên: "Trên người ngươi còn có vết thương, sao mà vác được."

Cố Phán Nhi quay đầu liếc nhìn cái giỏ, trong lòng lại nghĩ không biết cái giỏ đó có đựng được một con hươu hay không, con hươu này nhỏ hơn con báo một chút. Chỉ là trong giỏ đã đựng đầy thảo dược, nếu ném dược thảo ra ngoài thì Cố Phán Nhi cực kỳ không nỡ. Nghĩ một lát, Cố Phán Nhi vẫn thử cánh tay bị thương, không ngoài dự đoán, đúng là quá tốn sức, chỉ đành nghĩ cách khác.

"Chỉ là ngoại thương nên cũng không sao, có điều vết thương trên cánh tay hơi sâu, bây giờ không thể quá gắng sức." Cố Phán Nhi nhíu mày, nhìn con hươu rồi lại nhìn con báo: "Nếu ta sử dụng cái giỏ thì ngươi có cách nào đóng gói thảo dược về không?"

Cố Thanh đáp: "Khó thì cũng hơi khó một chút, nhưng ta vẫn có thể nghĩ cách, chủ yếu là ngươi... có thể không?"

Cố Phán Nhi vừa nghe vậy thì mắt sáng lên, không muốn nghe Cố Thanh dài dòng, đi tới đổ hết dược thảo trong giỏ xuống đất, sau đó mang theo cái giỏ không đi về phía con hươu: "Ta không sao, ngươi mau nghĩ cách mang thảo dược về đi. Trời sắp tối rồi, chúng ta không thể ở đây mãi được, không an toàn."

Cố Thanh vẫn không yên tâm: "Hay là... hay là chúng ta đừng mang hai thứ lớn này theo nữa?"

Cố Phán Nhi kinh ngạc, tiểu tướng công vẫn luôn keo kiệt lại có thể nói ra lời như vậy, chẳng lẽ hắn không xót sao?

Sao Cố Thanh không xót chứ, hắn xót muốn chết rồi, nhưng cũng không thể chỉ vì hai thứ này mà hại vợ được đúng chứ? Nghĩ tới việc ngân lượng rõ ràng đã tới tay lại sắp bay đi mất, Cố Thanh không thể nhìn nổi nữa, sợ nhìn tiếp bản thân mình sẽ không kìm được nhào tới cắn miếng thịt mất.

Xì!

Cố Phán Nhi nhìn biểu cảm của Cố Thanh thì không nhịn được bật cười.

"Được rồi, ngươi cũng đừng lo nữa, ta đi chặt ít cành cây, chỉ là một tay bị thương, chứ có phải là hai tay đâu, không vác về được thì ta không kéo được chắc?" Cố Phán Nhi mới nghĩ ra cách này, cảm thấy cũng ổn, nên trả lại giỏ cho Cố Thanh rồi đi chặt cành cây.

Cố Thanh không biết Cố Phán Nhi muốn làm thế nào, nhưng nghe thấy không cần vác mà kéo, nghĩ tới Cố Phán Nhi vẫn còn một tay lành lặn thì cũng yên tâm, vội vàng xếp dược thảo bị đổ ra vào lại giỏ. Khi làm xong, Cố Phán Nhi cũng đã chạm cành cây quay về, nạo gọt đơn giản, rồi đặt thú săn lên bên trên, đồng thời dùng dây thừng cố định lại một chút.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp