Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 36


1 tháng

trướctiếp

Nghĩ vậy Trần thị thấy khá đắc ý, nàng cố ý đẩy thì thế nào, không phải đã được con ngốc kia nhặt cái mạng nửa sống nửa chết về rồi sao? Đến nhà con ngốc kia, sống hay chết cũng không còn liên quan đến nàng nữa.

Trong nhà trên, lão gia tử đang xem lại các loại lúa giống của hắn, xem đi xem lại vẫn không yên tâm. Chu thị ngồi trên giường đất khâu vá, vốn đang rất bình thản nhưng mùi hương ở nhà bên cạnh khiến Chu thị ngày càng mất kiên nhẫn, động tác cũng trở nên thô lỗ hơn nhiều. Bộ quần áo vừa sửa xong, bởi vì khi cắt quá mạnh tay mà không cẩn thận cắt rách một lỗ lớn, ngồi sửa cả ngày lại thành vô ích, còn phá rách thêm quần áo, tâm trạng Chu thị lập tức trở nên tồi tệ.

"Không sửa nữa, sửa tiếp cũng là đồ rách rưới. Tại sao ta lại phải theo một thứ vô dụng như ngươi, suốt ngày chỉ mặc quần áo rách, đến cả ăn ngon cũng không có!" Chu thị ném quần áo vào khung may vá, cáu kỉnh vứt sang một bên, cũng không thèm nhìn lão gia tử, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm về phía Tam phòng.

Lão gia tử liếc nàng một cái: "Ta thấy ngươi ngửi được mùi thịt từ nhà Đại Nha lan đến mới ngồi không yên."

Chu thị bị nói trúng tim đen cũng không đỏ mặt mà hất cằm nói: "Thì làm sao? Nhà ta nuôi nha đầu này mười sáu năm, moi tim móc phổi tìm người tốt gả nó đi. Nha đầu chết tiệt này kết hôn xong sống sung sướng, mỗi ngày đều được ăn thịt mà không thèm cho nhà mẹ đẻ chút gì, cha nương nàng bị bệnh cũng không về nhìn một cái, không phải nuôi một kẻ vô ơn thì là gì?"

Lão gia tử dừng lại, thật ra trong lòng hắn cũng hơi khó chịu, cũng cảm thấy Đại Nha này không có lương tâm, đặc biệt là khi người nhà lão Tam đổ bệnh cũng không thèm quan tâm. Nhưng con gái cưới chồng như bát nước đổ đi, cho dù có sống tốt hay không cũng không liên quan nhiều đến nhà mình nữa.

Cũng bởi vậy, cho dù lão gia tử có khó chịu thế nào cũng lười quan tâm những việc này.

Thịt thơm như vậy có ai không muốn ăn? Không phải của nhà mình thì không ăn được, đừng nên nhớ mong làm gì! Ông cụ lắc đầu nói: "Đều là của nhà người ta, quan tâm làm gì? Nhà mình có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, suốt ngày nhớ mong nhà người khác, ngươi không thấy mệt sao?"

Chu thị cười lạnh một mình, nhìn chằm chằm về phía Tam phòng không biết nghĩ cái gì.

Cốc cốc.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Chu thị mắng to: "Giả vờ cái gì, cửa cũng không đóng, ngươi không biết tự đi vào à? Bình thường có thấy ngươi giả vờ vậy đâu, xem ngươi kìa, giả vờ thế nào mẹ nó cũng chỉ là một thứ rách nát."

Trần thị mở rộng cánh cửa khép hờ mà đi vào, vẻ mặt chế nhạo: "Nương, sao nương có thể nói con dâu như vậy, bình thường không phải con dâu cũng khá tốt sao?"

"Người vợ ham ăn lười biếng như ngươi thì có gì tốt? Nói đi, có việc gì?" Chu thị lạnh lùng lườm Trần thị một cái, cho rằng nàng không biết những thủ đoạn gian dối bình thường của con mụ lười này à? Chỉ là lười so đo với mụ lười này thôi, nàng càng thấy Trương thị không vừa mắt hơn, nếu không phải mụ lười này sinh cho lão Đại đứa con, bình thường sao có thể kệ nàng.

Bị Chu thị hỏi trực tiếp như vậy, sắc mặt Trần thị ngượng ngùng, trong lòng lại không biết xem thường đến mức nào. Nếu không phải bà già chết tiệt này có chút vốn mua quan tài thì nàng chẳng thèm nhìn mặt Chu thị mà sống.

Nhưng nếu bị Chu thị hỏi, Trần thị cũng nói ra: "Nương ơi, không phải con dâu nói chuyện khó nghe, mà là việc này rất quá đáng. Nhà lão Tam bị bệnh, ta cũng bỏ tiền ra rồi, nhưng uống thuốc mãi mà cũng không đỡ thì phải làm sao? Nếu nhà ta có điều kiện thì đương nhiên có thể cho hai người nhà lão Tam ăn ngon. Nhưng bình thường nhà ta cũng có dư giả đâu? Ta thấy Đại Nha sống không tệ, mỗi ngày ăn cơm ngon uống rượu say, cũng không quan tâm đến hai người nhà lão Tam, đây không phải là vô ơn, khiến lòng người lạnh lẽo sao?"

Trần thị nói một hơi dài như vậy, ánh mắt trông mong nhìn phản ứng của Chu thị.

Vốn dĩ Chu thị còn đang nghẹn một hơi chưa thể xả ra, lại bị Trần thị nhắc đến như đổ thêm dầu vào lửa, lập tức hung dữ nhìn chằm chằm Trần thị không biết nghĩ cái gì.

Trần thị bị nhìn chằm chằm thì da đầu tê dại, trong lòng thầm nghĩ lại, không phát hiện ra mình nói sai chỗ nào, cộc cằn nói: "Không phải con dâu nói Đại Nha, Đại Nha này đúng là không có lương tâm. Nếu Nhị Nha nhà ta gả đi thì chắc chắn không giống như Đại Nha. Nhị Nha là cô gái tốt, nàng nói với ta, nếu gả cho người trong sạch, thì sẽ để cho ta có cơm ngon rượu say hưởng cùng."

Nói đến Nhị Nha, nàng nhìn cũng "có phúc" giống như Trần thị, vừa nhìn đã thấy giống người có phúc.

Trần thị đã tìm một nhà chồng tốt cho Nhị Nha từ lâu. Trần thị coi thường mấy nhà quê mùa chân đất nên đưa mắt tìm khắp trấn trên, nghĩ rằng người ở trên trấn có tiền hơn. Chịu ảnh hưởng từ Trần thị, từ trước đến nay Nhị Nha cũng chướng mắt những người ở nông thôn này, luôn cảm thấy mình cao quý hơn người, tương lai phải làm thiếu nãi nãi.

Mặc dù Chu thị không quan tâm nhưng cũng không ngăn cản Trần thị làm gì, mở một mắt nhắm một mắt. Dù sao gả đến nhà nào tốt thì nàng cũng hưởng phúc theo, nếu không tốt thì cũng đừng về đòi tiền.

Nhưng cho dù Trần thị dùng phép khích tướng, Chu thị cũng không mắc mưu, lạnh lùng liếc Trần thị một cái, nói: "Con gái gả đi như bát nước đổ đi, Đại Nha cũng không phải người nhà ta, cho dù ta là bà nội thì người ta cũng không thèm để vào mắt."

Trần thị lúng túng nói: "Không phải tại con dâu thấy bất công cho hai người nhà lão Tam sao?"

Không nói đến chuyện này còn tốt, vừa nói đến cơn giận của Chu thị lại bốc lên, nàng tức giận nói: "Nó đúng là loại nuôi tốn cơm, biết sớm thì đã ném xuống sông cho chết đuối rồi. Trương thị này còn đòi sống đòi chết khuyến khích lão Tam súc sinh không nghe lời lão nương nói. Giờ thì hay rồi, vũng nước tiểu ngày càng lớn, không phải là một kẻ vô ơn nuôi tốn cơm à. Lão nương muốn nhìn xem đứa súc sinh đó già rồi, ai chăm sóc hắn, nói không chừng còn không có ai nhặt xác cho."

Giọng điệu của Chu thị tràn ngập oán giận, Trần thị nghe thấy thì vui sướng khi có người gặp họa, nhưng không dám thể hiện ra ngoài, nhất thời nàng cũng không dám mở miệng nói gì. Lão gia tử đứng bên cạnh nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Chu thị không hề tán đồng, nhưng cũng không định lên tiếng, hắn cất gạo đã kiểm kê xong.

Trần thị thấy cơ hội đã đến, vì thế ở bên thêm mắm dặm muối: "Nhưng mà, con dâu thấy Đại Nha coi thường người khác quá, hai người nhà lão Tam đúng là phí công nuôi nàng lớn!"

Chu thị lại im lặng không đáp, mặc dù trong lòng không vui nhưng dù sao cũng không dám trêu chọc Cố Phán Nhi. Lúc trước khi Cố Phán Nhi vẫn còn là một kẻ ngốc, chỉ nhớ ăn không nhớ đòn, khi đói bụng thì phải tranh giành đồ ăn, dù đánh chết cũng phải ăn trước đã. Khi đó nàng chưa bao giờ dám đánh trả, cho dù nàng có căm giận thế nào, bị đánh tàn nhẫn thì cũng không quản được cái miệng của mình.

Nhưng hiện giờ đã thay đổi, sau khi đầu óc của con bé chết tiệt này trở nên linh hoạt thì người cũng điên điên khùng khùng, đến cả bà nội ruột như nàng cũng dám ra tay. Hôm đó bị ném ra ngoài cửa, đến bây giờ nghĩ lại nàng vẫn còn sợ.

Ai biết nha đầu chết tiệt kia điên lên có vung tay đánh người hay không!

Nhưng nhìn nha đầu chết tiệt kia ở nhà bên cạnh ăn ngon uống say, cơn giận này của Chu thị lại không nguôi. Nếu biết trước nuôi dạy ra đứa vô ơn này, không hiếu thuận như thế thì khi sinh ra đã bóp chết luôn rồi.

Sau khi nghe nói những con thú đó đều là một mình Cố Phán Nhi săn bắt được, Chu thị càng giận sôi máu lên.

Lúc nha đầu ngu ngốc này ở nhà mẹ đẻ, ngoại trừ không nói câu nào mà chỉ biết cướp đồ ăn, làm việc gì cũng không nhanh nhẹn, ngoài việc sức lớn ra thì không có sở trường nào khác. Nhưng sau khi cưới chồng thì như thể thông minh hơn, không những học được săn bắt mà còn biết đánh người, lại còn chuyên bắt nạt người lớn, không thèm nhận người thân họ hàng.

Chu thị nghĩ, nếu lúc nha đầu chết tiệt kia chưa kết hôn mà biết đi săn, nàng có thể dễ dàng đưa cho nhà bên cạnh sao? Không đủ tiền sính lễ thì đừng hòng nghĩ đến việc này. Dù sao nha đầu khốn nạn kia cũng có thể đi săn kiếm tiền, nếu không gả đi, thì hôm nay nhà mình sẽ được ăn thịt, làm gì đến lượt mẫu tử nhà bên kia.

Nghĩ đi nghĩ lại, Chu thị cảm thấy gả đứa vô dụng này đi là sai rồi, nếu có thể cướp về thì tốt.

Còn về việc sau này nha đầu ngốc này có kết hôn được hay không, Chu thị không quan tâm, chỉ cần có cần câu kiếm tiền trong tay là được. Chu thị càng nghĩ càng cảm thấy đúng, muốn hành động ngay lập tức, nhưng lại không nghĩ đến việc Cố Phán Nhi đã gả đi có nghe lời nàng hay không.

Trần thị không biết suy nghĩ trong lòng Chu thị, thấy Chu thị không có động tĩnh gì thì căm giận nói: "Nương biết không, Tam Nha dẫn Tứ Nha ra ngoài, vứt hết mọi việc sang một bên, ấp a ấp úng không nói đi đâu. Nhưng con dâu thấy rõ ràng là hai con bé đến nhà bên cạnh kia, đến bây giờ vẫn chưa trở về. Nói không chừng còn đang ăn cơm ngon rượu say bên đó đấy!"

Chu thị nhíu mày, nhưng nàng không tin hai nha đầu kia có gan lười biếng. Mặc dù nha đầu Tam Nha cũng ngang bướng nhưng mỗi lần đều làm xong mới trốn đi. Nghe thấy Trần thị nói hai đứa đều sang nhà bên cạnh thì trong lòng nàng càng khó chịu. Một đám vô dụng như vậy nuôi làm gì?

Trần thị tự véo mình, đau đến chảy nước mắt, vội vàng giơ tay áo lên lau nước mắt, khổ sở nói: "Dù sao Nhị Nha cũng không phải muội muội của Đại Nha, nhưng Đại Nha thấy Nhị Nha cứ như kẻ thù vậy, nào là vừa đánh vừa mắng. Đáng thương cho Nhị Nha của ta bị dọa sợ, ăn không ngon ngủ không yên, cả người gầy hẳn đi."

Cố Nhị Nha ngồi xổm ở cửa nghe lén, chợt nghe thấy nương nhắc đến tên mình, không khỏi ngẩn người, sau đó tỉnh táo lại đưa tay sờ mặt mình, âm thầm cân nhắc thì cảm thấy có thể là mình gầy thật. Trong lòng nàng càng hận Cố Phán Nhi hơn, cảm thấy nếu không phải Cố Phán Nhi đánh mắng nàng, không cho nàng ăn thịt thì nàng cũng không gầy đi nhanh như vậy.

Nương nói, người béo mới có phúc, gầy sẽ không có phúc.

Cố Nhị Nha cảm thấy mình gầy đi bao nhiêu, phúc khí cũng ít đi bấy nhiêu. Vì vậy nàng đổ hết mọi chuyện lên đầu Cố Phán Nhi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp