Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 42


1 tháng

trướctiếp

Quan trọng nhất chính là người phụ nữ điên này mặc thì mặc đi, nhưng mỗi lần đều phải châm chọc mỉa mai vài câu.

Vóc dáng thấp thì sao? Sẽ có lúc ta cao hơn ngươi, hừ!

"Lần này thôi, sau này quần áo đều phải để ngươi tự may, hơn nữa ngươi cũng nên học nấu cơm." Cố Thanh liếc mắt, sau khi may xong mũi kim cuối cùng, hắn cắn đứt chỉ rồi nói một câu: "Đừng có giống như kẻ điên cả ngày, không giống nữ nhân chút nào, y như một đại lão gia vậy."

Cố Phán Nhi nghiêm túc: "Kỳ thực ta nghĩ ta cũng không tệ lắm, tuy rằng không biết thổi lửa nấu cơm, nhưng mấy thứ như phóng hỏa đốt núi gì đó ta chắc chắn không hề kém. Ta không làm được mấy việc nữ công gia chánh, nhưng có thể hiểu chút việc cầm châm cứu người, đổi lại nói tới âm mưu quỷ kế thì càng thuần thục!"

Cố Thanh nghẹn họng không nói gì, đây là loại nữ nhân gì?

"Ngươi đúng là đồ điên, đầu óc không bình thường!" Cố Thanh nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nặn ra một câu như vậy.

Cố Phán Nhi nghiêng đầu: "Ngươi cả ngày đều gọi ta người phụ nữ điên, vậy điên còn có thể giả bộ sao? Đầu óc ta có bình thường hay không, ta là người điên cũng không rõ lắm, nhưng mà khi ta còn bé bị ngã biến thành kẻ ngốc là sự thật!"

Cố Thanh im lặng, người phụ nữ này quả là không bình thường, cũng không biết da mặt dày đến mức nào.

Cố Phán Nhi thấy Cố Thanh không nói lời nào bèn giành lấy quần áo hắn đã làm xong, lật tới lật lui xem xét. Tuy rằng kiểu dáng có chút đơn giản, nhưng nhìn thế nào cũng thích đến không chịu được, nàng hài lòng gật đầu: "Quần áo làm không tệ, ta rất thích! À, đúng rồi, ngươi thích màu gì?"

Cố Thanh nghi ngờ nhìn về phía Cố Phán Nhi, thầm nghĩ người phụ nữ điên này chẳng lẽ lại nghĩ ra ý tưởng vớ vẩn gì nữa?

Tấm vải này là do chính tay nàng chọn, màu sắc xấu xí cũng là chính tay nàng chọn, không lẽ bây giờ nàng còn không vui? Nghĩ vậy, Cố Thanh tức khắc mất hứng, sắc mặt trầm xuống.

"Màu xanh dương, màu vàng hay là màu xanh lá?" Cố Phán Nhi hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt của Cố Thanh, cầm quần áo khoa tay múa chân trên người mình một lúc lâu, miệng thì thầm: "Thực ra ta rất thích màu đen. Nhưng ta thấy thư sinh các ngươi đều rất thích màu trắng, không chừng ngươi cũng thích phải không? Làm thành màu trắng cũng được, có điều không dễ sửa lắm..."

Cố Thanh ngắt lời Cố Phán Nhi: "Biết khó vậy ngươi đừng mơ tưởng nữa!"

Cố Phán Nhi: "..."

Vốn còn muốn thương lượng với tiểu tướng công một chút, nhưng không biết tại sao tiểu tướng công lại đột nhiên tức giận, hoàn toàn làm cho người khác thấy khó hiểu.

Cố Phán Nhi không có thói quen phỏng đoán tâm tư người khác, thấy tiểu tướng công tức giận không muốn trả lời nàng, nàng cũng suy đoán một chút. Dựa vào kinh nghiệm lên núi mấy ngày trước của nàng, phẩm màu dễ tìm thấy trên núi nhất là màu vàng và màu xanh lá, các màu khác cũng không phải là quá khó tìm. Nhưng với kỹ thuật gà mờ của nàng, mấy màu sắc rực rỡ như màu đỏ, màu tím có lẽ không nên chọn. Nếu không quần áo nhuộm ra mặc lên người chẳng những không có mỹ cảm mà còn trông giống như sản phẩm quê mùa thấp kém.

Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Phán Nhi quyết định lên núi tìm xem có gì mới không, nàng đeo sọt lên lưng lập tức ra cửa.

"Ngươi lại muốn đi đâu?" Cố Thanh không yên tâm đi theo ra ngoài, túm lấy cái sọt kéo lại.

"Lên núi tìm ít đồ. Yên tâm đi, ta sẽ không đi sâu vào núi, chỉ đi dạo ở bên ngoài." Tuy miệng Cố Phán Nhi nói như vậy nhưng nàng cũng không nghĩ như vậy. Đi ra ngoài một chuyến chỉ vì một ít thuốc nhuộm thật sự có hơi lỗ. Nhất định phải săn một vài con mồi, ngắt một ít dược liệu quý giá gì đó. Trong đầu nàng vẫn còn băn khoăn về chuyện lò luyện thuốc.

Vẻ mặt Cố Thanh không tin: "Lần trước ngươi cũng nói như vậy, đảo mắt một cái đã vào sâu trong núi."

Cố Phán Nhi thề thốt phủ nhận: "Làm sao có chuyện đó, ta là người thành thật chưa bao giờ nói dối, đã nói không đi sâu vào núi thì sẽ không đi! Yên tâm đi, ta chỉ đi quanh quẩn ở bên ngoài thôi."

"Ngươi có lúc nào nói thật không?"

"Nhưng ta chưa bao giờ lừa gạt ngươi!"

"Lúc nói dối thì ngươi đừng giả bộ vô tội như vậy, nhìn rất xấu và rất đáng ghét!"

"..."

Cố Phán Nhi nói thầm: "Sao ta lại cảm thấy mình rất đáng yêu?"

Người nào đó đáp lời nàng: "Đó là ngu ngốc!"

Mặc kệ Cố Thanh ngăn cản thế nào, Cố Phán Nhi cũng không từ bỏ việc lên núi, nếu cái sọt bị túm, Cố Phán Nhi liền bỏ lại cái sọt trên lưng, cởi xuống đặt trước thềm cửa rồi chạy đi, lúc ra khỏi cửa còn thuận tay lấy một cái rìu và một cuộn dây.

"Ta đi một lát rồi về!"

May mắn là mọi thứ đều để dưới mái hiên, nếu không muốn lấy sẽ có chút khó khăn.

Cố Thanh căn bản không bắt kịp, lập tức tức giận đến giậm chân: "Người phụ nữ điên này không muốn sống nữa hả? Trở lại cho ta!" Ta đảm bảo không đánh chết ngươi!

Đáng tiếc lúc lời nói thốt ra khỏi miệng, Cố Phán Nhi đã chạy xa trăm thước. Chờ sau khi hắn nói xong đã không nhìn thấy người đâu nữa. Cố Thanh không thể làm gì khác hơn là giậm chân đuổi theo, vừa đuổi vừa hùng hùng hổ hổ, trong lòng thở dài, cưới phải vợ gì thế này, không để người ta bớt lo một chút nào.

An thị ôm giá đỗ nhỏ ngồi ở trong sân, vốn là có cũng có chút bận tâm, nhưng sau khi suy nghĩ thì yên tâm lại, nói với giá đỗ nhỏ: "Bảo Nhi à, tỷ phu ngươi là âm thầm quan tâm. Đại tỷ ngươi rất khỏe, mấy ngày hôm trước bị thương nặng như vậy mà mấy hôm sau đã hồi phục rồi. Người khác không nhìn ra cũng không có nghĩa di không nhìn ra, đại tỷ ngươi bị nặng nhất không phải ngoại thương mà là nội thương, không dễ hồi phục như vậy, nhưng đại tỷ ngươi mấy ngày đã dậy được rồi..."

Giá đỗ nhỏ chen vào nói: "Di, nội thương là cái gì?"

An thị vỗ đầu giá đỗ nhỏ một cái: "Giá đỗ nhỏ chớ xen lời, lát nữa di sẽ nói cho ngươi biết! À, di nói đến đâu rồi? A, ta nhớ ra rồi, tuy rằng ta không biết đại tỷ ngươi có học công phu hay không, nhưng đại tỷ ngươi trời sinh có sức lực rất lớn! Một tay có thể vừa đánh ngã bò, vừa có thể quật ngã lợn rừng hẳn là không khó."

Giá đỗ nhỏ lại kêu một tiếng: "Không đúng, đại tỷ nói một tay nàng có thể đánh ngã mười con bò!"

An thị ngẩn người, nghĩ giá đỗ nhỏ nói lung tung, nhưng lại cảm thấy không nên nói Cố Phán Nhi nói dối, vì vậy nói: "Đó là sau này mới có thể, bây giờ đại tỷ ngươi không làm được."

Vẻ mặt giá đỗ nhỏ cực kỳ hâm mộ: "Nếu như ta có thể lợi hại như đại tỷ thì tốt rồi."

An thị không nói, vuốt đầu giá đỗ nhỏ, hai mắt rưng rưng. Giá đỗ nhỏ thật là đáng thương, đừng nói sau này sức lực có lớn hay không, có thể trưởng thành giống như người bình thường cũng đã rất tốt rồi. Nhìn giá đỗ nhỏ An thị lại nghĩ đến Cố Thanh, nước mắt không nhịn được chảy xuống. Khi Cố Thanh còn bé thân thể vẫn rất tốt, càng lớn sức khỏe lại càng kém đi, khoảng thời gian trước nàng còn cho rằng Cố Thanh sắp không chịu đựng được nữa.

May mắn là đã lấy được một người vợ có phúc. Từ lúc nàng gả vào cửa, thân thể của Thanh ca nhi đã khá hơn.

"Bảo Nhi à! Lời di nói với ngươi, ngươi tuyệt đối không được nói với đại tỷ và đại tỷ phu ngươi biết không!"

"Vì sao ạ?"

"Đại tỷ của ngươi không thích người khác nói sau lưng nàng. Nếu như nhắc tới nội thương của nàng, nàng nhất định sẽ tức giận. Tỷ phu ngươi lại không kín miệng, nếu nói với tỷ phu ngươi chẳng khác nào nói cho đại tỷ, vì vậy chúng ta đừng nói gì ra ngoài, chỉ tự mình biết là được rồi."

"Vâng, Bảo Nhi nhớ kỹ!"

Cuộc đối thoại giữa hai người một lớn một nhỏ Cố Phán Nhi không hề biết, nếu để cho Cố Phán Nhi nghe được nhất định sẽ hết sức kinh ngạc. An thị không phải một người vợ nông thôn điển hình sao? Nghe lời bà nói dường như rất hiểu về võ công và nội thương.

Nhưng mà cho dù không biết, dựa vào tim mạch của Cố Thanh không giống như người thường, Cố Phán Nhi cũng có hoài nghi.

Táng Thần sơn rất lớn, người trong thôn cũng chỉ có thể vào núi bằng hai ba con đường. Cố Phán Nhi không muốn đi đường vòng, vì vậy vẫn đi con đường quen thuộc kia, hơn nữa cũng lo lắng Cố Thanh sẽ đuổi theo.

Nàng vừa mới leo lên trên cây một lúc thì đã thấy Cố Thanh đem theo cái sọt lảo đảo đuổi tới.

Cố Phán Nhi không hiểu, rõ ràng lần trước tiểu tướng công sợ muốn chết, đồng thời vừa nhắc tới chỗ sâu trong núi đã tức giận, nhưng tại sao còn muốn đuổi theo? Làm hại nàng cũng không biết có nên đi xuống gặp hắn không.

Vốn đã nghĩ xong xuôi, một mình lên núi lấy ít thuốc nhuộm rồi săn thêm vài con mồi, sau đó trở lại lén bán mấy con mồi đó đi, kiếm tiền mua lò luyện thuốc. Nhưng nếu tiểu tướng công ở bên cạnh, kế hoạch này sẽ rất khó thực hiện, phải làm thế nào...

Chết tiệt!

Cố Phán Nhi còn chưa nghĩ ra chỉ thấy Cố Thanh lảo đảo đi sâu vào trong. Con đường kia chính là con đường lần trước nàng đi ra, thật sự không biết não tiểu tướng công cấu tạo thế nào. Từ trên cây nhảy xuống, nàng tiện tay xé cây cỏ non cho vào trong miệng nhai, bình tĩnh đi theo sau tiểu tướng công.

Trong vị ngọt có chút đắng, quả nhiên là mùi vị của mùa xuân, Cố Phán Nhi nhìn chằm chằm bóng người trước mặt, vẻ mặt khó hiểu.

Cuối cùng nàng thở dài một hơi, đáng tiếc vẫn còn quá nhỏ!

Rầm!

Cố Thanh nghiêng ngả đuổi theo, cũng không phải là hắn không nhìn đường. Nhưng có thể tránh khỏi rễ cây trên đường, tránh được tảng đá, hố cũng tránh được, nhưng không ngờ lại bị một bụi cỏ nhỏ tầm thường làm trật chân vấp ngã.

Cú ngã cũng không quá nặng, chỉ là sau đó hắn bị rơi vào đống lá cây.

Nhưng này sau cú ngã này, hơi thở nghẹn trong miệng cũng thoát ra ngoài, sau đó là cảm giác trời đất quay cuồng, nhìn vật gì cũng đều như đang lắc lư. Sắc mặt hắn trắng bệch, ngực đau đớn khó chịu, hô hấp cũng khó khăn. Cố Thanh không biết chứng bệnh gọi là thiếu khí, nhưng hắn biết hình như mình không thở được, tiếp tục như vậy có thể sẽ hôn mê.

Chết, Cố Thanh không sợ. Nhưng Cố Thanh sợ sau khi chết người phụ nữ điên sẽ chạy, nương sẽ khóc mù mắt.

Bệnh của Cố Thanh cực kỳ giống bệnh tim, nhưng Cố Phán Nhi biết đó không phải bệnh tim, mà là trong tim có một luồng khí âm hàn đang quấy phá. Nếu tim đập phát sinh dị thường, khí âm hàn kia sẽ thức tỉnh quấn quanh tâm mạch, khiến cho nó dần dần đông lại, thoạt nhìn giống như bệnh tim phát tác.

Trước đó khi Cố Phán Nhi phát hiện ra thì có nghĩ tới việc giúp Cố Thanh loại trừ luồng khí âm hàn này. Nhưng khi nàng loại trừ lại phát hiện, luồng khí âm hàn dường như có ý thức, biết ẩn núp. Thậm chí lúc tiếp xúc với linh khí của nàng sẽ trốn ở chỗ nguy hiểm nhất, khiến cho nàng không thể ra tay.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp