Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 35


1 tháng

trướctiếp

Thị lực của An thị không được tốt lắm, đúng lúc nên ăn mật rắn này.

Cũng không biết Cố Thanh tức giận hay là sợ hãi nữa, Cố Phán Nhi bận rộn đã lâu mà cũng không thấy hắn ra giúp đỡ một tay. Nàng đành phải vừa mang vết thương vừa xử lý xong con rắn lớn này, sau đó chặt thành từng miếng, năm mươi cân thịt chuẩn bị được một nồi hầm như vậy.

Sau đó, Cố Thanh thực sự không thể chịu đựng được Cố Phán Nhi không đáng tin như vậy, liền chạy ra khỏi lều, cất đi gần hết thịt rắn, chỉ để lại một phần nhỏ, một phần nhỏ này nặng gần mười cân thịt. Nếu theo như Cố Phán Nhi nói phải cho thêm hai con gà rừng thì riêng phần thịt đã nặng hơn mười cân.

Không phải Cố Thanh không muốn cất thêm đi, chỉ là Cố Phán Nhi không vui, như vậy đã tức giận rồi.

Không biết có phải Tam Nha ăn nhiều thịt rắn quá không nên mũi của nàng mới nhạy như vậy,"Thịt long phụng" vừa được hầm ra mùi nhưng vẫn chưa ăn được, Tam Nha đã đưa Tứ Nha đến cửa. Lúc đó Cố Phán Nhi đã hơi không vui. Lúc trước khi nói có nội tạng lợn, hai đứa nhỏ này cũng không tới cửa, bây giờ hầm xong thịt thì lại thấy hai đứa này mặt dày đến.

Tại sao mũi hoạt động tốt như vậy? Hừ!

Tam Nha ngượng ngùng cười: "Đại tỷ, nghe nói tỷ giết được một con rắn lớn trở về, muội cùng Tứ Nha đến xem."

Nghe vậy sắc mặt Cố Phán Nhi đã đen lại, đây có phải tới xem đâu, rõ ràng là tới đây để ăn chực uống chùa có được không? Nhưng dù sao nàng cũng là muội muội ruột, Cố Phán Nhi cũng ngại mở miệng đuổi người đi, nàng chỉ vào tấm da rắn treo trên cọc tre nói: "Đây, da rắn vẫn còn treo ở đó, muốn xem thì có thể xem qua một chút."

Tam Nha chỉ nghe nói Cố Phán Nhi giết được một con rắn lớn trở về nên là cũng đi tới nhà, nàng cho rằng lúc này đã được hầm chín rồi, cho nên nàng cũng không thực sự tò mò Cố Phán Nhi giết loại rắn gì. Chỉ là vẫn đi theo hướng Cố Phán Nhi chỉ để nhìn xem, vừa liếc một cái da đầu đã tê dại, cái da rắn đó nhìn thế nào cũng thật tàn nhẫn.

Điều khiến Cố Phán Nhi kinh ngạc và buồn bực là, nha đầu tinh quái Tam Nha đã bị dọa cho giật mình, Tứ Nha lại giống như thần kinh thô vậy, không chỉ không bị dọa, thậm chí nàng còn chạy đến chỗ da rắn để chạm vào xem với vẻ mặt tò mò.

So sánh như vậy, Cố Phán Nhi cảm thấy Tam Nha khá bình thường, còn Tứ Nha lại không ổn. Nàng nhìn giá đỗ nhỏ, Cố Phán Nhi không thể không cảm thán, không biết cha mẹ của nguyên chủ này sinh con kiểu gì, cả đám trẻ con đều không bình thường. Khốn khổ giữa cơn đói khát cùng cực và mệt mỏi có thể kích thích tiềm năng của đứa trẻ trong bụng sao?

Nhưng đây là tiềm năng gì?

Với Cố Phán Nhi, thật ra đây không giống tiềm năng, mà nhìn như biến thái.

Hay là ngươi nghe thử xem, Tứ Nha vuốt da rắn với đôi mắt sáng quắc, miệng không ngừng thì thầm: "Nếu có thể dùng da rắn này làm thành da giày, sau này ta không phải sợ không có giày đi nữa! Tam tỷ mau xem này, độ co giãn của da rắn rất tốt, còn rất bền, dùng làm giày có khi còn đi được từ lúc muội chín tuổi đến chín mươi tuổi đó!"

Tam Nha nghe vậy thì đôi mắt sáng lên, nhưng trong lòng lại sợ hãi lớp da rắn kia, nàng không dám đến gần, chỉ nghi ngờ không tin nói: "Dùng da rắn làm thành giày sao? Nghe nói da lông có thể làm thành quần áo và giày dép, nhưng da rắn không có lông mà!"

Tứ Nha cũng không biết, vẻ mặt đáng thương nhìn Cố Phán Nhi.

Khóe mắt Cố Phán Nhi giật giật, thật sự không đành lòng từ chối cô bé, mặc dù tấm da rắn này rất lớn nhưng cũng không thể dùng làm nhiều thứ được. Ví dụ như nàng muốn An thị giúp nàng làm thành túi da rắn, sau này khi lên núi dùng rất tiện, hoặc ví dụ như làm thắt lưng, găng tay, quần áo...

Càng nghĩ thì càng muốn làm nhiều thứ, da rắn bền như vậy rất hiếm gặp, lúc ấy nàng dồn hết sức nhưng cũng chỉ vẽ ra được ít vết máu. Nếu có thể, nàng muốn làm một bộ đồ da bó sát người, khi mặc vào núi sẽ rất an toàn. Ai mà biết được trong rừng có thứ gì, mà nàng thì không định chỉ hoạt động ở bên ngoài, có cơ hội nàng chắc chắn sẽ xâm nhập vào sâu bên trong.

Nhưng thấy dáng vẻ đáng thương của Tứ Nha, Cố Phán Nhi lại không nỡ, nàng suy nghĩ rồi nói: "Da rắn này không hợp làm giày, đeo vào dễ thối chân, con gái mà thối chân thì không tốt. Sau này ta vào núi nếu có da thú tốt, sẽ giữ lại hai tấm làm giày cho muội, mùa đông đi vào sẽ không bị nứt nẻ."

Cố Phán Nhi cảm thấy đây là lời nói dối có ý tốt của mình, nói dối vì để không đả kích hai nha đầu.

Dù sao nàng chắc chắn cũng không thể cho hai đứa trẻ da rắn này, hơn nữa cho các nàng, các nàng cũng không tự giữ được, ai biết lúc nào sẽ bị người khác cướp mất chứ.

Đôi mắt hai đứa bé sáng lên, nhưng rất nhanh lại ảm đạm, có chút ủ rũ không vui.

Hiện giờ đã là mùa xuân, băng khắp nơi đã tan, cho dù có da lông làm giày cũng không đeo được. Suy nghĩ lại, trong lòng hai đứa bé cũng biết, cho dù có da lông tốt đến đây thì cũng không giữ lại được. Chỉ có da rắn này đen xì, bọn họ mới không bị cướp đi, nhưng đại tỷ lại không muốn cho.

Chân Tam Nha bắt đầu đá mặt đất, chỉ chốc lát sau đã đào ra một cái hố nhỏ, nhưng dường như Tam Nha không phát hiện ra, vẫn tiếp tục đá. Trong mắt Cố Phán Nhi, dáng vẻ của nàng trông rất kỳ quái.

Đôi giày cũ nát không chịu được ma sát như vậy, lộ ra ngón chân cái đông lạnh đến tím ngắt, điều bất ngờ là vết chai trên ngón chân có vẻ rất dày, nếu không nhìn kỹ còn cho rằng là do giày bị mài. Thực ra là đầu ngón chân nàng vẫn luôn mài xuống đất, mà hình như chủ nhân ngón chân không cảm nhận được đau đớn, cứ mài như vậy.

Cố Phán Nhi nhíu mày, lần đầu tiên thật sự để ý đến hành động của Tam Nha, trong sự bình tĩnh lại mang theo sự tàn nhẫn.

"Được rồi, các muội đến tìm ta có chuyện gì?" Cố Phán Nhi liếc nhìn Tam Nha một cái sau đó chuyển tầm mắt ra sau, nhìn Tứ Nha đang ngẩn ngươ: "Các muội có chuyện gì thì nói đi, không thì chơi với giá đỗ nhỏ, trong nhà đang hầm thịt, ăn no rồi về."

Động tác của Tam Nha dừng lại, ngẩng đầu yếu ớt nói: "Chúng ta đến là muốn nói cho đại tỷ, nương đã tỉnh dậy sau khi nghe những lời đại tỷ bảo bọn muội nói cho nương. Nhưng bởi vì nhiều ngày không ăn uống, nên hiện giờ không có sức cử động."

Cố Phán Nhi không quan tâm nói: "À, tỉnh lại là tốt!"

Tam Nha thấy vẻ mặt Cố Phán Nhi lạnh nhạt, ánh mắt hơi lóe lên, lại nói: "Nương đòi gặp tiểu đệ, đại tỷ, muội có thể đưa tiểu đệ về gặp nương không?"

Cố Phán Nhi nghiêng đầu liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: "Đừng hòng nghĩ đến việc này!"

Tam Nha nghe vậy thì bàn tay căng thẳng nắm chặt quần áo, cúi thấp đầu, trong mắt hiện lên sự phức tạp khó hiểu, nhưng lại không nói gì nữa. Rất lâu sau nàng mới buông tay nắm quần áo ra, chỉ là động tác chân mài mặt đất trở nên mạnh hơn, động tác này rất nhỏ nhưng Cố Phán Nhi vẫn nhìn một cái là phát hiện ra.

Tam Nha này... mới chỉ là một đứa bé mười một tuổi, sao suy nghĩ lại nặng nề như vậy.

Cố Phán Nhi không thể không thừa nhận bản thân không nhìn thấu Tam Nha này. Rõ ràng là một cô bé đáng yêu, lại khiến người ta có cảm giác như đang đối mặt với con bọ cạp có thể tấn công bất cứ lúc nào, chỉ là không biết con bọ cạp này có độc hay không.

So ra, Cố Phán Nhi cả thấy Tứ Nha ngốc nghếch đáng yêu hơn, dễ dàng thân thiết hơn.

Qua một lúc lâu, lại lặp lại như thế, Tam Nha ngẩng đầu cười ngọt ngào: "Muội trở về nói với nương, nói rằng sức khỏe tiểu đệ không tốt, không thể tùy tiện ra ngoài."

Cố Phán Nhi vẫn lãnh đạm: "Thật ra muội rất biết tìm cớ."

Không tìm lý do thì có thể làm gì? Trong lòng Tam Nha đầy bực bội nhưng không thể trút ra.

Tứ Nha ngốc nghếch không thể so sánh với Tam Nha nhạy cảm này. Cố Phán Nhi không biết thái độ của mình đối với ba tỷ đệ hoàn toàn khác nhau, tạo ra ảnh hưởng xấu với Tam Nha, hơn nữa còn khắc sâu vào trong đầu nàng.

Tạm thời chưa nói đến sau này Tam Nha là người tốt hay xấu, lúc này nhà An thị đang hầm thịt, mùi thịt cùng mùi thuốc thoang thoảng trong không khí, bay theo gió, làm người ta thèm chảy nước miếng. Nhà Toàn Phúc ở bên cạnh ầm ĩ lên, nhà An quả phụ này phất lên rồi sao? Không những mỗi ngày đều ăn thịt hầm, mà còn hầm thơm như vậy nữa.

Cố Nhị Nha đã muốn chạy sang nhà bên cạnh ăn thịt từ lâu, nhưng nghĩ đến Cố Phán Nhi thì lại sợ hãi. Thấy Trần thị vừa lẩm bẩm vừa chảy nước miếng, con ngươi nàng đảo quanh, nảy ra một ý nghĩ, dẩu môi hét lên: "Còn không phải tại Đại Nha ngốc. Nếu không phải nhờ đại tỷ ngốc đi săn thì bọn họ lấy thịt đâu ra ăn. Không nói đến lợn rừng lần trước, còn cả gà rừng với thỏ lần trước nữa, buổi trưa hôm nay có rất nhiều người nhìn thấy Đại Nha ngốc vác theo con rắn đen rất lớn về."

Cố Nhị Nha vung tay khoa tay múa chân, khoa trương nói: "Nghe nói thân nó dày như bắp đùi này, phải mấy trăm cân ấy! Có người còn nói thân rắn tỏa sáng, có lẽ là một con rắn đã thành tinh."

Trần thị cũng nghe nói nhưng nàng cảm thấy như vậy quá khoa trườn. Nếu là rắn thành tinh thì Đại Nha ngốc còn sống sót về được sao? Nhưng nghĩ lại hình như Đại Nha ngốc cũng kỳ lạ, nàng không chắc chắn lắm. Nhưng nàng có thể khẳng định, chắc chắn là Đại Nha ngốc bắt được con rắn lớn, hơn nữa còn đang hầm thịt.

Ngửi mùi thịt nhà bên cạnh, Trần thị nuốt nước bọt "ực" một tiếng, cả tháng chưa ăn thịt rồi.

Không nói những thứ khác, Đại Nha ngốc này đúng là kẻ vô ơn, nuôi dưỡng đúng là phí công, bắt được con thú lớn như vậy cũng không cho bên này tí gì, mặc kệ cha mẹ mình, không phải độc ác thì là gì? Càng ngửi mùi thịt kia, Trần thị càng không chịu nổi, nàng ngồi trên giường đất mà giống như bị kim châm, cuối cùng không ngồi yên được mà đẩy cửa chạy ra ngoài.

Trần thị không dám trực tiếp sang bên cạnh làm ầm ĩ, cho nên sang nhà Chu thị thổi tí gió. Nếu có thể làm Chu thị đi gây sự, mình cũng nhân cơ hội vớt được ít thịt ăn thì không còn gì tốt hơn. Cho dù không ăn được thịt thì cũng có thể làm nha đầu ngốc kia sống không yên ổn chứ? Hai người bọn lão Tam đúng là vô dụng, xứng đáng tuyệt hậu cả đời.

Cũng không biết Cố Lai Bảo kia đòi nợ thế nào, nói không chừng chỉ là còn lại một hơi thở.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp