Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 41


1 tháng

trướctiếp

Rõ ràng là sính lễ lại bị nói thành tiền bán thân, bất kỳ ai nghe được cũng không vui. Trần thị hung tợn nhổ một ngụm: "Cái nhà này cũng bởi vì đồ xui xẻo như nương ngươi nên mới khó khăn như vậy. Nếu như nhà này không có nàng thì đã khá giả từ lâu, lão nương đã sớm có cuộc sống sung sướng."

Cố Phán Nhi không nhìn Trần thị, trái lại nhìn về phía Chu thị: "Ta nói này bà nội, không phải ngươi cũng nghĩ thế đấy chứ?"

Chu thị cũng nhổ nước miếng, lạnh lùng lên tiếng: "Đương nhiên là đúng rồi, nếu không phải vì nuôi đám lỗ vốn, bệnh tật, sao chổi như các ngươi, cái nhà này đã khá giả từ lâu rồi."

Chẳng hiểu sao, Cố Phán Nhi nghe xong chẳng những không có tức giận, trái lại còn hưng phấn.

Thế nhưng khi lơ đãng thoáng nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Cố Đại Hà, Cố Phán Nhi đã biết vì sao nàng lại hưng phấn như vậy.

Đó chính là cười trên nỗi đau của người khác!

Đây là nương mà ngươi vẫn luôn hiếu thuận, đại tẩu mà ngươi vẫn luôn tôn kính, cảm thấy rất khó chịu rất đau lòng đúng không? Cố Phán Nhi lạnh lùng cười, đây chỉ là khởi đầu thôi, sẽ có lúc tam quan của ngươi bị hủy hết.

Cố Đại Hà không rõ tại sao nương lại không vừa mắt con dâu của mình, ngay cả cháu của mình sinh ra cũng không thích. Nếu bởi đứa bé sinh ra là con gái thì cũng dễ hiểu, thế nhưng hai đứa con gái nhà đại ca được nuôi trắng trẻo mập mạp, con gái nhà mình thì gầy như con khỉ.

Hơn nữa Cố Đại Hà nhìn vợ mình là Trương thị, nhìn sao cũng thấy nàng rất tốt, tại sao nương lại không thích?

Mấy năm nay Cố Đại Hà liều mạng cố gắng, cho rằng chỉ cần hắn làm được nhiều hơn một chút, làm tốt hơn một chút thì nương sẽ vui vẻ, sẽ đối xử tốt hơn với vợ con hắn. Nhưng vì sao nương lại không vui? Chẳng lẽ hắn làm chưa tốt sao? Cố Đại Hà liếc nhìn vết thương trên chân mình, nét mặt bi thương. Lúc chân còn lành lặn hắn cũng chưa từng làm nương vui, bây giờ lại thành như vậy thì càng không thể nào làm được.

Cố Đại Hà không kiềm chế được nỗi bi thương, thốt ra câu nói khiến Chu thị chần chờ, Trần thị lại vô cùng vui vẻ.

"Nương, nếu không thì ta ra ở riêng đi? Nếu nhi tử ra ở riêng thì sẽ không liên lụy đến nương nữa."

Chu thị còn băn khoăn chưa mở miệng nói đồng ý hay không, Trương thị ở bên kia đã kêu lên: "Ông nhà, ngươi đang nói gì thế? Chúng ta không thể ra ở riêng, tuyệt đối không thể tách ra được!"

Suy nghĩ của Trương thị rất đơn giản, chân của Cố Đại Hà đã như vậy, về sau không thể làm việc lại còn cần người hầu hạ. Tiểu nhi tử còn phải uống thuốc, hai nha đầu còn cần sính lễ, cái gì cũng cần đến tiền. Nếu như không ra ở riêng thì còn có thể mặt dày mở miệng xin tiền nương. Nhưng nếu như ra ở riêng, muốn đòi tiền từ tay nương sẽ rất khó mở lời. Hơn nữa sau khi ra ở riêng chỉ có một mình nàng kiếm ra tiền, còn phải biếu tiền hiếu thuận, đâu thể nuôi nổi một đại gia đình, còn không phải khiến cả nhà chết đói sao?

Cố Đại Hà nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Trương thị thì đau khổ cúi đầu, thầm nghĩ nếu không phải do chân hắn gãy thì cuộc sống cũng sẽ không khó khăn như vậy, còn liên lụy tới vợ mình, thật có lỗi với cha nương cùng vợ con, chẳng thà hắn chết đi cho xong.

Cố Phán Nhi vốn rất kinh ngạc với ý kiến ra ở riêng của Cố Đại Hà, lại thấy dáng vẻ Cố Đại Hà coi mình là gánh nặng, ra ở riêng để sớm để không liên lụy tới cha nương, khóe miệng Cố Phán Nhi lại co quắp.

Mà Chu thị vốn là không quá vui vẻ, dù lão Tam có như thế nào đi nữa cũng là từ bụng mình sinh ra, vẫn có chút tình thân. Huống chi lão gia tử cũng sẽ không đồng ý phân gia. Nhưng sau khi Trương thị mở miệng, Chu thị lập tức nhảy dựng lên như bị giẫm phải đuôi, cảm thấy rất khó chịu.

Chu thị nghĩ Trương thị phản đối ở riêng nhất định là muốn giống như quỷ hút máu, hút cái nhà này đến khi nghèo túng.

"Đồ xui xẻo nhà ngươi, cái nhà này chưa tới lượt ngươi nói chuyện!" Sắc mặt Chu thị khó coi. Nếu không phải Cố Phán Nhi còn đứng ở bên cạnh, Chu thị nhất định sẽ tiến lên đánh Trương thị một trận.

Trương thị rụt cổ lại, hơi ngượng ngập liếm đôi môi khô cứng của mình. Thế nhưng bất kể Chu thị nói như thế nào, Trương thị vẫn quyết tâm tuyệt đối không ra phân gia. Nàng cảm thấy nếu phải phân gia thì sẽ thật sự không còn đường sống.

Cố Phán Nhi không muốn dính líu vào việc này, nhưng liếc mắt lại thấy dáng vẻ "sống không bằng chết" của Cố Đại Hà, nàng cảm thấy nàng cần đổ thêm dầu vào lửa, nên nói một cách sâu xa: "Ta nói này việc ra ở riêng vẫn nên gạt sang một bên đi. Hiện tại việc quan trọng nhất không phải là chữa lành cho cái chân của cha ta sao? Ngay cả người mù cũng có thể nhìn thấy cái chân của cha ta đã sưng lên gấp mấy lần rồi, nếu còn không tới đại phu khám thì cái chân này sẽ thực sự tàn phế đấy.

Phế thì cũng không phải chuyện lớn. Ta thấy cái chân này càng ngày càng sưng hơn, nếu còn chậm trễ nữa nói không chừng có cưa đi cũng không giữ được cái mạng này đâu."

Cố Đại Hà nghe vậy không khỏi kinh hãi, thấy vẻ mặt Cố Phán Nhi không giống giả bộ, hắn không khỏi trông ngóng nhìn Chu thị.

Chu thị bị nhìn mất tự nhiên: "Nào có nghiêm trọng như vậy, dưỡng thương thêm là khỏi rồi."

"Thật sự không nghiêm trọng sao? Tại sao ta thấy chân cha ta không những càng ngày càng sưng mà còn ngày càng đen hơn?" Giọng nói của Cố Phán Nhi nhẹ nhàng, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía Chu thị: "Ta thấy chắc là bà già ngươi tiếc tiền phải không? Là do mạng của cha ta không quan trọng, hay thực ra cha ta không phải là nhi tử ruột của ngươi, mà là ngươi nhặt được?"

Những lời này chính là những lời giấu sâu trong lòng Cố Đại Hà. Hắn chưa bao giờ mong muốn mình là con được nhặt về như lúc này. Nếu như hắn thật sự được nhặt về thì trong lòng cũng sẽ không khó chịu như bây giờ.

Thế nhưng Cố Đại Hà biết việc này không thể nào. Trong bốn huynh đệ, ngoại trừ lão Đại giống nương, còn lại ba người đều giống lão gia tử, ai nhìn vào cũng biết là ruột thịt, huống chi còn có bà mụ làm chứng.

Cố Đại Hà càng nghĩ càng khổ sở, cảm giác thà mình chết đi cho xong.

Trương thị có chút lo lắng liếc chồng mình, có phần trách cứ Cố Phán Nhi: "Đứa nhỏ này, sao ngươi có thể nói chuyện như vậy? Ngươi đi ra ngoài cũng lâu rồi, nên về nhà xem một chút, đỡ để người trong nhà tìm ngươi." Trương thị không nhẫn tâm trách cứ Cố Phán Nhi, nàng vẫn luôn cảm thấy Cố Phán Nhi đã chịu rất nhiều thiệt thòi. Lúc đứa nhỏ này ngốc nàng vẫn không giúp được gì, hiện tại đã thay đổi trở nên khá hơn, nàng không nên liên lụy con gái.

Huống chi nếu như không có đứa nhỏ này hỗ trợ, nói không chừng Bảo ca nhi đã...

Tuy rằng Trương thị không thể gặp con trai nhưng cũng nghe được chút tin tức từ miệng Tam nha và Tứ nha, rằng bây giờ sức khỏe của Bảo ca nhi rất tốt, không cần cả ngày nằm ở trên giường, có thể đi dạo trong sân rồi. Trước đây dùng không ít tiền mua thuốc cho Bảo ca nhi, nhưng lúc Bảo ca nhi khỏe nhất cũng chỉ có thể phơi nắng ở trong sân một lát, nếu lâu hơn một chút sẽ bị bệnh.

Bây giờ nghe nói Bảo ca nhi có thể đi bộ, sức khỏe thoạt nhìn đã khá hơn, Trương thị chỉ cho rằng Cố Phán Nhi đã chi nhiều tiền để chữa bệnh cho Bảo ca nhi, nên nàng cũng cảm thấy nợ Cố Phán Nhi nhiều hơn.

"Cũng phải, ta phải trở về rồi!" Cố Phán Nhi vươn tay duỗi lưng, còn ngáp một cái, lúc ra cửa tiện thể nhắc nhở một câu: " Những gì ta nói không phải nói dối, cái chân kia nếu không chữa trị thì tàn phế là còn nhẹ, rất có thể sẽ mất mạng."

Thái độ không coi người khác ra gì như vậy khiến cho mấy người ở trong nhà vô cùng bất mãn.

Cố Phán Nhi vẫn khá hài lòng đối với tình hình hiện tại. Ít nhất những người này vẫn còn kiêng dè trong lòng, không lớn lối như lúc nàng mới đến. Điều này cũng làm cho Cố Phán Nhi càng thêm chắc chắn, tất cả âm mưu quỷ kế gặp vũ lực cũng chỉ là cặn bã, huống chi chỉ là mấy mụ đàn bà chanh chua hay bắt nạt kẻ yếu.

Sau khi về đến nhà An thị rất quan tâm hỏi han tình hình. Nghe thấy Cố Phán Nhi nói một người đói đến ngất, một thì nguy hiểm đến tính mạng, nước mắt An thị tức khắc chảy xuống, nét mặt lo lắng.

Cố Phán Nhi nhìn thấy nước mắt của An thị vẫn không khỏi nổi da gà, đồng thời cũng hiểu cho An ăn mật rắn là vô nghĩa, còn khóc như vậy nữa thì đôi mắt vừa được chữa khỏi không biết lúc nào lại mù.

Đợi ba bốn ngày, quần áo của Cố Phán Nhi cuối cùng sắp làm xong rồi.

Nhưng mà quần áo này cũng hoàn toàn là do một mình An thị làm, Cố Thanh cũng có giúp đỡ. Lúc này Cố Phán Nhi vừa vào phòng đã nhìn thấy Cố Thanh đang may nốt phần mép của quần áo, may xong món này coi như là làm xong.

Cố Phán Nhi vui vẻ che miệng cười hèn hạ: "Mọi người đều nói quân tử rời xa nhà bếp, ta thấy ngươi không chỉ không rời xa mà còn có thể nấu cơm. Ngươi cũng biết may vá như phụ nữ nữa, quả thật không giống như một số người đọc sách bên ngoài, tuy rằng ngươi cũng không đọc được mấy cuốn sách. Điều đáng tiếc chin là ngay cả làm ấm giường cũng không biết. Nhưng mà cái này cũng không trách được ngươi, dù sao ngươi gầy như vậy, cho dù cơ thể có ấm áp thì ôm cũng không thoải mái..."

Bốp!

Người nào đó tức giận, ném một cái đế giày tới.

Cố Phán Nhi tiếp được đế giày, vẻ mặt kinh ngạc: "Đây là đế giày ngươi mới mua sao? Nhìn giống số giày của ta, tính làm giày cho ta có đúng hay không? Ngươi đối xử với ta tốt quá."

Tiểu tướng công nhào qua, cướp đế giày đi: "Bớt tự mình đa tình đi!"

Cố Phán Nhi mặt dày cười nói: "Ngươi thật hiền lành, ta hơi thích ngươi rồi đấy."

Tiểu tướng công bị đùa giỡn mặt hơi đỏ lên, tức giận trừng Cố Phán Nhi. Hắn ghét bỏ cách nói khó nghe của Cố Phán Nhi, hiền lành là từ có thể sử dụng trên người đàn ông sao? Thật sự muốn cắn chết người phụ nữ điên này mà. Nếu không phải người phụ nữ điên này không làm những việc một người phụ nữ có chồng nên làm, suốt ngày mặc quần áo của hắn đi khoe khoang thì hắn có phải làm những việc dành cho nữ nhân này không ?

Cố Thanh không phải không muốn để An thị tự may áo may giày, thế nhưng mắt của An thị mới khỏe lại, hắn lo lắng mắt của An thị có thể tái phát nên không dám để nàng0 làm.

Từ khi Cố Phán Nhi gả tới và ở đây chỉ có độc nhất một bộ quần áo, đến bộ thứ hai để thay sau khi tắm rửa cũng không có. Quần áo của Cố Thanh cũng không nhiều, sau khi bị Cố Phán Nhi lấy đi mặc, chính Cố Thanh cũng không có quần áo để thay. Hơn nữa, để cho một nữ nhân mặc đồ của mình cũng không tiện đi? Đi ra ngoài cũng mất mặt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp