Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 34


1 tháng

trướctiếp

Cố Thanh không nói gì, nhìn chăm chăm vào vết thương sau lưng Cố Phán Nhi, mắt dần dần đỏ lên. Cố Phán Nhi không biết sở dĩ nói là đóa hoa đen là do có một mảng vết bầm lớn, ở giữa lại vừa vặn bị trầy da, nhìn qua giống như một đóa hoa, mà vết bầm tím lại gần như màu đen, cho nên mới gọi nó là đóa hoa đen.

Nếu như Cố Phán Nhi biết trước, chắc chắn sẽ không bảo Cố Thanh đến xem, bởi vì nàng rất sợ "phiền phức".

"Ngươi chờ ta, ta đi lấy thuốc!" Cố Thanh hung dữ lườm Cố Phán Nhi, sau đó đóng sầm cửa rồi chạy ra ngoài.

Cố Phán Nhi vốn định tự chế ít thuốc, nhưng vì nàng tò mò Cố Thanh sẽ lấy ra loại thuốc gì nên vẫn chưa làm.

Chỉ trong chốc lát, Cố Thanh đã chạy về, ôm theo một cái bình nhỏ. Trên bình nhỏ toàn là bùn, thoạt nhìn đã rất cũ, không biết bên trong bình chứa cái gì.

Sau khi hắn mở nắp ra, Cố Phán Nhi ngửi được mùi rượu thuốc, có điều mùi rượu thuốc rất êm dịu, nàng cảm thấy kì lạ, hơi kinh ngạc: "Đây là rượu thuốc à? Ủ được bao lâu rồi?"

"Chắc là hơn hai mươi năm, hoặc là lâu hơn một chút, hình như là của ông cố để lại."

"Không phải là hết hạn rồi sao?"

"Thuốc này ngươi không chết được đâu!"

Kết quả cuối cùng là vẻ mặt của Cố Phán Nhi khó chịu để Cố Thanh bôi thuốc cho nàng. Mặc dù Cố Phán Nhi cảm thấy chuyện này không có gì to tát, chỉ cần dùng linh lực của mình chữa trị mấy ngày là được. Nhưng mà đã có rượu thuốc có thể dùng thì Cố Phán Nhi vẫn thử sử dụng, chút linh khí trong cơ thể vẫn nên dùng để chăm sóc nội tạng thì tốt hơn.

Mặc dù vết thương lần này có hơi nghiêm trọng, nhưng Cố Phán Nhi cho rằng rất đáng giá. Nghĩ đến con rắn đen bóng to lớn, nước miếng của Cố Phán Nhi sắp chảy ra rồi, hầm một nồi có thể chữa lành phần lớn vết thương, chưa kể còn có dược liệu quý hiếm như xà lan.

Bôi thuốc xong, hai người đi ra ngoài ăn cơm, nhưng Cố Phán Nhi thật sự không có quần áo để thay, đành phải mặc lại bộ quần áo thủng lỗ kia. Trên người nàng nồng nặc mùi rượu thuốc, lại cộng thêm quần áo còn có lỗ thủng, từ xa An thị đã ngửi được mùi thuốc, đôi mắt to ngấn nước nhìn chằm chằm Cố Phán Nhi với vẻ mặt đáng thương.

Cố Phán Nhi bị nhìn đến nỗi phát run, nổi hết cả da gà, da đầu tê dại.

Đúng như dự đoán, sau khi nhìn thấy vết thương sau lưng Cố Phán Nhi, An thị bắt đầu "hu hu" bật khóc nức nở, nước mắt rơi xuống lạch tạch như, Cố Thanh cố gắng an ủi nàng nhưng cũng vô ích.

Cố Phán Nhi run rẩy nhanh chóng lấy cơm, không dám ngẩng đầu lên, chỉ sợ nhìn thấy khuôn mặt yếu đuối của An thị sẽ không nhịn được mà phun cơm ra mất.

Cố Thanh nhìn thấy Cố Phán Nhi chỉ quan tâm ăn cơm cũng không biết an ủi nương một chút, lập tức thấy không vui, trừng mắt nói: "Người phụ nữ điên nhà ngươi chỉ biết ăn, không thấy nương ta đang khóc sao? Ngươi an ủi một chút thì sẽ chết à!"

Sẽ phát điên! Vẻ mặt Cố Phán Nhi đau buồn phẫn nộ chọc đũa: "Người bị thương là ta được chưa? Ta còn chưa khóc!"

Cố Thanh: "..."

An thị: "..."

Lời này cũng rất có lý, Cố Thanh nhất thời không nói nên lời. An thị chớp đôi mắt to ngấn nước, cảm thấy lời con dâu nói rất có lý. Nhưng khi nhìn thấy vết thương trên người con dâu, nàng vẫn không nhịn được muốn khóc, phải làm sao đây?

"Hu hu, Đại Nha, lưng của con có đau không?" An thị vừa hỏi vừa lau nước mắt.

Vẻ mặt Cố Phán Nhi nghiêm túc: "Lưng con không đau lắm, nhưng trứng của con đau lắm!"

Vẻ mặt An thị ngạc nhiên: "Trứng? Trứng gì?"

Khóe miệng Cố Phán Nhi co giật, sắc mặt tối sầm nói: "Mặt, vừa rồi vội vàng ăn cơm, cắn vào má!"

An thị lập tức ngừng khóc, nhanh chóng xới đầy bát trống của Cố Phán Nhi, đáng thương nói: "Chúng ta vẫn còn cơm, con ăn từ từ thôi, cho dù hết cơm, chúng ta vẫn còn bột mì. Nương sẽ hấp bánh bao cho con, còn bảo Thanh ca nhi mua thịt cho con, đừng ăn thịt má, sẽ đau đấy!"

Thực sự là một cơn bão, đến nhanh mà đi cũng nhanh!

Cố Thanh liếc nhìn Cố Phán Nhi với vẻ mặt kỳ quái, sau đó liếc nhìn An thị không cần an ủi nữa, dứt khoát ngồi xuống ăn cơm. Đã trưa rồi, hắn còn chưa ăn sáng nữa, đói bụng vô cùng. Chỉ là mới vừa ăn mấy miếng, Cố Thanh bỗng nhiên cứng đờ, khóe miệng co rút dữ dội.

Đôi mắt sắc bén của Cố Phán Nhi nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Cố Thanh, lạ lùng hỏi: "Này, không phải ngươi cũng cắn vào má rồi đấy chứ?"

Cố Thanh nghe vậy, trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi: "Cần ngươi quan tâm à!"

Cố Phán Nhi lập tức vui mừng, vừa rồi nàng chỉ giả vờ cắn phải má mà thôi, nhưng nàng không ngờ tiểu tướng công lại ngu ngốc như vậy. Nếu không nhìn thấy dáng vẻ tức giận đùng đùng của hắn, nàng thực sự muốn hỏi hắn cắn mình có cảm cảm giác thế nào.

Hai người trong lúc ăn còn thỉnh thoảng nhìn nhau chằm chằm, một người nghiến răng nghiến lợi, một người nháy mắt. An thị hết nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng nàng vẫn lo lắng cho Cố Phán Nhi, bởi vì sau lưng nàng phần lớn đều bị bầm tím, vết thương bình thường sẽ không thể nào nghiêm trọng đến thế, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau thay nàng.

"Ăn xong thì chặt con rắn kia ra sau đó cho hai con gà rừng vào hầm chung, nhất định sẽ cực kỳ bổ dưỡng!" Nghĩ đến một nồi canh thịt long phụng lớn thơm ngon, trong miệng Cố Phán Nhi ứa nước miếng, lại nhìn cơm canh đạm bạc trên bàn, đột nhiên nàng mất cảm giác ngon miệng, đang nghĩ xem có nên để bụng để bữa tối ăn thịt hay không.

Cố Thanh nghĩ tới con rắn đó, toàn thân run rẩy, nghiến răng: "Thứ đáng sợ như vậy mà ngươi cũng dám ăn à?"

Cố Phán Nhi nghiêng người liếc nhìn hắn: "Ngươi chưa từng ăn rắn sao?"

Cố Thanh muốn phản bác nhưng không tìm được lời để nói. Có bao nhiêu gia đình nghèo khổ ở nông thôn chưa từng ăn rắn? Khi đói bụng, chỉ cần là đồ có thể ăn được đều có thể nhét vào miệng chứ đừng nói đến con rắn đầy chất dinh dưỡng. Đương nhiên, bản thân Cố Thanh cũng chưa ăn bao nhiêu, dù sao hắn cũng không có gan đi bắt, huống chi là An thị. Nhưng những đứa trẻ trong làng cũng có cho hắn vài lần, còn có một lần là Tam Nha đưa cho hắn.

Nghĩ đến Tam Nha, Cố Thanh kỳ quái liếc nhìn Cố Phán Nhi, cảm thấy hai tỷ muội nhà này rất kỳ quặc.

Không phải con gái đều rất sợ rắn sao?

Nhưng hai tỷ muội này thì khác, Tam Nha tóm lấy con rắn một cách hung dữ làm người khác sợ hãi, tay cầm con rắn vẫn đang giãy giụa, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười kỳ dị, khiến người khác nhìn thấy đều phải rùng mình. Cố Thanh chỉ nhìn thấy một lần đã không thể quên.

Còn người phụ nữ điên trước mặt thì sao?

Trước đây hắn chưa từng thấy nàng bắt rắn bao giờ, còn tưởng nàng sợ rắn như những cô gái khác. Ai biết đồ điên này tiến vào trong nội vi mà không nói một lời, lại còn khiêng con rắn to như vậy về, vừa nhìn thấy nó hắn gần như bị dọa sợ chết khiếp.

"Đương nhiên là ăn rồi, nhưng ta chưa bao giờ ăn thịt con rắn lớn như vậy, nhìn thôi cũng thấy sợ rồi!" Cố Thanh không phủ nhận chuyện mình sợ hãi, nhưng trong nháy mắt hắn lại có một ý tưởng khác. Nếu như mang con rắn lớn như vậy đến thị trấn hoặc huyện để bán thì có thể kiếm được bao nhiêu bạc? Nghe nói con rắn to bằng cổ tay có thể bán được ba lượng bạc, con rắn này to gần bằng bắp đùi, dù thế nào đi nữa cũng có thể bán được mười lượng bạc!

Mười lượng bạc? Đôi mắt của Cố Thanh sáng lên.

Cố Phán Nhi không biết trong lòng Cố Thanh đang tính toán gì, có phần khinh thường nói: "Con rắn này cũng không được xem là to lắm, dài chưa đến hai thước, chỉ nặng hơn năm mươi cân thôi. Ngươi chưa từng thấy con lớn rồi, dài năm thước còn ngắn đấy, thân rắn còn to hơn thắt lưng của con người, một con nặng hơn năm trăm cân, nếu há miệng rộng ra còn có thể trực tiếp nuốt chửng một con sư tử lớn."

An thị ngạc nhiên kêu lên: "Đó là quái vật à?"

Cố Phán Nhi nói: "Mặc dù nó không phải là quái vật, nhưng nương nghĩ như vậy cũng có thể hiểu được." Cố Phán Nhi nghĩ thầm, nếu gặp được một con trăn xanh Nam Mỹ thì kết quả có thể sẽ tốt hơn, nhưng nếu gặp phải một con rắn lớn bị đột biến vì lý do nào đó như con rắn đen này, vậy thì chỉ có thể thừa nhận là mình xui xẻo thôi.

Cố Thanh nghi ngờ: "Ngươi lừa người phải không?"

Cố Phán Nhi liếc hắn một cái: "Ngươi là đồ tóc dài kiến thức ngắn, biết cái gì?"

Cố Thanh: "..." Ta rất muốn cắn người có được không!

"Đại Nha, làm sao con gặp được con rắn đó?" An thị tò mò Cố Phán Nhi làm sao gặp được con rắn đó. Trong lòng nàng rất ngưỡng mộ Cố Phán Nhi, nếu nàng gặp được con rắn đó chắc chắn nàng sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ.

Đối mặt với câu hỏi của An thị, khóe miệng Cố Phán Nhi giật giật, rất không muốn trả lời, nhưng khi đối mặt với ba khuôn mặt khao khát tri thức mãnh liệt, nàng đành phải sắp xếp một chút rồi nói nửa giả nửa thật: "Con cũng không biết nó chui ra từ chỗ nào, lúc đó con cũng bị dọa một trận. Khi ấy con đang đào thảo dược dưới tảng đá rùa, ai biết vừa quay lại đã thấy con rắn đó đang ăn con mồi mà con đã săn được. Vốn dĩ con đã săn được rất nhiều con mồi, nó ăn mấy con cũng không sao, nhưng con rắn này dường như đã nhắm vào con, nó vừa ăn còn vừa nhìn chằm chằm vào con."

Cố Phán Nhi dừng lại, muốn uống chút nước rồi nói tiếp, sau khi An thị đưa nước qua thì nhanh chóng hỏi: "Tiếp theo xảy ra chuyện gì?"

Cố Phán Nhi trả lời khá là thoải mái: "Sau đó thì con đánh nó!"

Được rồi, kết quả này không cần nói cũng biết.

Chỉ là không rõ liệu quá trình này có dễ dàng như Cố Phán Nhi nói hay không.

Trong lòng Cố Thanh sợ hãi, liên tục nhấn mạnh: "Sau này ngươi không được phép tiến vào bên trong nội vi nữa, nếu không ta sẽ đánh gãy chân ngươi!"

Cố Phán Nhi rất muốn nói lại một câu: "Có bản lĩnh thì ngươi đánh gãy chân ta trước đi, nếu không ta vẫn sẽ vào!" Chẳng qua môi nàng mấp máy nhưng vẫn không nói ra, chỉ trợn trắng mắt nhìn Cố Thanh, vẻ mặt không đồng tình.

Cố Thanh biết với tính nết của Cố Phán Nhi thì nàng sẽ không để trong lòng, hắn nhất thời tức giận đến mức muốn cắn người, nhưng nghĩ đến Cố Phán Nhi đang bị thương, cảm thấy vẫn nên tha cho nàng trước, để món nợ này về sau tính. Đồng thời, hắn cũng tự cảnh cáo bản thân, sau này phải coi chừng người phụ nữ điên này, nhất định không để nàng tiến vào bên trong nữa.

Ăn cơm xong Cố Phán Nhi không thèm để ý đến sự phản đối của Cố Thanh mà lột da con rắn, sau đó mổ bụng nó, làm sạch nội tạng và chặt đầu con rắn. Cố Phán Nhi giữ lại túi mật rắn. Vốn dĩ nàng muốn ăn luôn mật rắn, nhưng nghĩ tới An thị đang trốn trong lều không dám nhìn, nàng vẫn miễn cưỡng để lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp