Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 38


1 tháng

trướctiếp

Cố Phán Nhi tò mò không biết Tam Nha sẽ làm gì, nên lặng lẽ đi theo phía sau. Nàng phát hiện Tam Nha không vào nhà, mà nhờ Tứ Nha canh chừng, nhẹ nhàng giấu cái hũ vào một cái hố, cách cửa sổ tam phòng không xa. Cái hố kia đúng nghĩa là "hố", nó được che bởi một tấm ván gỗ, trên đó có bùn, cỏ dại và có lẽ có cả phân trâu, nếu ai dẫm trúCố Phán Nhi tò mò không biết Tam Nha sẽ làm gì, nên lặng lẽ đi theo phía sau. Nàng phát hiện Tam Nha không vào nhà, mà nhờ Tứ Nha canh chừng, nhẹ nhàng giấu cái hũ vào một cái hố, cách cửa sổ tam phòng không xa. Cái hố kia đúng nghĩa là "hố", nó được che bởi một tấm ván gỗ, trên đó có bùn, cỏ dại và có lẽ có cả phân trâu, nếu ai dẫm trúng còn sợ bẩn chân, chứ đừng nói là nhấc tấm ván gỗ lên.

Bấy giờ Cố Phan Nhi hóa đá, quả nhiên Tam muội này có cách, và còn rất xuất sắc nữa.

Không cần nói mà chỉ nhìn qua cũng biết, hai tỷ muội này sẽ giấu đồ trước, sau đó về nhà thăm dò tin tức, nhân lúc không có người để ý, một người sẽ đứng ở cửa sổ trông chừng, người kia chạy đi lấy đồ, sau khi chia xong thì mới đưa đến nhà trên... Nhưng hình như Cố Phán Nhi đã đánh giá cao Tam Nha, đồng thời nghĩ tốt cho đám người khốn kiếp kia. Sau rất nhiều lần rút ra kinh nghiệm, Tam Nha nàng tuyệt đối không làm như vậy.

Tam Nha nghĩ thế nào, thì làm đúng như thế!

Sau khi Tam Nha giấu đồ kỹ càng mới quay về nhà, tìm một cái lọ có thể đậy kín giống cái hũ kia, rồi tìm một chỗ hẻo lánh, không ai tìm được, san một nửa thịt vào và giấu đi. Tiếp đó nàng mang nửa hũ còn lại vào nhà, nói ra yêu cầu của Cố Phán Nhi, cố gắng hết sức thuyết phục cha nương giữ một nửa, dù chỉ là một phần ba hoặc một phần tư thôi cũng được.

Tam Nha không cho rằng một khi mở cái hũ này ra, cái mũi chó của đại bá mẫu sẽ bỏ qua nửa hũ thịt này.

Nhưng có chỗ thịt còn lại làm lá chắn, đến lúc ăn nửa hũ thịt lén giấu đi kia, sẽ không sợ mùi thơm đưa chuyện tới. Nếu vậy, ít nhất nhà nàng cũng có thể lấy được một nửa số thịt. Đến lúc đó cho dù cha nương không đồng ý, chuyện cũng xảy ra rồi, chẳng lẽ hai người còn rêu rao ra ngoài sao?

Nếu Cố Phán Nhi biết được kế hoạch của Tam Nha, chắc chắn sẽ giơ lên ngón cái khen ngợi: Cuộc sống vốn đã khó khăn, có một số việc không nhất thiết phải nói toạc ra! Cố Vọng Nhi ngươi không chỉ là bạch liên hoa, mà còn là một con hồ ly gian trá nữa!

Sau khi Cố Phán Nhi trở về, nhìn thấy An thị thì nhớ đến túi mật rắn mình cố ý giữ lại, nàng cười tà ác, mật rắn to như hai quả trứng cút kia... Vừa nghĩ đến vẻ mặt rưng rưng của An thị, lập tức cảm thấy rất dễ chịu, đến nỗi run cả người.

"Đồ điên kia, rốt cuộc ngươi đang có âm mưu gì?" Cố Thanh lại phát hiện ra.

"Cục cưng à, ta là người tốt đấy nhé!" Cố Phán Nhi làm vẻ mặt vô tội nhất có thể, hết sức tội nghiệp nói: "Không phải mắt của nương ngươi bị yếu à? Chẳng phải ta giữ giữ lại mật rắn sao? Để nương ngươi ăn không phải rất đúng lúc à? Ăn mật rắn sống có tác dụng cải thiện thị lực, biết đâu nương ngươi ăn xong mắt lại tốt lên? Thế mới nói ta đúng là rất lương thiện!"

Cố Thanh nửa tin nửa ngờ, nhưng hắn cũng biết rõ chuyện mật rắn bổ mắt. Dù không biết trước đó Cố Phán Nhi giữ mật rắn làm gì, nhưng hắn cũng đã nghĩ để nương mình ăn. Còn chưa đợi hắn nói, Cố Phán Nhi đã dâng lên một cách gian xảo như vậy, thật sự khiến hắn không yên tâm.

Cho dù hắn nghĩ nát óc cũng không nghĩ được vấn đề nằm ở đâu.

An Thị nghe Cố Phán Nhi nói rằng mắt sẽ tốt hơn khi ăn mật rắn, đôi mắt vốn đang mờ ngay lập tức như sáng rực lên, nàng nhìn Cố Phán Nhi với đôi mắt ngấn nước, như thể "con tốt với nương quá".

Nhưng khi thấy Cố Phán Nhi lấy ra mật rắn to bằng hai quả trứng cút, An thị lập tức đau khổ.

Cho dù mật rắn không to không nhỏ, nhưng nếu trực tiếp nuốt vào, chắc chắn sẽ nghẹn trong cổ họng. Nếu cắn vỡ túi mật, không những cảm thấy ghê người, còn đắng muốn chết. Thế là hai mắt An thị càng rưng rưng như sắp khóc, nói: "Đại Nha, nương không ăn được không?"

Cố Phán Nhi cười tủm tỉm nói: "Chuyện này phải hỏi con trai nương!"

Phận con trai đương nhiên không đồng ý, vội khuyên nhủ: "Nương cứ ăn đi, tốt cho mắt của nương. Mật của con rắn này trông còn tốt hơn mật của rắn bình thường, sau này muốn tìm cũng không tìm được."

Cố Thanh vừa nói hết câu, nước mắt của An thị rơi ngay xuống, vẻ mặt tủi thân.

Cố Thanh nhìn không đành lòng, nhưng chỉ có thể hạ quyết tâm, dùng ánh mắt chờ mong nhìn An thị. Trong khi đó Cố Phán Nhi chớp chớp mắt, vẻ mặt nhìn có phần hả hê.

An thị càng đau lòng hơn, con trai nàng quá tàn nhẫn, con dâu thì không đồng cảm.

Cuối cùng, An thị vẫn cắt túi mật ra làm hai rồi nuốt, đắng đến mức nàng chảy nước mắt ròng ròng, suýt nữa nôn ra cả đồ ăn trước đó, may là đã kìm lại được. Có điều suốt ba ngày tiếp theo, ánh mắt nàng nhìn Cố Phán Nhi tràn đầy u oán, còn Cố Phán Nhi không hề tỏ ra thông cảm, chỉ cười trên trên sự đau khổ của người khác.

Ngày hôm ấy vết thương trên lưng Cố Phán Nhi không đau lắm, nhưng ngày hôm sau thức dậy, nàng bắt đầu nhăn nhó, hai bên bả vai đau vô cùng, cử động mỗi cánh tay cũng khiến lưng đau theo. Cố Phán Nhi không phải đứa trẻ biết khóc, đương nhiên sẽ không được dỗ dành bằng kẹo ngọt, nên đau đến đâu nàng cũng chỉ có thể tự cắn răng chịu đựng.

Ngày hôm sau khi Cố Thanh bôi thuốc giúp Cố Phán Nhi, hắn mới phát hiện lưng Cố Phán Nhi bị sưng nghiêm trọng. Hắn gần như nghĩ đấy là trúng độc rắn, nếu Cố Phán Nhi không nhấn mạnh nhiều lần rằng nàng không trúng độc thì Cố Thanh cũng không yên tâm. Chẳng qua khi bôi thuốc cho Cố Phán Nhi, hắn dùng lực rất mạnh, đau đến nỗi Cố Phán Nhi run rẩy.

Theo lời của Cố Thanh, rượu thuốc không bôi mạnh thì vết thương sẽ lâu khỏi.

Nhưng Cố Phán Nhi lại cảm thấy, chắc chắn là tiểu tử này đang rình cơ hội trả thù!

Vì sao muốn trả thù nàng? Nhắc đến chuyện này thì khá dài.

Ngày hôm đó, Cố Phán Nhi không chỉ mang về một con rắn, còn mang về hơn hai mươi con gà rừng và thỏ rừng. Thậm chí Cố Thanh đã tính đâu ra đấy, có thể bán được bao nhiêu rồi. Ai ngờ hôm sau ra ngoài lại bị Chu thị đang đi dạo bắt gặp, không nói một lời lập tức mang đi hai con gà rừng và ba con thỏ.

Lúc ấy Cố Thanh mang theo một cái giỏ đựng ba con gà và ba con thỏ, hắn không khỏe bằng Cố Phán Nhi, vác trên lưng bảy, tám cân đi bộ lên trấn trên đã kiệt sức rồi, hơn nữa không chắc có bán được hết chỗ này không. Ai biết được Chu thị cầm một lúc năm con, để lại mỗi một con gà rừng gầy tong teo, như bố thí cho hắn.

Bất kỳ ai ở trong hoàn cảnh này cũng sẽ sầu não, nhưng vì Chu thị là bà nội của vợ mình, nên Cố Thanh chỉ nhỏ giọng phàn nàn, lại đúng lúc Cố Phán Nhi nghe được.

Ngay sau đó Cố Phán Nhi khó chịu, vừa mở mồm đã mắng: "Ngươi là lợn à, nàng muốn lấy thì ngươi đưa nàng luôn sao, đúng là đầu ngươi bị lừa đá rồi!"

Cố Thanh đã bị mất của, lại còn bị mắng thế là tức giận!

Hai ngày qua, hắn không chỉ lợi dụng lúc bôi thuốc cho nàng làm trò ném đá giấu tay, mà còn bớt khẩu phần thịt của nàng, nói rằng không nên ăn đồ bổ thường xuyên, sẽ có hại cho cơ thể, chỉ để cho nàng ăn nội tạng lợn cả ba ngày.

Giờ nghĩ đến nội tạng lợn, tức khắc mặt Cố Phán Nhi đen sì.

Ngay cả mẹ chồng cũng nằm trong diện tình nghi đang trả thù, nếu không vì sao không nghe nàng chứ?

Cố Phán Nhi cảm thấy mình bị ngược đãi, định lên núi cho khuây khỏa, nhưng giá đỗ nhỏ cũng tạo phản, cả ngày bám theo nàng không rời, đi đến đâu cũng hắn cũng theo đó. Cố Phán Nhi từng nghĩ đến việc lén lút lên núi, nhưng giá đỗ nhỏ nghiêm túc nói với nàng: "Đại tỷ, nếu Bảo Nhi không thấy tỷ ở nhà, đệ sẽ lên núi tìm tỷ."

Cố Phán Nhi có thể đoán trước được, cuộc sống tương lai của nàng sẽ dầu sôi lửa bỏng đến nhường nào.

Cuối cùng khi Cố Phán Nhi buồn chán đến cực điểm, nàng trở nên bình tĩnh hơn, đi nghiên cứu cái nàng gọi là đan dược. Có điều Cố Phán Nhi không biết luyện đan, mà chỉ có thể làm ra một vài loại thuốc viên và thuốc nước đơn giản, cũng có thể gọi là đan dược cấp thấp rồi. Không có chuyện ăn một viên là trường sinh bất lão gì đó, nhưng để cải thiện sức khỏe thì không có vấn đề.

Vì vậy Cố Phán Nhi đã nghiên cứu đến quên ăn quên ngủ. Sau khi làm nổ tám lọ thuốc liên tiếp, kết quả nàng... không nghiên cứu thành công, dù sao dụng cụ cũng quá tệ. Không phải Cố Phán Nhi không muốn tiếp tục, nhưng nếu liên tục gây nổ thế này, tiểu tướng công của nàng sẽ cầm dao giết người mất.

Cố Phán Nhi ủ rũ nghĩ, chắc phải bỏ ra ít tiền để làm một cái nồi sắt lớn dày hơn. Nhưng ở thời đại này, sắt không chỉ là vật liệu bị quản lý, mà còn rất đắt. Thậm chí, ở nhà không có lấy một cái nồi sắt để xào rau, nấu ăn đều phải dùng nồi lớn bằng đất nung, thìa làm bằng gỗ, nên có thể tiểu tướng công hẳn là sẽ đồng ý nếu mua một cái nồi sắt về.

Nhưng nếu cái nồi này trông giống một cái bình, liệu tiểu tướng công có đồng ý không nhỉ?

Cố Phán Nhi suy đi tính lại, nếu lấy từ chỗ tiểu tướng công hai lượng bạc để mua một cái nồi như vậy, hắn không những không chịu, mà còn phun nước miếng dìm chết nàng.

Cố Phán Nhi nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến việc tự mình lén kiếm tiền, còn kiếm tiền như thế nào... tầm mắt của Cố Phán Nhi hướng về sau núi. Trốn lên núi săn mồi, rồi âm thầm mang đi bán, thế nên điều quan trọng nhất bây giờ là tìm cách xử lý giá đỗ nhỏ.

Đã nhiều ngày qua, giá đỗ nhỏ chưa gặp Cố Đại Hà và Trương thị nên rất muốn về nhà thăm một chút, nhưng Cố Phán Nhi không cho. Sau khi Trương thị nghỉ ngơi khỏe hơn cũng đã đến đây vài lần, nhưng Cố Phán Nhi không để nàng vào dù chỉ là bước chân qua cửa, chứ đừng nói đến việc gặp giá đỗ nhỏ.

Cho dù Trương thị cầu xin thế nào đi chăng nữa, Cố Phán vẫn phớt lờ, chỉ đóng sầm cửa lại.

Lần đầu tiên Trương thị đến đây, Cố Phán Nhi nhìn qua đã sợ hết hồn. Nàng không biết rằng con người ta lại có thể gầy đến vậy, chỉ có da bọc xương, chẳng hề giống một người sống.

Ngày ấy, Chu thị nếm được ngon ngọt, nên sau đó muốn tiếp tục kiếm lời, nhưng Cố Phán Nhi đã trông chừng nàng. Vì thế Chu thị không vào được nhà, nàng cho rằng Trương thị có thể vào được, nên vào hôm làm thịt gà rừng, còn múc thêm canh cho Trương thị. Ai mà biết Trương thị không tiến vào nổi một bước, đến một cái lông gà còn chẳng lấy được, về sau nàng càng ngứa mắt Trương thị.ng còn sợ bẩn chân, chứ đừng nói là nhấc tấm ván gỗ lên.

Bấy giờ Cố Phan Nhi hóa đá, quả nhiên Tam muội này có cách, và còn rất xuất sắc nữa.

Không cần nói mà chỉ nhìn qua cũng biết, hai tỷ muội này sẽ giấu đồ trước, sau đó về nhà thăm dò tin tức, nhân lúc không có người để ý, một người sẽ đứng ở cửa sổ trông chừng, người kia chạy đi lấy đồ, sau khi chia xong thì mới đưa đến nhà trên... Nhưng hình như Cố Phán Nhi đã đánh giá cao Tam Nha, đồng thời nghĩ tốt cho đám người khốn kiếp kia. Sau rất nhiều lần rút ra kinh nghiệm, Tam Nha nàng tuyệt đối không làm như vậy.

Tam Nha nghĩ thế nào, thì làm đúng như thế!

Sau khi Tam Nha giấu đồ kỹ càng mới quay về nhà, tìm một cái lọ có thể đậy kín giống cái hũ kia, rồi tìm một chỗ hẻo lánh, không ai tìm được, san một nửa thịt vào và giấu đi. Tiếp đó nàng mang nửa hũ còn lại vào nhà, nói ra yêu cầu của Cố Phán Nhi, cố gắng hết sức thuyết phục cha nương giữ một nửa, dù chỉ là một phần ba hoặc một phần tư thôi cũng được.

Tam Nha không cho rằng một khi mở cái hũ này ra, cái mũi chó của đại bá mẫu sẽ bỏ qua nửa hũ thịt này.

Nhưng có chỗ thịt còn lại làm lá chắn, đến lúc ăn nửa hũ thịt lén giấu đi kia, sẽ không sợ mùi thơm đưa chuyện tới. Nếu vậy, ít nhất nhà nàng cũng có thể lấy được một nửa số thịt. Đến lúc đó cho dù cha nương không đồng ý, chuyện cũng xảy ra rồi, chẳng lẽ hai người còn rêu rao ra ngoài sao?

Nếu Cố Phán Nhi biết được kế hoạch của Tam Nha, chắc chắn sẽ giơ lên ngón cái khen ngợi: Cuộc sống vốn đã khó khăn, có một số việc không nhất thiết phải nói toạc ra! Cố Vọng Nhi ngươi không chỉ là bạch liên hoa, mà còn là một con hồ ly gian trá nữa!

Sau khi Cố Phán Nhi trở về, nhìn thấy An thị thì nhớ đến túi mật rắn mình cố ý giữ lại, nàng cười tà ác, mật rắn to như hai quả trứng cút kia... Vừa nghĩ đến vẻ mặt rưng rưng của An thị, lập tức cảm thấy rất dễ chịu, đến nỗi run cả người.

"Đồ điên kia, rốt cuộc ngươi đang có âm mưu gì?" Cố Thanh lại phát hiện ra.

"Cục cưng à, ta là người tốt đấy nhé!" Cố Phán Nhi làm vẻ mặt vô tội nhất có thể, hết sức tội nghiệp nói: "Không phải mắt của nương ngươi bị yếu à? Chẳng phải ta giữ giữ lại mật rắn sao? Để nương ngươi ăn không phải rất đúng lúc à? Ăn mật rắn sống có tác dụng cải thiện thị lực, biết đâu nương ngươi ăn xong mắt lại tốt lên? Thế mới nói ta đúng là rất lương thiện!"

Cố Thanh nửa tin nửa ngờ, nhưng hắn cũng biết rõ chuyện mật rắn bổ mắt. Dù không biết trước đó Cố Phán Nhi giữ mật rắn làm gì, nhưng hắn cũng đã nghĩ để nương mình ăn. Còn chưa đợi hắn nói, Cố Phán Nhi đã dâng lên một cách gian xảo như vậy, thật sự khiến hắn không yên tâm.

Cho dù hắn nghĩ nát óc cũng không nghĩ được vấn đề nằm ở đâu.

An Thị nghe Cố Phán Nhi nói rằng mắt sẽ tốt hơn khi ăn mật rắn, đôi mắt vốn đang mờ ngay lập tức như sáng rực lên, nàng nhìn Cố Phán Nhi với đôi mắt ngấn nước, như thể "con tốt với nương quá".

Nhưng khi thấy Cố Phán Nhi lấy ra mật rắn to bằng hai quả trứng cút, An thị lập tức đau khổ.

Cho dù mật rắn không to không nhỏ, nhưng nếu trực tiếp nuốt vào, chắc chắn sẽ nghẹn trong cổ họng. Nếu cắn vỡ túi mật, không những cảm thấy ghê người, còn đắng muốn chết. Thế là hai mắt An thị càng rưng rưng như sắp khóc, nói: "Đại Nha, nương không ăn được không?"

Cố Phán Nhi cười tủm tỉm nói: "Chuyện này phải hỏi con trai nương!"

Phận con trai đương nhiên không đồng ý, vội khuyên nhủ: "Nương cứ ăn đi, tốt cho mắt của nương. Mật của con rắn này trông còn tốt hơn mật của rắn bình thường, sau này muốn tìm cũng không tìm được."

Cố Thanh vừa nói hết câu, nước mắt của An thị rơi ngay xuống, vẻ mặt tủi thân.

Cố Thanh nhìn không đành lòng, nhưng chỉ có thể hạ quyết tâm, dùng ánh mắt chờ mong nhìn An thị. Trong khi đó Cố Phán Nhi chớp chớp mắt, vẻ mặt nhìn có phần hả hê.

An thị càng đau lòng hơn, con trai nàng quá tàn nhẫn, con dâu thì không đồng cảm.

Cuối cùng, An thị vẫn cắt túi mật ra làm hai rồi nuốt, đắng đến mức nàng chảy nước mắt ròng ròng, suýt nữa nôn ra cả đồ ăn trước đó, may là đã kìm lại được. Có điều suốt ba ngày tiếp theo, ánh mắt nàng nhìn Cố Phán Nhi tràn đầy u oán, còn Cố Phán Nhi không hề tỏ ra thông cảm, chỉ cười trên trên sự đau khổ của người khác.

Ngày hôm ấy vết thương trên lưng Cố Phán Nhi không đau lắm, nhưng ngày hôm sau thức dậy, nàng bắt đầu nhăn nhó, hai bên bả vai đau vô cùng, cử động mỗi cánh tay cũng khiến lưng đau theo. Cố Phán Nhi không phải đứa trẻ biết khóc, đương nhiên sẽ không được dỗ dành bằng kẹo ngọt, nên đau đến đâu nàng cũng chỉ có thể tự cắn răng chịu đựng.

Ngày hôm sau khi Cố Thanh bôi thuốc giúp Cố Phán Nhi, hắn mới phát hiện lưng Cố Phán Nhi bị sưng nghiêm trọng. Hắn gần như nghĩ đấy là trúng độc rắn, nếu Cố Phán Nhi không nhấn mạnh nhiều lần rằng nàng không trúng độc thì Cố Thanh cũng không yên tâm. Chẳng qua khi bôi thuốc cho Cố Phán Nhi, hắn dùng lực rất mạnh, đau đến nỗi Cố Phán Nhi run rẩy.

Theo lời của Cố Thanh, rượu thuốc không bôi mạnh thì vết thương sẽ lâu khỏi.

Nhưng Cố Phán Nhi lại cảm thấy, chắc chắn là tiểu tử này đang rình cơ hội trả thù!

Vì sao muốn trả thù nàng? Nhắc đến chuyện này thì khá dài.

Ngày hôm đó, Cố Phán Nhi không chỉ mang về một con rắn, còn mang về hơn hai mươi con gà rừng và thỏ rừng. Thậm chí Cố Thanh đã tính đâu ra đấy, có thể bán được bao nhiêu rồi. Ai ngờ hôm sau ra ngoài lại bị Chu thị đang đi dạo bắt gặp, không nói một lời lập tức mang đi hai con gà rừng và ba con thỏ.

Lúc ấy Cố Thanh mang theo một cái giỏ đựng ba con gà và ba con thỏ, hắn không khỏe bằng Cố Phán Nhi, vác trên lưng bảy, tám cân đi bộ lên trấn trên đã kiệt sức rồi, hơn nữa không chắc có bán được hết chỗ này không. Ai biết được Chu thị cầm một lúc năm con, để lại mỗi một con gà rừng gầy tong teo, như bố thí cho hắn.

Bất kỳ ai ở trong hoàn cảnh này cũng sẽ sầu não, nhưng vì Chu thị là bà nội của vợ mình, nên Cố Thanh chỉ nhỏ giọng phàn nàn, lại đúng lúc Cố Phán Nhi nghe được.

Ngay sau đó Cố Phán Nhi khó chịu, vừa mở mồm đã mắng: "Ngươi là lợn à, nàng muốn lấy thì ngươi đưa nàng luôn sao, đúng là đầu ngươi bị lừa đá rồi!"

Cố Thanh đã bị mất của, lại còn bị mắng thế là tức giận!

Hai ngày qua, hắn không chỉ lợi dụng lúc bôi thuốc cho nàng làm trò ném đá giấu tay, mà còn bớt khẩu phần thịt của nàng, nói rằng không nên ăn đồ bổ thường xuyên, sẽ có hại cho cơ thể, chỉ để cho nàng ăn nội tạng lợn cả ba ngày.

Giờ nghĩ đến nội tạng lợn, tức khắc mặt Cố Phán Nhi đen sì.

Ngay cả mẹ chồng cũng nằm trong diện tình nghi đang trả thù, nếu không vì sao không nghe nàng chứ?

Cố Phán Nhi cảm thấy mình bị ngược đãi, định lên núi cho khuây khỏa, nhưng giá đỗ nhỏ cũng tạo phản, cả ngày bám theo nàng không rời, đi đến đâu cũng hắn cũng theo đó. Cố Phán Nhi từng nghĩ đến việc lén lút lên núi, nhưng giá đỗ nhỏ nghiêm túc nói với nàng: "Đại tỷ, nếu Bảo Nhi không thấy tỷ ở nhà, đệ sẽ lên núi tìm tỷ."

Cố Phán Nhi có thể đoán trước được, cuộc sống tương lai của nàng sẽ dầu sôi lửa bỏng đến nhường nào.

Cuối cùng khi Cố Phán Nhi buồn chán đến cực điểm, nàng trở nên bình tĩnh hơn, đi nghiên cứu cái nàng gọi là đan dược. Có điều Cố Phán Nhi không biết luyện đan, mà chỉ có thể làm ra một vài loại thuốc viên và thuốc nước đơn giản, cũng có thể gọi là đan dược cấp thấp rồi. Không có chuyện ăn một viên là trường sinh bất lão gì đó, nhưng để cải thiện sức khỏe thì không có vấn đề.

Vì vậy Cố Phán Nhi đã nghiên cứu đến quên ăn quên ngủ. Sau khi làm nổ tám lọ thuốc liên tiếp, kết quả nàng... không nghiên cứu thành công, dù sao dụng cụ cũng quá tệ. Không phải Cố Phán Nhi không muốn tiếp tục, nhưng nếu liên tục gây nổ thế này, tiểu tướng công của nàng sẽ cầm dao giết người mất.

Cố Phán Nhi ủ rũ nghĩ, chắc phải bỏ ra ít tiền để làm một cái nồi sắt lớn dày hơn. Nhưng ở thời đại này, sắt không chỉ là vật liệu bị quản lý, mà còn rất đắt. Thậm chí, ở nhà không có lấy một cái nồi sắt để xào rau, nấu ăn đều phải dùng nồi lớn bằng đất nung, thìa làm bằng gỗ, nên có thể tiểu tướng công hẳn là sẽ đồng ý nếu mua một cái nồi sắt về.

Nhưng nếu cái nồi này trông giống một cái bình, liệu tiểu tướng công có đồng ý không nhỉ?

Cố Phán Nhi suy đi tính lại, nếu lấy từ chỗ tiểu tướng công hai lượng bạc để mua một cái nồi như vậy, hắn không những không chịu, mà còn phun nước miếng dìm chết nàng.

Cố Phán Nhi nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến việc tự mình lén kiếm tiền, còn kiếm tiền như thế nào... tầm mắt của Cố Phán Nhi hướng về sau núi. Trốn lên núi săn mồi, rồi âm thầm mang đi bán, thế nên điều quan trọng nhất bây giờ là tìm cách xử lý giá đỗ nhỏ.

Đã nhiều ngày qua, giá đỗ nhỏ chưa gặp Cố Đại Hà và Trương thị nên rất muốn về nhà thăm một chút, nhưng Cố Phán Nhi không cho. Sau khi Trương thị nghỉ ngơi khỏe hơn cũng đã đến đây vài lần, nhưng Cố Phán Nhi không để nàng vào dù chỉ là bước chân qua cửa, chứ đừng nói đến việc gặp giá đỗ nhỏ.

Cho dù Trương thị cầu xin thế nào đi chăng nữa, Cố Phán vẫn phớt lờ, chỉ đóng sầm cửa lại.

Lần đầu tiên Trương thị đến đây, Cố Phán Nhi nhìn qua đã sợ hết hồn. Nàng không biết rằng con người ta lại có thể gầy đến vậy, chỉ có da bọc xương, chẳng hề giống một người sống.

Ngày ấy, Chu thị nếm được ngon ngọt, nên sau đó muốn tiếp tục kiếm lời, nhưng Cố Phán Nhi đã trông chừng nàng. Vì thế Chu thị không vào được nhà, nàng cho rằng Trương thị có thể vào được, nên vào hôm làm thịt gà rừng, còn múc thêm canh cho Trương thị. Ai mà biết Trương thị không tiến vào nổi một bước, đến một cái lông gà còn chẳng lấy được, về sau nàng càng ngứa mắt Trương thị.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp