Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 40


1 tháng

trướctiếp

Loại quan hệ huyết thống này chính là một kiểu liên lụy, khiến người ta thấy phiền phức.

Sự kiên nhẫn của Cố Phán Nhi cũng có giới hạn, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được cách gì, vả lại nàng căn bản không đứng trên phương diện phân gia để suy nghĩ. Hơn nữa cho dù có là người nhà, chỉ dựa vào tính cách hiện tại của người cha hèn nhát này, có phải là người một nhà hay không cũng có gì khác nhau?

Đang im lặng, Trương thị bị tiếng ồn ào đánh thức. Vừa mở mắt đã nhìn thấy trong nhà đầy người, nàng lập tức hoảng sợ, suýt nữa lại ngất đi.

Có người nhìn thấy Trương thị tỉnh dậy liền kêu lên: "Trương thị tỉnh rồi!"

"May mà tỉnh lại rồi, lúc mới nhìn thấy ta còn tưởng là cái quỷ gì."

"Không phải sao, nàng gầy đến mức không còn giống người sống nữa rồi."...

Có người nói chuyện khá dè dặt, nhưng mọi người trong thôn đều rất tùy tiện, trong lòng nghĩ gì liền trực tiếp nói ra, cũng mặc kệ người khác có khó xử hay không.

Trong nhà không có đàn ông, Trương thị trông thấy hơi xấu hổ, nhưng không lúng túng như Cố Đại Hà.

Thử nói xem một đại lão gia, chân vẫn còn để trần, bị một đám đàn bà vây quanh có thể không xấu hổ sao? Cộng thêm việc những người này không biết giữ mồm giữ miệng, Cố Đại Hà đã muốn đuổi họ đi lâu rồi, nhưng da mặt hắn mỏng, hơn nữa những người này đều tới thăm Trương thị ngất xỉu, Cố Đại Hà cũng không thể mặt dày mà mở miệng đuổi khách.

Bản thân không dám nói nên ánh mắt hắn lại đổ lên người Cố Phán Nhi, muốn Cố Phán Nhi đuổi người giúp. Trong lòng Cố Đại Hà nghĩ, nha đầu này gả đi rồi đến cả cha nương ruột cũng có thể đuổi khỏi nhà, những người hàng xóm này dĩ nhiên chẳng là gì.

Nếu Cố Phán Nhi biết được suy nghĩ trong lòng Cố Đại Hà, chắc chắn sẽ lườm chết hắn.

Theo ánh mắt của Cố Đại Hà, Trương thị cuối cùng cũng chú ý đến Cố Phán Nhi đang khoanh tay tựa vào giường, hai mắt lập tức sáng lên. Nàng không quan tâm trong nhà đang có nhiều người mà vội vàng lao tới túm lấy Cố Phán Nhi: "Đại Nha, Đại Nha tốt của nương, để nương đi xem Bảo Nhi có được không? Nương chỉ cần nhìn một cái thôi là được rồi."

Cố Phán Nhi bị Trương thị dùng sức túm như vậy làm cho lảo đảo, suýt nữa ngã xuống.

"Không được, đừng hòng!" Cố Phán Nhi tiếp tục trợn trắng mắt, từ chối không chút nghĩ ngợi.

"Nương cầu xin con, Đại Nha, không nhìn thấy Bảo Nhi lòng nương không yên được, thà rằng chết đi còn hơn." Hốc mắt Trương thị đỏ hoe, lo lắng đến mức nước mắt trào ra, sợ Cố Phán Nhi lại từ chối.

Nhưng Cố Phán Nhi là ai, trái tim nàng cứng như đá, chỉ cần một câu đã khiến Trương thị nghẹn gần chết: "Nhìn ngươi cũng không bằng chết đi cho xong, tự tìm cái chết thì tốt xấu gì cũng nên ăn một bữa rồi mới chết. Nếu không thì đợi đến ngày thật sự chết đói rồi sẽ biến thành con ma đói, đến đầu thai cũng khó."

Ôi! Lời này thật tuyệt tình.

May mà trong mắt người khác Cố Phán Nhi chính là một kẻ điên, nên khi nàng nói ra những lời này, mặc dù mọi người trong nhà đều cảm thấy rất khó nghe nhưng cũng không để bụng.

Cố Phán Nhi đảo mắt một vòng, đột nhiên khà khà cười lạnh: "Nhưng nếu ngươi nhất quyết muốn nhìn cũng không phải không được. Có điều ta phải nói trước, nhìn xong rồi ngươi phải đem về nuôi. Về sau giá đỗ nhỏ có lạnh, đói, bệnh tật gì thì đừng đến tìm ta, khả năng đến đâu ngươi nuôi đến đó, không còn liên quan gì đến ta nữa."

Trương thị nghe vậy, gương mặt vốn đã nhợt nhạt lại càng trắng bệch, trông cực kỳ đáng sợ.

Cố Đại Hà bất mãn mắng: "Nha đầu này sao có thế làm vậy, Bảo ca nhi là đệ đệ ruột của con đấy!"

Cố Phán Nhi thản nhiên liếc hắn một cái: "Sao ngươi không nói đó là nhi tử của ngươi, có lão cha như ngươi rồi còn cần đến một đứa con gái đã xuất giá nuôi? Hay là do lão cha như ngươi không khá khẩm gì nên mới thành ra như vậy?"

"Sao ta lại không khá khẩm gì?" Giọng nói của hắn yếu ớt dường như không nghe được.

Cố Đại Hà bị Cố Phán Nhi làm cho mất hết mặt mũi, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác. Trước mặt bao nhiêu người, hắn cảm thấy cái mặt mo của mình mất hết thể diện rồi. Trong lòng Cố Đại Hà tủi thân, cái nhà này nghèo nhưng hắn không thể làm được gì, nhi tử phải uống thuốc quanh năm suốt tháng, dù có tiền cũng không thể không tiêu. Hơn nữa, cái chân này của hắn cũng què rồi, nếu không còn có thể thỉnh thoảng lên núi bắt mấy con thú về bồi bổ. Muốn trách thì trách ông trời không có mắt, thích giày vò con người ta.

Mấy ngày qua hắn cũng nghe nói đại nha đầu có chút bản lĩnh, hắn cũng muốn nàng giúp đỡ một chút. Nhưng đại nha đầu quả đúng như nương nói, chính là một đứa vô ơn nuôi lỗ vốn, không hiếu thuận.

Bời vì đã xác thực lời nói của Chu thị, Cố Đại Hà càng cảm thấy lời nương nói đều đúng.

Cố Đại Hà ngược lại than trách này kia, thậm chí còn oán trách ông trời, nhưng hắn không nghĩ đến nguyên nhân thực sự khiến mình thành ra như vậy. Nếu lúc đó chân vừa gãy được Chu thị chi tiền chữa trị đàng hoàng thì bây giờ không những có thể làm lụng, mà ít nhất cũng có thể đi lại như người bình thường, càng không đến mức không cẩn thận bị đè nhẹ đã gãy xương lần hai.

Còn về Cố Lai Bảo uống thuốc quanh năm này, nếu không phải lúc đầu Chu thị nhẫn tâm giày vò, hắn có thể thành ra yếu ớt như vậy không?

Cố Phán Nhi dù có không tốt thì thế nào? Người sớm đã thay đổi, ngoại trừ mối quan hệ huyết thống không thể cắt đứt này, những tình cảm khác sớm đã bị một gậy đó đập tan rồi. Cũng không đúng, nên nói là nó đã tan biến theo linh hồn của nguyên chủ rồi. Trong mắt Cố Phán Nhi, một gậy đó chắc chắn không phải là bị ngộ thương, ai có thể độc ác đến mức đánh thẳng vào đầu người khác, không phải muốn đòi mạng thì là gì?

Nhưng khi nhắc tới Cố Phán Nhi lập tức nghi ngờ, gậy đó rốt cuộc là do ai đánh?

Đang lúc hỗn loạn, biết được nhà Toàn Phúc gả đứa ngốc, gần như mọi người trong thôn đều kéo đến xem trò vui.

Nói là xem trò vui cũng được, dù sao gả đi được cũng hơi giật mình.

Bên kia Chu thị đánh người cũng mệt rồi, nàng ném chổi vào người Trần thị, mắng: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Vô duyên vô cớ để người ta cười nhạo, còn không mau đuổi người ra ngoài cho ta."

Trần thị bị đánh, ngoại trừ gương mặt được bảo vệ vẫn còn lành lặn ra, các chỗ khác đều bị thương. Nhưng vết thương không nghiêm trọng lắm, dù sao cũng chỉ là cái chổi mà thôi, đánh da đau chứ thịt không đau, chỉ là vài vết đỏ, đến vết máu cũng ít. Trong lòng Trần thị cảm thấy ngột ngạt, trong nhà này người trước nay bị đánh đều là người tam phòng, nàng thì đứng bên cạnh xem trò vui, đổ thêm dầu vào lửa. Nhưng từ sau khi Trương thị biến thành sống dở chết dở, người bị đánh từ sáng đến tối biến thành nàng, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy tức giận, chứ đừng nói đến việc bị đánh.

Trần thị không thể nhìn người khác sống tốt, mình bị đánh còn không phải bởi vì đám người trước mắt này lắm miệng sao. Nàng nhặt cái chổi mà Chu Thị ném tới lên bắt đầu đuổi người: "Đi ra ngoài, đi ra ngoài hết cho ta. Việc của nhà chúng ta không tới lượt người ngoài các ngươi nói, đám người các ngươi là lũ xấu xa, lương tâm thối nát..."

Xem trò vui còn được, nhưng xem trò vui còn bị đánh thì không hời rồi.

Những người hàng xóm láng giềng này tuy rằng cũng thương vợ chồng Cố Đại Hà, nhưng đến nữ nhi của người ta cũng không thương, hàng xóm biết vậy cũng không thể làm gì, chỉ nói vài câu rồi nhanh chóng rời khỏi.

Nhưng mà bị đuổi ra khỏi cửa, sắc mặt ai cũng rất khó coi, lao nhao chỉ trỏ Trần thị.

Đều là những người trần tục, đâu thể nói những lời nho nhã, đương nhiên là toàn nói những lời khó nghe. Những lời này lọt vào tai Cố Phán Nhi khiến nàng cảm thấy ghê tởm, nhưng Trần thị nghe mãi đã quen nên không để trong lòng, thậm chí còn giơ chổi mắng lại bọn họ.

Trước cửa càng ngày càng nhiều người, Chu thị thực sự không chịu nổi, đóng cửa "sầm" một tiếng.

Cửa vừa đóng lại, Cố Phán Nhi lập tức mất hứng, nàng còn phải về nhà nữa!

Nhưng bản thân Chu thị đóng cửa lại cũng có ý khác, ngay tức khắc bà lao vào tam phòng, chỉ vào mũi Cố Phán Nhi mắng: "Hay cho cái đồ vô ơn nuôi lỗ vốn nhà ngươi, tại sao ta lại nuôi cái thứ trời đánh như ngươi chứ? Lúc trước ném ngươi xuống đất ta không nên nhặt ngươi lên, nếu không cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy."

Chu thị không cẩn thận nói ra sự thật, tuy nhiên Cố Phán Nhi không để ý tới sự thật này. Nếu Cố Phán Nhi có chú ý quan sát sẽ phát hiện trên mặt Trương thị và Cố Đại Hà hiện lên vẻ mất tự nhiên.

Nhưng mà Cố Phán Nhi lại nổi hứng đấu mồm mép với Chu thị: "Bà già, coi ngươi nói kìa, sao ta lại thành kẻ nuôi lỗ vốn rồi?" Còn về phần vô ơn, Cố Phán Nhi không có phủ nhận, ai bảo nàng cũng dính một chút chứ.

Chu thị nói văng cả nước miếng: "Nuôi ngươi lớn như vậy, ăn uống cái gì mà không dùng tiền, gả đi còn phải thêm đồ cưới, đó không phải lỗ vốn thì là gì?"

Cố Phán Nhi liếc Chu thị một cái, không nhanh không chậm nói: "Ta lại nhớ kể từ khi ba tuổi ta đã phải làm việc, lên năm tuổi công việc nhà mà ta làm có lẽ không thua gì ngươi hoặc đại bá mẫu. Tới bảy tuổi ta đã phải xuống ruộng làm việc, công việc ta làm có thể so với nửa người trưởng thành, thậm chí không hề ít hơn một người đàn ông mảnh mai như đại bá phụ. Đến năm ta mười tuổi, công việc ta làm có lẽ là nhiều nhất trong nhà. Sau đó đến năm mười ba tuổi thì càng khỏi phải nói, ta không chỉ phải làm việc ở ruộng mà còn phải làm một phần công việc trong nhà.

Ta ăn uống cần tiền, chẳng lẽ các ngươi ăn uống không cần dùng tiền? Ta tốt xấu gì cũng là người làm việc nhiều nhất trong nhà, bất kể ta ăn hay uống đều có thể thoải mái.

Nếu nuôi ta còn lỗ vốn, ngươi với đại bá nương như vậy, không chừng có cho cũng không ai muốn."

Trần thị vốn đang ở một bên xem trò vui, không ngờ Cố Phán Nhi lại nhắc đến nàng. Nàng lập tức không vui, vẻ mặt khinh thường: "Ai nói ngươi hết ngốc vậy, theo ta thấy chỉ không ngốc tới mức lộ ra thôi. Lão nương đã sinh ra bốn đứa con, sao có thể không ai muốn? Lúc lão nương gả đi cũng không mất mặt khó coi như nha đầu ngươi, sính lễ chỉ có hai lượng bạc, của hồi môn cũng hậu hĩnh hơn ngươi nhiều."

Cố Phán Nhi không để ý tới lời giễu cợt của Trần thị, nàng liếc mắt nhìn Trần thị và Chu thị: "Cũng chỉ là ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà thôi, có mẹ chồng như thế nào thì thích con dâu thế ấy, chuyện rất bình thường! Mấy năm nay nếu như cái nhà này không có nương ta, con dâu mua được bằng hai lượng bạc này của ngươi có thể sống tốt không? Có thể sống ổn định như vậy không?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp