Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 44


1 tháng

trướctiếp

"A, có gà rừng!" Cố Thanh bỗng nhiên la lên.

Cố Phán Nhi đang đào một gốc thảo dược, nàng đã phát hiện ra con gà rừng đó từ sớm, thấy Cố Thanh đi tới cũng không lên tiếng, vì nàng nghĩ rằng hắn muốn bắt gà. Ai ngờ người này chỉ vô tình đi đến đó chứ căn bản không hề phát hiện ra con gà rừng. Con gà rừng đột nhiên bổ nhào về phía trước khiến người này giật mình nhảy dựng lên.

Cố Phán Nhi chưa kịp lên tiếng thì Cố Thanh lại kêu lên: "Có con thỏ!"

Thế là Cố Phán Nhi bình tĩnh lại, đào thảo dược lên cho vào trong cái sọt rồi mới liếc mắt nhìn tiểu tướng công nào đó: "Này, đầu ngươi chỉ để mọc tóc hả? Làm như chưa từng nhìn thấy gà rừng hay thỏ không bằng? Kêu la cái gì?"

Cố Thanh lộ vẻ phấn khích: "Ta kêu ngươi bắt gà, bắt thỏ!"

Cố Phán Nhi tức giận trừng mắt: "Ngươi tự bắt đi!"

Cố Thanh khó chịu: "Không phải ngươi bắt rất giỏi sao?"

Cố Phán Nhi ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Ta bắt rất giỏi, nhưng bây giờ ta lại không muốn bắt! Con này không có thịt gì cả, ăn một hai bữa là ngán rồi, ai thích thì tự đi mà bắt lấy!"

Cố Thanh: "Hừ, ngươi không bắt thì ta tự bắt!"

Cố Phán Nhi mỉm cười không nói gì, nàng chỉ nhìn Cố Thanh đi bắt gà, dù gì hắn cũng rảnh mà, để hắn chơi chút cũng được.

Nhưng việc này hoàn toàn dựa vào vồ thì có ích gì?

Vồ gà, gà rừng bay mất.

Vồ thỏ, thỏ chạy thẳng cẳng.

Cái tên chỉ biết vồ để bắt gà và thỏ, không phải là lông gà đầy người thì là miệng gặm đầy cỏ, nhìn rất buồn cười. Dáng vẻ này khiến Cố Phán Nhi nhớ đến tên ngốc, cảm thấy cả hai khá giống nhau.

Không đúng, sao nàng lại nghĩ đến tên ngốc.

Cố Phán Nhi chảy nước miếng nhìn một con hươu ngốc đứng cách nàng gần trăm mét, con hươu ngơ ngác nhìn về phía bên này, trong miệng nó còn ngậm đầy cỏ. Con hươu nhìn thấy Cố Phán Nhi đang nhìn mình, nó vẫy đôi tai vài cái rồi ngơ ngơ tiến lại gần nàng một chút. Cố Phán Nhi đột nhiên trở nên xấu xa, nàng nghĩ nếu trên thế giới này có loài động vật nào đáng yêu nhất thì đó chính là con hươu ngốc nghếch, món thịt tự động dâng lên miệng thì sao lại không đáng yêu được?

"Ngươi đang nhìn gì đó?" Trên đầu Cố Thanh còn dính cọng lông gà, hắn kiềm chế cơn giận nói.

"Có một con hươu ngốc xuất hiện!"

Cố Thanh nhìn theo hướng Cố Phán Nhi đang nhìn, hắn thấy một con vật đáng yêu đang bước tới với vẻ mặt tò mò. Nó cứ đi được mấy bước thì dừng lại, đôi tai thỉnh thoảng lại vẫy vẫy, Cố Thanh lập tức kêu lên: "Con nai nhỏ thật đáng yêu!"

Tiếng kêu vừa vang lên, con hươu ngốc nghếch giật mình, lập tức bỏ chạy mười mấy thước mới dừng lại.

Cố Phán Nhi lập tức nổi giận, giơ tay lên thưởng cho Cố Thanh một hạt kê, chửi: "Đồ ngốc nhà ngươi, đó không phải là con nai mà là con hươu ngốc! Ngươi có biết thịt hươu thơm ngon như thế nào không hả? Nếu ngươi dám dọa cho con hươu này bỏ chạy thì ta không để yên cho ngươi đâu!"

Con hươu ngốc? Thịt? Cố Thanh ngây người.

Đồ điên này lại muốn giết con hươu ngốc dễ thương này sao?

Thật sự không biết con hươu ngốc này chọc trúng điểm mềm yếu nào trong lòng Cố Thanh, hắn không cảm thấy con thỏ đáng yêu, cũng không cảm thấy con sóc dễ thương, khi hắn nhìn thấy con nhím nhỏ còn giật mình hét lên, vậy mà lại nhìn trúng con hươu ngốc này.

Cố Thanh tóm lấy Cố Phán Nhi đang rục rịch hành động: "Ngươi đừng bắt nó có được không? Nó đáng yêu như vậy mà! Không phải ngươi rất giỏi sao? Nếu như ngươi không thích gà rừng hay thỏ thì có thể bắt rắn, dê rừng hay lợn rừng gì đó cũng được. Dù sao trong rừng núi này có rất nhiều con mồi."

Cố Phán Nhi lập tức bất mãn: "Không phải ngươi nói nơi này nguy hiểm, không nên xâm nhập, không nên ở lại quá lâu ư?"

Cố Thanh ngẩn người, ngượng ngùng nói: "Ngươi có thể ở đây ôm cây đợi lợn!"

Nhìn thấy vẻ mặt khẩn cầu của Cố Thanh, Cố Phán Nhi mềm lòng, đành phải từ bỏ việc đi bắt con hươu ngốc kia. Nhưng trước khi nàng bỏ cuộc, con hươu ngốc kia lại lẳng lặng chạy trở về, cách hai người khoảng ba mươi thước. Cố Phán Nhi lại bắt đầu nuốt nước miếng, nàng rất muốn ăn thịt hươu thì phải làm sao bây giờ?

Đột nhiên, Cố Phán Nhi nghe được bên tai có chút động tĩnh loáng thoáng, vẻ mặt nàng thay đổi, nàng lập tức bảo vệ Cố Thanh ở phía sau mình, nhỏ giọng mắng: "Không ổn, nhanh chóng lùi về sau!"

Hành động quá mức đột ngột khiến Cố Thanh nhất thời không kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

"Lui ra phía sau, tìm chỗ trốn đi!" Cố Phán Nhi cau mày, ở đây lâu như vậy mà nàng lại không hề phát hiện ra có một con báo đang trốn trên một cái cây cách đó ba mươi thước. Con báo này rất lớn, nhàn nhã nằm trên cây, Cố Phán Nhi cũng không thể cam đoan được rằng con báo này có tấn công người hay không?

Thậm chí, trước khi con hươu đến bên gốc cây, Cố Phán Nhi vẫn không phát hiện ra con báo trên cây, chứng tỏ nó có khả năng ẩn nấp mạnh như thế nào. Nếu như không có con hươu ngốc này, sau khi nàng đào thảo dược xong và bước tới thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì? Cố Phán Nhi cũng không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra với một kẻ ngốc nghếch như con hươu là Cố Thanh kia.

Chí ít hiện tại, con báo đã xem con hươu ngốc là con mồi của nó.

Theo tình hình trước mắt, con báo đã coi con hươu là con mồi thì bọn họ nên nhân cơ hội này mà chuồn đi. Nhưng với tốc độ quá nhanh của con báo, ai có thể đảm bảo sau khi mình quay lưng lại với kẻ địch thì kẻ địch có thừa cơ hạ sát chiêu hay không. Nếu xét về tốc độ, Cố Phán Nhi chắc chắn không thể so sánh với con báo này được.

Nói con báo này là vua của loài báo cũng không ngoa, chỉ với một thanh đao bổ củi trong tay, phần thắng của nàng không lớn.

"A, có con báo! Con hươu ngóc bị cắn rồi!" Cố Thanh hét lên.

Sắc mặt Cố Phán Nhi lập tức tối sầm, đúng là không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như lợn. Nàng vốn đang chờ con báo giết chết con hươu và kéo lên cây, đoán chừng mình sẽ không có chuyện gì. Ai ngờ Cố Thanh lại hét lên, con báo vừa cắn chết con hươu lập tức nhìn lại, đồng thời uyển chuyển xoay thân người lại.

Đôi mắt của nó sâu thẳm đến nỗi người ta không thể nhìn rõ suy nghĩ, không có táo bạo như lợn rừng trước khi săn mồi, thậm chí còn không có một chút ngang ngược nào trong tư thái tao nhã của nó. Nếu bỏ qua vết máu trên miệng nó, chưa biết chừng vẫn có người cảm thấy nó dịu dàng ngoan ngoãn.

Nhưng Cố Phán Nhi biết rằng loài động vật trông có vẻ ưu nhã và cao quý này, thực ra khá đáng sợ.

Thành thật mà nói, Cố Phán Nhi thà đối phó với một con hổ còn hơn đối đầu với một con báo vương như vậy.

Mặc dù con báo không hề di chuyển nhưng Cố Phán Nhi biết nó không có ý định từ bỏ hai con mồi tự động dâng tới miệng này, nếu không nó đã cắn chết con hươu rồi kéo lên cây và bỏ qua cho hai người họ.

"Cố Thanh, ngươi ẩn nấp cho kỹ, cho dù ngươi nhìn thấy gì cũng đừng gây ra tiếng động, nếu sợ thì đừng nhìn."

Đây là lần đầu tiên Cố Phán Nhi nghiêm túc gọi hắn bằng tên thật, dù Cố Thanh có chút bối rối với tình huống này nhưng hắn biết mình là gánh nặng. Hắn dứt khoát xé một miếng vạt áo vò thành một cục nhét vào trong miệng để đề phòng mình vô tình hét lên. Cố Thanh lo lắng nhìn Cố Phán Nhi, sợ nàng sẽ xảy ra chuyện.

Một con hươu ngốc nặng hơn năm mươi cân có thể bị giết chết chỉ bằng một cú cắn, Cố Thanh không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra với người thậm chí còn không nặng quá bốn mươi cân là Cố Phán Nhi. Cố Thanh muốn giúp đỡ nhưng tiềm thức mách bảo hắn, cách tốt nhất để giúp Cố Phán Nhi chính là ẩn nấp thật kỹ và bảo vệ tốt bản thân.

Cố Thanh không hiểu tại sao mình lại có ý nghĩ kém như vậy, phu thê vốn nên giúp đỡ lẫn nhau không phải sao? Tại sao bản thân hắn lại tìm cớ trốn tránh sang một bên? Nhưng rất nhanh sau đó Cố Thanh đã biết vì sao, một người một thú đã bắt đầu giao chiến ở phía trước, tốc độ của con báo khiến Cố Thanh sững sờ tại chỗ.

Trước mặt con báo, hắn và con hươu ngốc không có gì khác biệt, thậm chí hắn còn tệ hơn.

Nếu hắn không biết sống chết mà bước tới, không những không giúp được người phụ nữ điên đó mà còn làm nàng vướng chân vướng tay. Tuy rằng hắn khinh thường bản thân lấy cớ vì tham sống sợ chết nhưng Cố Thanh vẫn mừng vì mình không có suy nghĩ kỳ lạ là tiến lên hỗ trợ nàng. Hắn bất lực ở một chỗ nhìn, cảm thấy khó chịu khi thấy người phụ nữ điên bị thương.

Chỉ một hiệp Cố Phán Nhi đã bị thương, trên cánh tay trái có một vết cào sâu, có điều con báo cũng không thu được lợi gì, trên bụng bị Cố Phán Nhi đánh tạo thành một vết thương hở, nội tạng hơi lộ ra. Đáng tiếc, cái đao bổ củi không được sắc lắm, nếu không nàng chỉ cần một đòn là có thể moi ruột con báo đó rồi.

Hiệp đầu tiên, con báo chỉ đang thăm dò nhưng Cố Phán Nhi đã giao chiến rất quyết liệt. Đây không phải là cuộc tỉ võ nên Cố Phán Nhi cũng không thèm thăm dò, dù lúc đầu nàng cũng có nghĩ đến việc này. Nhưng khi thật sự hành động thì nàng bắt đầu di chuyển mất tự nhiên, thậm chí linh khí và thể lực cũng bị hao phí một nửa.

Cố Thanh suýt chút nữa hét lên, may mắn miệng bị đồ vật chặn lại nhưng mắt hắn vẫn trợn tròn.

Cố Phán Nhi tranh thủ liếc mắt nhìn Cố Thanh, sau đó lại phòng bị con báo. Nàng không có ý định chiến đấu một trăm tám mươi chiêu với con báo, mà tranh thủ đánh bại con báo trong vòng hai chiêu. Con báo này lợi hại chỉ nhờ vào tốc độ của nó, chứ nó vẫn kém xa con rắn đen lúc trước. Có điều, nàng vẫn có chút cơ hội với con rắn đen kia, còn con báo ở trước mặt này, nàng chỉ có thể dựa vào thực lực và kỹ xảo.

Một người một thú lại lao vào đấu vật, con báo giơ móng vuốt lên cào mạnh vào cổ Cố Phán Nhi, Cố Phán Nhi như thể đã vấp phải thứ gì đó và ngã xuống đất trước khi móng vuốt sắc nhọn của con báo có thể chạm tới nàng. Nhưng cái đao bổ củi của Cố Phán Nhi lại không hề trượt, nó cắt ngang qua vết thương của con báo ra đùi sau.

Con báo chảy máu đầm đìa ngã xuống đất, dù nó vẫn còn sức đứng dậy nhưng sự đau đớn ở đùi sau khiến nó không thể đứng vững, cộng thêm mất máu nên nó ngày càng yếu đi. Cố Phán Nhi cũng không tốt hơn nó bao nhiêu, ngực nàng bị con báo cào rách, hai vết cào rất sâu, ai nhìn cũng phải giật mình, thậm chí trên mặt nàng cũng bị thương.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp