Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 39


1 tháng

trướctiếp

Dù thần kinh Trương thị điên khùng, nhưng cuộc sống khổ như vậy vẫn chưa kết thúc, khẩu phần ăn của tam phòng bị cắt bớt rất nhiều.

Vốn dĩ đã ăn không no, giờ lại cắt một nửa, tam phòng phải trải qua cuộc sống khốn khó.

Trái với tưởng tượng, Tam Nha không hề mặt dày mày dạn đến ăn cơm chùa. Nhưng thỉnh thoảng nàng nghe thấy đám trẻ đi ngang qua cửa nói rằng, Tam Nha là một đứa nhỏ hoang, tranh giành thức ăn và đánh người gì đó, thậm chí còn phát hiện nàng bị đánh.

Cố Phán Nhi càng tò mò hơn về Tam Nha, nhìn giống một bông hoa nhỏ yếu đuối mà còn biết đánh nhau? Lần đầu tiên Cố Phán Nhi nghi ngờ ký ức trong đầu nàng, không phải ký ức về người nhà hay về thôn này, mà là ký ức về thời đại này, phụ nữ không yếu đuối như trong tưởng tượng, còn có thể đánh nhau?

Tuy nhiên theo trí nhớ, nguyên chủ chưa từng thấy người có nội lực hay võ nghệ cao cường. Chính vì điều này mà Cố Phán Nhi tin rằng đây là một xã hội lạc hậu dùng vũ khí lạnh, dựa vào vũ lực để tranh đấu.

Mặc dù hành động của Tam Nha không có ý nghĩa gì, nhưng lại khiến Cố Phán Nhi bắt đầu nghĩ xa hơn.

Rõ ràng thế giới này có linh khí, tuy rất thưa thớt nhưng lại tinh khiết, thích hợp để tu luyện cổ võ. Cố Phán Nhi không biết những người khác thế nào, nàng từng kiểm tra thể chất của Tứ Nha, thấy tương đối phù hợp để tu luyện cổ võ. Còn Tam Nha thì Cố Phán Nhi không để ý, nhưng xem xét mọi khía cạnh, có vẻ như nàng cũng rất phù hợp.

Về phần thuật luyện thể, ai cũng có thể tu luyện, có điều không thể đột phá đến tiên thiên mà chỉ mạnh hơn so với người bình thường một chút mà thôi.

Theo suy luận này, hẳn là thế giới này có người tu luyện, nhưng không biết tu luyện theo hệ thống nào.

Nghĩ đến đây, Cố Phán Nhi dẹp ngay thái độ bất cần của mình. Tuy nàng không có dã tâm phải đứng trên đỉnh của thế giới này, nhưng nàng ghét cảm giác bị người khác kiểm soát. Nàng hoàn toàn không muốn sẽ có một ngày gặp người mạnh hơn mình, bị người ta dùng một đầu ngón tay dí xuống đất mà không có lấy một chút sức lực phản kháng.

Không cần quá mạnh, miễn là có thể bảo vệ được tất cả những gì đang có là được.

Hiện giờ là lúc tập trung tu luyện, lò luyện thuốc phải làm xong sớm, còn cần xây nhà nhanh hơn, ngoài nhà ở còn phải đắp một lư thuốc nữa. Tốt nhất không để ở nhà, mà tìm một nơi vắng vẻ ít người để xây.

Cố Phán Nhi nhìn chăm chú vào ngọn núi phía sau, nhưng đoán chừng dù đánh chết tiểu tướng công hắn cũng không đồng ý.

Cố Phán Nhi đang mải suy nghĩ, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa. Vừa mở cửa ra nàng nhìn thấy Tam Nha mang theo vẻ mặt lo lắng, mồ hôi đầm đìa đứng ở cửa, khi nhìn thấy Cố Phán Nhi thì gần như khóc lên: "Đại tỷ, nương vừa ngất đi! Bà nội không cho gọi đại phu, làm sao bây giờ?"

Lúc ấy Cố Phán Nhi buột miệng: "Đúng là có bệnh mà!"

Đương nhiên,"bệnh" này không phải là "bệnh" kia, nhưng Tam Nha đang lo lắng nên không nghe được lời ẩn ý này, mắt đỏ bừng nói: "Đúng thế, nương đang ốm thì chớ, bà nội còn sai nương đi nấu nước, thành ra vừa đi đến cửa đã ngất xỉu, đã lâu chưa tỉnh lại, còn không cho muội gọi đại phu. Đại tỷ, tỷ đi xem được không, muội sợ nương sẽ..."

Tam Nha không cho rằng Cố Phán Nhi biết y thuật, chỉ là có bệnh vái tứ phương, không suy nghĩ gì mà thốt lên.

Thật ra Cố Phán Nhi không muốn đi, nhưng không chịu được lương tâm cắn rứt, nên nàng không do dự nhiều. Cố Phán Nhi dồn nén trong lòng, từ khi nào nàng là người có lương tâm thế? Nếu là kiếp trước, gặp đôi vợ chồng giống Cố Đại Hà, chắc chắn nàng sẽ nhổ nước miếng, rồi mắng: "Sao còn chưa chết chứ?" Làm gì có chuyện nàng cứu người?

Đối với người suốt ngày khóc lóc như An thị, nàng cũng sẽ không kiên nhẫn mà cho ngay một chưởng biến thành tro bụi.

Về phần tiểu tướng công, không ăn được lại không tuấn tú, nàng đã vứt hắn cho sói làm thịt từ lâu rồi.

Ôi, chuyện thành ra thế này, chắc chắn là do tư tưởng của nguyên chủ làm hại, bị biến thành người tốt rồi.

Cố Phán Nhi rơi nước mắt: Không ngờ ta lại trở thành người lương thiện!

Đi theo Tam Nha đến tam phòng, Cố Phán Nhi lập tức nhìn thấy Trương thị nằm bất động, khuôn mặt vàng vọt. Nàng nhìn sắc mặt đã đoán được hơn phân nửa, sau khi bắt mạch thì biết rõ tình hình.

Sau khi biết được đầu đuôi, nàng rống lên: "Mẹ kiếp, nhà này nghèo đến nỗi không húp được ngụm cháo à? Có phải gặp năm đói kém đâu mà lại khiến người ta ngất vì đói! Con mẹ nó, dậy sớm hơn cả gà, ngủ thì muộn hơn quỷ, ăn còn ít hơn mèo, làm nhiều hơn muỗi, sống không khác gì gia súc, sống thế để làm gì? Thà chết sớm còn đỡ hơn!"

Từng câu từng chữ Cố Phán Nhi gầm lên không nhỏ, không chỉ cả nhà nghe thấy, mà hàng xóm xung quanh cũng nghe được, tức thì dẫn đến nhiều người chạy tới hỏi han. Kết quả nghe thấy Tứ Nha nói với vẻ mặt ngơ ngác, nương nàng đói đến bất tỉnh, mọi người đều ngạc nhiên đến ngẩn người, tin tức lan truyền như nổ nồi.

Chu thị chưa kịp ngăn cản, suýt nữa đã cắn vỡ răng, ghi hận Tứ Nha ngốc nghếch.

Hàng xóm láng giềng với nhau, Chu thị muốn đuổi người cũng không được. Khi nàng chạy tới căn phòng nhỏ phía trước, tam phòng đã chật kín người, ai nấy đều nhìn nàng rất kỳ lạ.

Bởi vì trước mắt có hai người đang nằm trên giường đất nhỏ, một người ngất vì đói, một người bị gãy chân, nhìn thôi đã thấy đáng thương rồi.

Cố Đại Hà có vẻ xấu hổ và bối rối, muốn giải thích gì đó nhưng bất lực, không nhịn được trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi đang đứng khoanh tay trước ngực với vẻ mặt hả hê, trong mắt tràn đầy trách cứ.

"Vụ thu hoạch mùa thu năm ngoái, hai mẹ con Chu thị và Trần thị còn khoe khoang trong thôn rằng thu hoạch rất tốt, tốt nhất trong thôn chúng ta, bây giờ mới sang xuân mà lương thực đã cạn rồi?"

"Cũng chính đại nạn mười năm trước thôn chúng ta từng có người chết đói, đến đầu năm nay khiến người ta đói ngất xỉu, thật đúng là chưa từng nghe. Người vợ này của Đại Hà thật là đáng thương!"

"Cạn lương thực cái gì, đáng thương cái gì? Các người không phải không biết, việc bà mẹ chồng Chu thị này không thích con dâu Trương thị không phải là chuyện ngày một ngày hai. Lúc còn chưa cưới về đã cực kỳ ghét bỏ, bây giờ có sinh con trai hay không thì chỉ càng không được chào đón."

"Sao lại không sinh con trai nữa, Bảo ca nhi không phải là một tên tiểu tử sao? Thực ra, Chu thị này không thích mấy người nhà Đại Hà, nếu không thì sao Bảo ca nhi có thể đẻ thiếu tháng? Chuyện thành ra như vậy còn không phải do Chu thị làm. Không nói đến người cháu trai và con dâu này, cứ nói đến Đại Hà nằm trên giường không thể cử động đi, người làm mẹ như Chu thị cũng không quan tâm, trong lòng rất tàn nhẫn."

"Nói cũng phải, không biết Chu thị này nghĩ thế nào."

"Không phải con ruột à?"

"Sao lại thành không phải con ruột rồi? Hỏi Hoàng bà tử, đương nhiên vẫn là bà ấy đỡ đẻ."...

Mọi người mồm năm miệng mười chỉ trỏ Chu thị. Chu thị tức giận đến độ muốn ngất đi, chỉ vào mọi người chửi ầm lên, nhưng một miệng sao nói lại được hàng chục người. Đều là người tầm thường, ai lại để cho người khác chỉ trỏ mà mắng chửi, Chu thị chửi họ một câu thì bị họ chửi lại mấy chục câu, cái gì mà "bà già chết tiệt","lòng dạ đen tối","bà già xảo quyệt", những lời khó nghe này đều gán lên đầu Chu thị.

Chu Thị tức giận, cầm lấy cây chổi cạnh cửa muốn đuổi người đi, khóe mắt vô tình liếc thấy Trần thị nằm bò bên cửa đại phòng nhìn trộm, nàng lập tức sôi máu, cầm chổi nhưng không xua đuổi đám người trước mặt mà chạy thẳng vào đại phòng, đánh Trần thị đang ôm đầu che mặt.

"Ngươi được lắm Trần thị, lão nương phí công nuôi ngươi không khác gì nuôi lợn. Nhìn thấy lão nương bị người ta ức hiếp không những không đến giúp mà còn trốn sang một bên vui mừng hả hê, xem ta có đánh chết ngươi không."

Trần thị thầm kêu xui xẻo, ôm đầu bỏ chạy, sao có thể ngồi yên chịu đánh.

Một người đuổi, một người đánh, trông rất náo nhiệt.

Lúc đầu mọi người trố mắt nhìn, vốn tưởng rằng Chu thị cầm chổi là muốn đuổi người. Ai ngờ tình thế xoay chuyển, Chu thị ấy vậy mà lại đánh con dâu trước mắt bao nhiêu người, quả thực là trò hay.

Mang tâm trạng đến xem trò vui, ai cũng vui vẻ, thỉnh thoảng lại nói ra vài lời khó nghe.

Cố Đại Hà nghe vậy càng thấy khó chịu, ánh mắt trách móc nhìn về phía Cố Phán Nhi càng sâu hơn. Hắn cho rằng tất cả đều là do Cố Phán Nhi gây ra, nếu không phải do lời nói trước đó của Cố Phán Nhi, trong nhà cũng sẽ không có nhiều người như vậy. Chưa nói đến việc để người ngoài lời ong tiếng ve mà còn liên lụy đến cả đại tẩu trong nhà cũng bị đánh. Đứa con gái này quả đúng như những gì người ta nói, không có chút hiếu thuận.

Cố Phán Nhi nhìn thấy lập tức trợn trắng mắt, bệnh của người cha hèn nhát này quả là không nhẹ!

Chuyện như thế này cũng có thể trách nàng, thật đúng là...

Mới gãy một chân rất đáng đời, hai chân gãy rồi thì tuyệt vời, đến lúc đó xem cái người gọi là nương của hắn có thương xót hắn không. Hắn có ngày hôm này còn không phải do nương hắn gây ra sao?

Tại sao khi người khác nói ra sự thật, nương hắn mất mặt, đứa con ruột như hắn lại tức giận?

"Xời!" Cố Phán Nhi khinh thường, lạnh lùng cười một tiếng. Không nói những cái khác, chỉ cần nói đến cái chân kia của hắn, mấy ngày trước nàng đến thăm cũng không sưng như thế này, hôm nay trông còn sưng to hơn chân kia rất nhiều. Vả lại, chưa nói đến việc cố định chân, ngay cả thuốc hắn cũng chưa được đắp, trong phòng cũng không có mùi thuốc, có thể thấy nương ruột đó rốt cuộc 'yêu' hắn đến mức nào?

Cố Phán Nhi có thể khẳng định, nếu chân của người cha hèn nhát này còn không chữa thì không đến ba ngày nữa sẽ phải bỏ đi.

Nhưng Cố Phán Nhi lại do dự, mình có nên ra tay cứu giúp không?

Cố Phán Nhi không có cách nào với Trương thị, dù sao đó là đói nên ngất xỉu chứ không phải bị bệnh gì. Vả lại cho dù có cách thì Cố Phán Nhi cũng không muốn làm. Cái gọi là không có cách chẳng qua là Cố Phán Nhi tự bỏ lương thực để nuôi hai kẻ hèn nhát này. Việc bỏ lương thực ra không phải chuyện gì lớn, nhưng lương thực bỏ ra chạy vào miệng ai thì khó nói.

Cố Phán Nhi cũng không thể đón hai người hèn nhát này về nhà nuôi. Chưa nói việc liệu hai người này có dùng đồ đạc trong nhà đi tận hiếu hay không, chỉ nói về đám người cực phẩm nhà Chu thị, liệu có ỷ vào hai người hèn nhát này mà ngày ngày đến nhà làm tiền hay không?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp