Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 4


1 tháng

trướctiếp

Giọng nói bén nhọn thật sự khó nghe, Cố Phán Nhi ngoáy lỗ tai lùi ra đằng sau.

Cố Thanh nhíu mày cũng lùi ra đằng sau hai bước, cho dù phụ nhân này không chặn đường, hắn cũng không định rời đi lúc này.

An thị thấy Cố Thanh bị cản lại, lập tức hoảng hốt, vừa lau nước mắt vừa lao tới: "Tống đại tỷ ngươi, ngươi định làm gì? Không được bắt nạt nhi tử của ta!"

Tống đại tỷ khoa trương kêu lên: "A, ta nào dám bắt nạt các ngươi chứ! Ngươi đồ đĩ không biết xấu hổ này đã câu dẫn nam nhân nhà ta đến mất hồn, nếu như ta dám bắt nạt các ngươi, nam nhân chết tiệt này chẳng phải sẽ bỏ ta sao, cưới ngươi về để ghê tởm người ta!"

Giọng phụ nhân này vốn bén nhọn, lại lên giọng, nàng vừa kêu lên bốn phía đều nghe thấy.

Đúng vào lúc sáng sớm, là thời gian các thôn dân ra ngoài làm việc, rất nhiều người đều nghe thấy lời nói của Tống đại tỷ, ào ào chạy ra nhìn xem náo nhiệt, chỉ trỏ An thị và Tống đại tỷ.

Nam nhân vốn còn thành thật khi ở dưới tay Tống đại tỷ, phen này thấy khó chịu, thấp giọng nói: "Tống đại tỷ, ngươi đang nói gì thế hả? Ngày thường ngươi nói ta ra sao cũng được, nhưng hiện giờ đang ở nhà người ta. Huống hồ không phải ta đã nói với ngươi rồi à, ta và An muội tử đây thật sự không có gì, sao ngươi lại không tin chứ?"

Tống đại tỷ lập tức thét chói tai lên: "Không có gì sao ngươi lại đưa tiền cho nàng tiêu, có xấu hổ không vậy?"

Đều nói trước cửa nhà quả phụ nhiều thị phi, bình thường lời đồn đại về An thị cũng không ít, nhưng đều là lời nói vô căn cứ, nói linh tinh thôi, nhưng tình huống hiện giờ không giống vậy, vợ người ta đều đã tìm đến cửa.

Có náo nhiệt để nhìn xem, bọn họ không vội đi làm việc nữa.

Lưu Thiết Trụ nôn nóng, gầm lên: "Gào thét cái gì hả, không phải nói tới đòi lại tiền à, sao lại nói lung tung chứ? Không phải ta đã giải thích với ngươi rồi à? Sao ngươi còn như vậy chứ?"

Tống đại tỷ vốn chỉ hơi nghi ngờ, nhưng vừa thấy Lưu Thiết Trụ bảo vệ An thị như vậy, lập tức càng thêm hoài nghi, nàng nhào lên đánh: "Ta đánh chết ngươi đồ không biết xấu hổ này, lão nương gả cho ngươi nhiều năm như vậy, sinh con dưỡng cái cho ngươi, cho đến bây giờ đều chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi cả. Ngươi thì hay rồi, cầm tiền của lão nương thêu thùa kiếm được đi nuôi đồ quả phụ không biết xấu hổ này, ngươi không có lỗi với lão nương sao..."

Lưu Thiết Trụ cảm thấy mất mặt, đẩy Tống đại tỷ một cái...

Tống đại tỷ đầu tiên sửng sốt, sau đó đặt mông ngồi xuống đất, vỗ đùi kêu khóc lên: "Ông trời ơi, ta tạo nghiệt gì đây, sao lại gả cho một nam nhân vô lương tâm như vậy, để ta chết đi cho xong, đỡ bị người khác chê ta chiếm chỗ."

Theo tiếng gào khóc của Tống đại tỷ, bọn họ cũng đã nghe rõ là có chuyện gì. Ào ào chỉ trích An thị không biết xấu hổ, thông đồng người có vợ, hại vợ chồng người ta bất hòa.

An thị vội vàng giải thích: "Không, không phải như thế, ta..."

Không đợi An thị nói xong, Tống đại tỷ đã thét chói tai lên cắt ngang: "Cái gì không có, chẳng lẽ Thiết Trụ nhà ta không đưa tiền cho ngươi sao? Ngươi dám thề với trời không?"

"Ta, ta..." Nước mắt của An thị tí tách rơi xuống, không biết nên giải thích như thế nào nữa.

Hóa ra hai tháng trước An thị đi lên tiệm thêu trên trấn để giao bức tranh thêu, đi ra không được vài bước đã té xỉu ở trên đường, Lưu Thiết Trụ cũng đến giao tranh thêu đi ra nhìn thấy, đưa đến y quán. Lúc đó bệnh An thị rất nghiêm trọng, chút tiền bán tranh thêu vốn không đủ tiền thuốc, Lưu Thiết Trụ thấy An thị đáng thương, lấy năm mươi văn tiền bán tranh thêu của mình của mình bù vào. Lưu Thiết Trụ là người thật thà, không định kêu An thị trả tiền, cũng không hỏi An thị là người ở đâu.

Nhưng Tống đại tỷ lại không vui vẻ gì! Vô duyên vô cớ thiếu mất năm mươi văn tiền, thế nào cũng phải hỏi cho rõ ràng, Lưu Thiết Trụ không chịu được nói ra, Tống đại tỷ nghe xong nhanh chóng đi hỏi thăm. Nhưng nghe ngóng hai tháng vẫn không hỏi được gì, cho rằng năm mươi văn kia mất trắng, chưa từng nghĩ đến hôm nay nghe người ta nói chuyện phiếm, nói đến chuyện gả cưới ở Cố gia thôn này, biết được An thị chính là nữ nhân đáng thương ở trong miệng Lưu Thiết Trụ kia, lập tức chạy tới.

Hỏi thăm ra, có người chỉ vào Cố Thanh, nói là nhi tử của An thị.

Kết quả đã xuất hiện một màn như thế kia.

Nếu như An thị là tức phụ của người khác thì thôi, nhưng cố tình lại là quả phụ xinh đẹp, dáng vẻ nhìn thấy là thương hại kia khiến Tống đại tỷ nhìn mà tức giận, không cần suy nghĩ đã hoài nghi.

Hơn nữa dáng vẻ không giải thích được này của An thị, sao có thể không khiến Tống đại tỷ nghi ngờ, trở mình đứng dậy khỏi mặt đất, nhào về phía An thị: "Ta đánh chết ngươi đồ đĩ không biết xấu hổ này!"

An thị vốn thể chất yếu kém, đâu trốn được, đột ngột té ngã trên đất, trong nháy mắt đã bị cào vài cái, trên khuôn mặt tái nhợt nhiều thêm vài vết máu.

Cố Thanh sợ hãi xông đến: "Đừng đánh nương ta!"

Dáng vẻ Tống đại tỷ da dày thịt béo, một phát đã gạt Cố Thanh vừa nhào tới sang bên, ngồi ở trên người An thị, tiếp tục túm tóc đánh vào mặt vào ngực nàng, vừa đánh vừa mắng: "Ai bảo ngươi câu dẫn nam nhân, ai bảo ngươi câu dẫn nam nhân, ngươi đồ đĩ không biết xấu hổ này, có mặt mũi quyến rũ..."

Cố Phán Nhi vốn không định nhúng tay vào, nhưng thấy tiểu tướng công bị gạt ra suýt nữa té sấp xuống, nàng không nhịn được thò tay đỡ lấy. Nhưng tiểu tướng công không thèm liếc mắt nhìn nàng, còn chưa đứng vững đã lại tiếp tục nhào lên, không nhìn xem với cánh tay chân cẳng nhỏ bé này của hắn có thể kéo nổi nông phụ dũng mãnh này hay không.

Nàng bĩu môi, đưa tay xách tiểu tướng công về để sang bên cạnh, lại giơ tay nắm lấy bàn tay của Tống đại tỷ đang túm tóc An thị, dùng sức siết chặt.

Tống đại tỷ thét chói tai thả lỏng tay ra: "A, tay của ta, tay của ta!"

Cố Phán Nhi nhíu mày, kéo Tống đại tỷ dậy, sau đó một cước đạp ra ngoài.

"Thật sự ầm ĩ!"

Lý do đá người này đúng là khiến cho người ta cạn lời. Tống đại tỷ hơi chần chừ, không dám nhào lên nữa, cứ thế ngồi ở dưới đất gào khóc: "Đám người không biết xấu hổ này bắt nạt người ta, nam nhân cũng không đáng tin cậy, bị đồ đĩ kia dụ dỗ, nhìn thấy nàng dâu bị đánh cũng không giúp đỡ! Cả nhà này nam trộm cắp nữ làm đĩ, đều không phải thứ tốt lành gì, thấy lão nương dễ bắt nạt..."

Cố Phán Nhi nghe đến cạn lời, cởi giày của An thị vẫn còn đang ngồi ở dưới đất ra ném về phía Tống đại tỷ, vừa khéo nhét vào cái miệng thúi của đối phương, tiếng kêu gào im bặt.

An thị chớp mắt, lại chớp mắt, ánh mắt không tốt lắm, chỉ biết Cố Phán Nhi cởi giày của nàng, nhưng lại không biết giày bị ném đi đâu, nàng hơi sợ hãi kéo ống tay áo Cố Phán Nhi: "Đại Nha, giày của nương đâu?"

Phi phi phi...

Tống đại tỷ lấy giày ra ném về, thét lên chói tai: "Ngươi tiểu đồ đĩ không biết xấu hổ, lại nhét giày rách vào miệng lão nương!"

An thị giật mình, sợ hãi lùi ra đằng sau Cố Thanh, kể cả chiếc giày bị ném về đều không quan tâm.

Trong một nháy mắt, Cố Thanh định phì cười, nhưng nghĩ đến tình huống lúc này thì lại không cười nổi, cầm chiếc giày bị ném về kia, lặng yên đeo lên trên chân cho An thị.

Thôn dân vây xem không có áp lực như vậy, ào ào cười ầm lên.

"Cười cái gì mà cười, các ngươi lũ..."

Tống đại tỷ bị cười nhạo đến không còn mặt mũi, hắng giọng định thét lên, Cố Phán Nhi nhíu mày lại, duỗi tay định cởi một chiếc giày khác của An thị, Tống đại tỷ thấy tình thế không ổn vội bụm miệng, trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi.

Cố Thanh cướp lấy chiếc giày cũ ở trong tay Cố Phán Nhi, lại còn trừng mắt nhìn nàng: "Đừng cứ cởi giày của nương ta!"

Cố Phán Nhi sờ mũi: "Thuận tay thôi!"

Khóe miệng Cố Thanh co quắp, định cười lại không cười nổi, lặng yên đeo giày lại cho An thị.

Cố Phán Nhi không có thứ gì thuận tay, nên tìm kiếm ở trên mặt đất, nhặt lấy một cục đá có dính bùn lên tung hứng trong tay, sau đó liếc nhìn Tống đại tỷ.

Tống đại tỷ vốn thấy trên tay Cố Phán Nhi không có giày, còn định há mồm mắng to, nhưng đảo mắt đã thấy đối phương đang cầm một cục đá còn lớn hơn nắm tay thì lập tức hoảng hốt, vội vàng bò dậy từ dưới đất, trốn ra đằng sau nam nhân nhà mình, vừa sợ hãi lại giận dữ trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi.

"Có thể nói chuyện tử tế không?" Cố Phán Nhi cười híp mắt hỏi.

"Có thể, sao không thể chứ!" Tống đại tỷ núp ở đằng sau Lưu Thiết Trụ kêu to, cho dù trong lòng thật sự sợ hãi, nhưng lại không nỡ lòng bỏ qua năm mươi văn kia, nói xong trừng mắt lườm An thị: "Ngươi đồ đĩ không biết xấu hổ, câu dẫn nam nhân ta cho ngươi tiền tiêu xài, ngươi..."

Cố Phán Nhi không ném cục đá qua, bởi vì nàng không bảo đảm ném qua dưới phiền chán sẽ làm nổ tung đầu của phụ nhân này hay không, cho nên bẻ một ít đất dính ở bên trên cục đá ném tới.

Cục đất không lớn không nhỏ, vừa vặn mắc kẹt trong cổ họng của Tống đại tỷ, móc hồi lâu đều không thể nôn ra được, rướn cổ lên nuốt xuống, nghẹn đến nước mắt ràn rụa.

Tống đại tỷ thở lại được bình thường cảm thấy ghê tởm, khom người nôn ra, lại nhổ cục đất vừa chui xuống bụng ra. Mọi người nhìn xem cũng thấy ghê tởm, người ở gần trốn tránh sang bên, lập tức cô lập Tống đại tỷ với Lưu Thiết Trụ.

Tống đại tỷ thật vất vả mới trở lại bình thường, đang định mắng chửi người, nhưng nàng vừa nhìn thấy dáng vẻ cười tủm tỉm của Cố Phán Nhi thì lập tức sợ hãi, kinh hoảng núp ở đằng sau Lưu Thiết Trụ.

Nếu như chỉ bị giày và bùn đất nhét vào hai lần, có lẽ Tống đại tỷ không sợ hãi đến mức như vậy, nhưng nhìn Cố Phán Nhi, nàng lại có cảm giác dựng cả tóc gáy, đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

Cố Phán Nhi lại cười tủm tỉm nói: "Một lần này có thể nói chuyện tử tế không vậy?"

Tống đại tỷ không dám nói lời nào, dùng sức nhéo phần thịt sau lưng Lưu Thiết Trụ, ý bảo hắn nói chuyện.

Lưu Thiết Trụ đau đến run rẩy, suýt nữa kêu lên, lòng thầm bực bà nương này lắm chuyện, nhưng mà vẫn thành thật mở miệng nói với Cố Thanh: "Thanh nhi, hai tháng trước nương của ngươi té xỉu ở trên đường, ta nhìn thấy nương của ngươi không đủ tiền, nên trả hộ cho nàng năm mươi văn tiền, bị Tống đại nương của ngươi biết được, do đó... do đó..."

Cố Phán Nhi tung hứng cục đá trong tay: "Tới cửa đòi tiền, đúng không?"

Lưu Thiết Trụ xấu hổ: "Đúng, đúng thế."

"Chuyện lớn như cái rắm!" Cố Phán Nhi hơi cạn lời ném hòn đá đi, vỗ đất ở trên tay, xòe tay về phía An thị: "Năm mươi văn, lấy ra!"

Ánh mắt An thị trốn tránh, núp đằng sau lưng Cố Thanh, yếu ớt nói: "Đại Nha, nương không có tiền."

Cố Phán Nhi ngẩn người: "Năm mươi văn đều không có?"

An thị lại rụt người lại: "Còn có năm văn tiền."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp