Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 37


1 tháng

trướctiếp

Chu thị lại không cảm thấy lợn con như Nhị Nha thì gầy chỗ nào, nhưng nghe Trần thị gào lên như vậy, Chu thị lại nghĩ đến chỗ bất hợp lý. Dường như trong mắt con nha đầu chết tiệt kia ngoại trừ ba muội đệ ruột của nàng, thì những người khác đều không là gì. Cho dù là hai người nhà lão Tam nàng cũng không quan tâm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì với con nha đầu điên đó vậy?

Nói bên trong không có gì đáng nghi thì Chu thị không tin, nhưng nàng lại không tìm ra được điểm đáng nghi nào.

Nhưng Chu thị nghĩ kỹ rồi, không phải Cố Đại Nha ngươi tài giỏi lắm sao? Ngoại trừ đệ muội ra thì không để ý đến ai à? Ta sẽ không để ngươi gặp được ba đứa bé kia, đợi đến khi ba đứa trẻ trở về, xem Cố Đại Nha ngươi có sốt ruột hay không. Nhưng trước khi làm việc này, trước tiên phải nghĩ xem nên dụ dỗ nha đầu chết tiệt kia về đây thế nào.

Nếu không dụ dỗ được thì mới nghĩ đến ba đứa trẻ kia, nếu dụ về được thì không có chuyện gì cả.

Hắt xì! Hắt xì...

Cố Phán Nhi hắt hơi. Không phải chỉ ăn một bữa "thịt long phượng" thôi sao, ai lại nhớ thương nàng vậy, hại nàng suýt nữa bắn nước mũi vào bát mấy lần. Thấy vẻ mặt lo lắng của tiểu tướng công, Cố Phán Nhi xoa mũi, trong lòng có hơi thỏa mãn, nghĩ không so đo ai nhớ thương nàng là được.

Nhưng nàng còn chưa nghĩ xong thì lại hắt xì thêm cái nữa.

Lúc này Cố Phán Nhi muốn mắng chửi người, người đang thầm nhắc đến nàng chắc chắn không phải người tốt. Đối với những thứ hư vô mờ mịt như thế này người tu hành thà tin còn hơn không. Hơn nữa Cố Phán Nhi suy đoán, người nhớ đến nàng chắc chắn ở không xa, mắt nàng lập tức nhìn sang nhà bên cạnh.

Nếu có ai nhắc đến nàng thì chỉ có thể là nhà bên cạnh!

Nhưng Cố Phán Nhi lại cười mờ ám, đám người tham ăn bên cạnh kia chắc bây giờ đang chảy nước dãi ào ào rồi.

Ực một tiếng, Cố Phán Nhi nuốt nước miếng, gắp một miếng thịt lên hung dữ bỏ vào miệng.

Miệng đầy vị thịt, đừng nói là nhà bên cạnh, cho dù nàng đang ăn thịt cũng nhịn không được chảy nước miếng.

Đáng đời các ngươi!

Trong lòng Cố Phán Nhi thầm nghĩ. Nếu nhà cách vách không quá đáng như vậy thì cho dù nàng không chào đón bọn họ nhưng nể mặt họ nuôi dưỡng nguyên chủ, mỗi lần đi săn về cũng có thể cho bọn họ một chút để họ đỡ thèm.

Nhưng ai mà bảo bọn họ khốn kiếp như vậy? Khiến nàng không vui.

Cố Phán Nhi nghĩ đến đám người đáng ghét bên cạnh nhưng lại không nghĩ đến cha nương ăn hời của mình. Giờ phút này cả nhà đói lâu đến mức không còn sức, trong đó có một người gãy xương lần hai, xương cốt không lành lặn, hiện giờ còn không thể nhúc nhích được dù chỉ một chút. Ngay cả hai đứa bé hầu hạ mình lại chạy sang hàng xóm ăn thịt, bên cạnh không có ai, khát muốn uống miếng nước cũng không được.

Tứ Nha là đứa ngốc, bảo làm gì thì làm nấy, có thể dùng chân tay thì sẽ không dùng đầu óc, hưng phấn nhét đầy một mồm thịt, cũng không nhớ đến cha nương của mình, chắc là phải nhìn thấy cha nương mới chợt nhớ ra.

Nhưng thật ra trong lòng Tam Nha lại vẫn nhớ, vừa ăn thịt vừa thầm nghĩ trong lòng, thỉnh thoảng nàng nhìn nồi thịt ngày càng vơi dần vì động tác mau lẹ của Cố Phán Nhi. Trong lòng Tam Nha nghĩ, ba người chắc chắn ăn không hết nồi thịt đầy kia, chắc chắn sẽ thừa lại một ít, đến lúc đó nàng nói với đại tỷ mấy câu, có thể mang về một ít cho cha nương ăn.

Nhưng thấy sức ăn kia của Cố Phán Nhi, trong lòng Tam Nha không ngừng dao động.

Nhân lúc trong nồi còn sót lại một phần ba, Tam Nha vội vàng nói: "Đại tỷ, muội có thể lấy về một ít cho cha nương ăn thử được không? Cả cha và nương đều đang ốm nặng, thịt này ăn rất ngon, nếu cha nương có thể nếm thử một chút thì tốt quá." Vẻ mặt nàng yếu đuối xen lẫn cầu xin, như thể nếu ngươi không đồng ý là ăn hiếp người, sẽ khóc ngay lập tức.

Cố Phán Nhi đang cắn miếng thịt, ngẩn người nhìn Tam Nha, bây giờ nàng mới nhận ra, Tam muội nhà mình rất có tố chất làm bạch liên hoa nha, mới mười một tuổi mà đã có kỹ năng thế này, gần như sáng chói mù mắt nàng luôn.

Có điều, không biết sau khi đóa hoa này dần nở rộ lộ ra hạt sen liệu liệu có độc hay là không đây.

Cố Phán Nhi im lặng, không có nghĩa An thị đang đứng lặng lẽ bên cạnh không mở lời. Vừa nghe đến mang đồ ăn cho thông gia, mắt nàng sáng lên, nghĩ đến bệnh tình hai ông bà thông gia, tức thì đôi mắt ngấn lệ, lã chã chực khóc: "Đương nhiên phải lấy về cho nhà thông gia ăn thử rồi, rắn... thịt long phượng rất bổ, ăn thịt này và uống thêm canh, có lẽ sẽ khỏe hơn."

Cố Phán Nhi ai oán, sao có một bà mẹ chồng lại hướng ra người ngoài như vậy chứ? Nước mắt sắp rơi cả vào bát rồi đó? Nhưng đang nghĩ tới đây, bỗng nhiên Cố Phán Nhi có một ý định xấu xa, đôi mắt tràn đầy ý xấu nhìn An thị.

Phần lớn thời gian Cố Thanh đều dùng để quan sát Cố Phán Nhi, khi thấy Cố Phán Nhi lộ ra nét mặt ấy, hắn lập tức đề phòng: "Cái bà điên này, ngươi lại đang tính làm chuyện xấu gì?"

Mặt Cố Phán Nhi cứng đờ, nhìn Cố Thanh với khuôn mặt vô tội: "Tiểu tướng công thân yêu của ta, sao ngươi nghĩ thế về người vợ vừa hiền lành tốt bụng, vừa đáng yêu này chứ?"

Khụ !

Suýt nữa Cố Thanh bị nghẹn miếng thịt, mặt đen sì.

An thị không biết nàng đã bị Cố Phán Nhi đưa vào tầm ngắm. Ngay sau khi nàng nói xong bèn đi tìm một cái hũ lớn hơn ấm sắc thuốc, rồi mang đi rửa sạch, tiếp đó nàng múc gần hết thịt và canh còn sót lại. Nếu so với lượng trong nồi lớn trước đó thì không nhiều, nhưng cũng không ít, chỉ riêng thịt đã có hai cân, thậm chí trong hũ còn đầy nước canh.

Thỉnh thoảng mới có thịt nha! Cố Phán Nhi cắn đũa, vẻ mặt càng ai oán hơn.

Cố Thanh thấy thế cũng rất đau lòng. Nếu bán chỗ thịt này đi, có khi đổi về được một lượng bạc đấy.

Nhưng ai bảo đó là cha nương của người phụ nữ điên này? Bà điên này không biết điều, hắn làm chồng càng không thể như vậy, nếu không sau này bà điên này ra ngoài, chẳng phải sẽ tạo cơ hội cho người ta đàm tiếu sau lưng sao!

Mặt Tam Nha hiện lên vẻ bối rối và xấu hổ, dường như không biết phải để tay ở nơi nào, nàng lúng túng nói: "An di, không cần nhiều như vậy đâu, chỉ một chút là được rồi ạ."

Ngay lập tức, Cố Phán Nhi chỉ muốn đập bàn hét lên: Sao không nói trước khi mẹ chồng ta múc thịt ấy?

Mặc dù cử chỉ của Tam Nha rất tự nhiên, nhưng dù sao nàng mới mười một tuổi, kỹ năng này sao có thể đánh lừa đôi mắt gian tà của Cố Phán Nhi. Nhưng Cố Phán Nhi không nổi giận hay nhìn chằm chằm Tam Nha, mà nhìn vào miếng thịt trong bát mình không chớp mắt. Trong lòng nàng đã thầm hung hăng xé nát đóa bạch liên hoa này một nửa, chẳng qua chỉ không nhìn thấy hạt sen mà thôi.

Được rồi, ai bảo nha đầu này là em ruột nàng chứ, nhường một chút cũng không có cái quái gì!

Tuy nhiên, sau khi Cố Phán Nhi nhét miếng thịt vào miệng, vẫn nghiến răng nghiến lợi nói với Tam Nha: "Tam Nha, muội nghe rõ đây, hũ thịt này chỉ có cha nương mới được ăn!"

Tam Nha run người sau khi nghe câu ấy, sợ hãi nhìn Cố Phán Nhi: "Đại tỷ, không phải là tỷ không biết tính tình của cha nương, chỉ cần trong nhà có thứ gì tốt, cha nương sẽ đưa cho ông bà trước. Nếu nói cha nương ăn một mình, cha nương hai người, họ... bọn họ..." Tam Nha không nói tiếp, nhưng không cần nói nàng cũng đoán được.

Cố Phán Nhi nghe xong, lập tức thấy khó chịu như nuốt phải ruồi. Đừng nói là đồ tốt, cho dù là thứ rách nát, chỉ cần lọt vào mắt của Chu thị, thì người cha trên danh nghĩa của nàng sẽ vẫy đuôi dâng lên bằng cả hai tay. Trong hũ này có rất nhiều thịt, nên Cố Phán Nhi tin chắc rằng, nếu đưa qua đại phòng, có khi cha nương trên danh nghĩa không uống nổi một ngụm canh ấy chứ.

Nếu phân nhà, Cố Phán Nhi sẽ không keo kiệt đến vậy, chuyện gì cần hiếu thảo thì vẫn sẽ làm.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, thành viên của đại gia đình này đều là hạng người đâu đâu, ai sẽ ăn no rửng mỡ thể hiện lòng hiếu thảo chứ, trừ khi là dở hơi!

"Vậy muội lén trở về, sau khi vào phòng thì chốt cửa lại, chia đồ ăn trong hũ thành hai phần bằng nhau, đợi cha nương ăn xong thì đưa phần kia cho ông bà nội." Cố Phán Nhi liếc Tam Nha, không có ý tốt nói: "Với sự thông minh của muội, không thể nào không làm được chuyện nhỏ nhặt thế này! Đừng trách ta không nhắc muội, tốt nhất hãy giữ cảnh giác với Trần thị, không thì có ngày bị mất hết, đến nước cũng chẳng còn đâu!"

Tam Nha ngạc nhiên nhìn Cố Phán Nhi, không biết vì sao Cố Phán Nhi nói thế. Nhưng sau khi bứt gặp ánh mắt của Cố Phán Nhi, nàng sợ đến mức vội vàng cúi đầu xuống, giống như cảm thấy mình đã bị nhìn thấu từ lâu.

Đại tỷ, trở nên đáng sợ quá!

Cố Phán Nhi cười nham hiểm: "Đương nhiên, ta không ngại muội để dành một ít cho bữa đêm đâu!"

Một lần nữa, người Tam Nha cứng lại, hơi chán nản cúi đầu, cảm thấy những gì nàng nghĩ thầm đều bị nhìn thấu.

Chỉ có Tứ Nha nhìn Cố Phán Nhi với vẻ mặt ngưỡng mộ: "Đại tỷ thông minh ghê, cách hay như vậy mà cũng nghĩ ra!" Tứ Nha không thấy những lời của Cố Phán Nhi có gì sai, hơn nữa đã quen với suy nghĩ Tam Nha rất thông minh, cũng chưa bao giờ nghĩ tại sao Tam Nha thông minh thế, có thể nói là tin tưởng một cách mù quáng.

Thật ra không phải lỗi của Tứ Nha, vì mỗi lần bị phạt không được ăn cơm, Tam Nha luôn có thể lén lút mang đồ ăn cho nàng mà không để người khác biết, còn là mang về từ bên ngoài chứ không phải lén lấy từ nhà.

Nếu là người thông minh, chỉ cần để ý một chút sẽ nhận ra dù Tam Nha gầy như Tứ Nha, nhưng khí sắc của Tam Nha tốt hơn Tứ Nha rất nhiều, hơn nữa sự ốm yếu ấy chỉ là vẻ ngoài của nàng mà thôi.

Cố Phán Nhi không cho rằng Tứ Nha đang khen mình, mà là đang khen Tam Nha. Đây là chuyện khiến người ta thấy rất khó chịu, nhưng Cố Phán Nhi cũng không thèm quan tâm tới hai nha đầu một người quá khôn khéo, còn một người lại quá ngốc nghếch này.

Sau khi đậy nắp và dán kín cái hũ, Tam Nha vội vàng ăn sạch hết thức ăn trong bát, đồng thời giục Tứ Nha ăn nhanh lên. Chờ Tứ Nha ăn xong, nàng cẩn thận giúp Tứ Nha lau miệng sạch sẽ, còn để Tứ Nha súc miệng. Nàng cũng làm tương tự rồi mới ôm theo cái hũ kéo Tứ Nha trở về cách vách.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp