Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 33


1 tháng

trướctiếp

"Không có việc gì thì nhanh về nhà, nơi đây quá nguy hiểm!" Cố Thanh nhảy dựng lên khỏi mặt đất, cầm dao lên xách lấy rau dại chạy về, chạy còn nhanh hơn bất cứ lúc nào, dáng vẻ giống như bị mãnh thú đuổi theo.

Cố Phán Nhi thấy thế bật cười, không cẩn thận lại động đến nội thương, lông mày nàng nhíu chặt lại.

Tuy rằng Cố Thanh chạy rất nhanh, nhưng lâu lâu vẫn quay đầu lại nhìn, nếu cách quá xa vẫn do dự mà đứng lại, mãi cho đến khi Cố Phán Nhi đuổi kịp thì hắn mới tiếp tục chạy tiếp, thỉnh thoảng còn mắng vài câu.

Cố Phán Nhi cảm thấy tiểu tướng công của mình có tiềm năng của một người chồng đanh đá, nhưng cũng cảm thấy hắn có sức khỏe tốt, tiểu tướng công này ngày thường đi bộ nhiều một chút đã thở dốc lại có thể chạy trốn khỏe như vậy, trong tay còn xách theo đồ vật gần năm cân mà không cần nghỉ ngơi.

Kết quả là Cố Phán Nhi thấy tiềm năng của tiểu tướng công không tệ, có thể mạnh mẽ khai quật.

Cố Thanh chạy như điên ở phía trước nên không biết được suy tính của người nào đó. Cho nên vào những lúc mệt đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng lười cử động như thế này, hắn rất hối hận, lúc ấy hắn không nên chạy nhanh như vậy mới phải.

So với Cố Thanh đang chạy nhanh như bị ma đuổi, Cố Phán Nhi có phần chậm rãi hơn một chút. Không phải nàng không muốn đuổi theo, nàng cũng muốn đùa giỡn, hù dọa Cố Thanh, nhưng Cố Phán Nhi không thể nào đi nhanh hơn được. Nội thương của nàng có vẻ nặng, nếu đi nhanh một chút nội tạng sẽ như bị xé toạc ra, đau đến mức nàng đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng tái nhợt.

Nhưng, có lẽ vì gương mặt nàng khá đen, cho nên dù có tái nhợt đi nữa thì cũng chỉ hơi tái một chút mà thôi, không quá rõ ràng.

Cố Thanh nhanh chóng chạy về nhà, vừa vào cửa hắn đã nhìn sang Cố Phán Nhi đang đi về từ phía sau, rồi nhìn sang con rắn đen bóng ở trên người nàng, hai chân hắn như nhũn ra, theo phản xạ Cố Thanh muốn đóng cửa lại.

Dù cho đó là một con rắn chết nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy phát rét, toàn thân ớn lạnh.

Cố Thanh không rõ vì sao lại như thế này, nhưng nếu Cố Phán Nhi biết được, nàng nhất định sẽ nói cho hắn biết đây là cảm giác bị đe dọa, là sức mạnh vô hình toát ra từ kẻ mạnh. Mà kẻ mạnh không chỉ là người có võ nghệ cao cường, ví như bậc đế vương ở địa vị cao, cho dù đó là thân thể bình thường thì uy nghiêm của bậc đế vương vẫn không thể coi thường.

Không biết còn rắn đen và xà lan này đã cùng tồn tại bao lâu, nhưng ít ra nó cũng có chút linh tính, không thể coi nó như một con thú hoang bình thường được mà nó không khác gì một cao thủ võ lâm. Cố Phán Nhi có thể hạ gục được nó hoàn toàn đều do may mắn, bằng không nếu nàng thật sự một đấu một với nó, có khi còn không phải là đối thủ của con rắn lớn này.

Cố Phán Nhi vác rắn vào thôn đã dọa người đi đường sợ gần chết, chẳng thua kém gì Cố Thanh. Mắt Cố Phán Nhi nhìn thẳng, không quan tâm người khác nhìn nàng thế nào, nàng chỉ nhìn chằm chằm cửa nhà. Nếu như nhà cách xa hơn một chút có khi Cố Phán Nhi sẽ không chịu nổi. Dù sao nàng cũng bị nội thương, trên người nàng lúc này còn vác theo gần một trăm cân.

Vừa vào nhà, Cố Phán Nhi đã vứt ngay con rắn lớn cùng một đống con mồi xuống sân. Sau đó nàng vác giỏ vào nhà lều rồi đóng sầm cửa lại trước mặt Cố Thanh.

Cố Thanh vốn sợ hãi, không muốn để ý đến Cố Phán Nhi, nhưng thấy nàng đi thẳng vào lều, trong lòng không hiểu sao lại lo lắng. Hắn không yên tâm bước lên gõ cửa: "Này, mụ vợ điên, ngươi không sao chứ?"

Cố Phán Nhi vừa đặt cái giỏ xuống, đang định cởi quần áo để xem vết thương của mình thì nghe được tiếng gõ cửa của Cố Thanh. Nàng chần chờ một lúc rồi mới trả lời: "Không sao, người xem nương đã nấu cơm xong chưa, lát nữa ta ra ăn."

Cố Thanh "à" một tiếng nhưng vẫn chưa chịu đi, hắn cảm thấy Cố Phán Nhi có gì đó không ổn cho lắm. Nhìn sang con rắn lớn dọa người kia, mí mắt hắn không khỏi giật giật. Con rắn này nhìn rất đáng sợ, không biết lúc đánh rắn, bà điên này có bị thương không?

Rắn này có độc không? Bà điên không phải là trúng độc đấy chứ?

Lòng Cố Thanh chợt rối bời, hắn càng thêm lo lắng. Đúng lúc này, một tiếng "hự" vang lên từ trong nhà lều. Cố Thanh sốt ruột, vội vàng gõ cửa: "Này, ta bảo này, ngươi thật sự không sao chứ?"

"Ngươi đã bảo ta không sao rồi, thì ta làm sao được chứ, ta vừa... ối!"

Cố Phán Nhi mạnh miệng nói không sao nhưng trong lúc cởi quần áo lại không cẩn thận chạm vào vết thương sau lưng, nàng đau đến mức nhe răng. Thảo nào lúc nàng còn vác cái giỏ lại cảm thấy đằng sau đau đến vậy. Thì ra quần áo đã bị rách, khi cởi đồ ra vẫn còn dính vết máu. Tuy rằng chảy máu không nhiều, nhưng vết thương nặng ở lưng lại rất khó chịu, chỉ cần cử động nhẹ một chút đã vô cùng đau đớn.

Không biết đằng sau như thế nào, nàng lại không thể tự nhìn được, đúng là phiền phức.

Phiền phức hơn chính là tướng công ngốc nhà nàng đứng ở cửa làm gì, hại nàng đau cũng không dám kêu to, đúng là đáng ghét.

Tuy rằng Cố Phán Nhi vẫn đang nhẫn nhịn, nhưng Cố Thanh vẫn nghe thấy tiếng "ối" kì quái vừa rồi, hắn càng không muốn đi, ra sức gõ cửa: "Mụ vợ điên, ngươi mở cửa ra cho ta, ta muốn vào!"

"Ta đang thay quần áo, ngươi vào làm gì?"

"Người lấy quần áo ở đâu mà thay? Đừng tưởng ta không biết, đồ ngươi đang mặc trên người là đồ của ta! Đừng dài dòng nữa, mau mở cửa ra cho ta, không thì ta sẽ phá cửa vào."

"Hừ, ta không mặc quần áo, ngươi chắc chắn muốn vào à?"

"... Sao lại không, người là thê tử của ta!"

"..."

Nàng bực bội đến mức đau cả đầu, tiểu tử thối này học cái này từ ai, ngày thường không phải hay giả vờ nghiêm túc lắm sao? Hôm nay lại giống như trúng tà vậy, nàng đã bảo là mình không có mặc đồ rồi mà vẫn muốn vào, không sợ bị đau mắt hột sao? Có đánh chết Cố Phán Nhi cũng không tin tiểu tướng công nhà mình thật sự xem nàng là thê tử. Điều duy nhất có thể hiểu được là hiện tại tiểu tướng công vốn không tin nàng đã cởi sạch.

Nhưng mà, Cố Phán Nhi đảo mắt, nàng nhếch môi cười, phủ quần áo đã cởi ra lên người rồi sau đó mở cửa ra. Không đợi cho Cố Thanh kịp phản ứng, nàng nắm lấy tay hắn kéo vào rồi đóng sầm cửa lại.

"Sao nào, muốn nhìn cơ thể của thê tử nhà ngươi sao?" Cố Phán Nhi khoanh hai tay trước ngực. Cánh tay nàng trắng hơn khuôn mặt rất nhiều, quần áo khoác trên người vốn dĩ không thể nào che kín cả cơ thể, cái yếm cũ đầy miếng vá vá lỏng lẻo mặc trên người, bộ ngực bình thường, cả người gầy gò nhìn qua chẳng có gì đẹp cả.

Nhưng bản thân nàng lại không tự biết mà còn nở nụ cười xấu xa, đùa giỡn: " Sao, có vừa lòng không? Nói ngươi muốn nhìn từ sớm thì ta đã cho ngươi nhìn rồi, đâu cần phải vội như thế."

Cố Thanh đen mặt, nếu không phải hắn lo người phụ nữ chết bầm này bị thương thì còn lâu hắn mới vào.

"Đồ xấu hay làm tốt!" Cố Thanh Thanh hừ hừ hai tiếng rồi quay đầu đi mà không thèm nhìn Cố Phán Nhi. Tai hắn hơi đỏ lên, trong đầu thầm mắng, đồ điên này thật sự không mặc quần áo, đúng là điên rồi.

Cố Phán Nhi cúi đầu xem lại chính mình, vẻ mặt xám xịt, khóe miệng run rẩy co quắp.

Khó trách được tiểu tướng công, chính nàng thật sự gánh được mấy chữ đó!

Trông thế này không dọa người đã rất là khá rồi, chứ chưa bàn đến việc thông đồng với người khác! Lần đầu tiên Cố Phán Nhi nghiêm túc quan sát cơ thể này của mình. Cơ thể này rất trắng, một nửa cánh tay cũng rất trắng, nhưng từ cổ trở lên thì đen, từ cùi chỏ xuống dưới cũng đen, trắng đen trên người rất rõ ràng. Có điều nói đi nói lại, vì sao rõ ràng nàng đã mười sáu tuổi rồi mà còn không có được cái bánh bao hấp vậy? Ngực không chỉ rất bằng phẳng mà ngay cả xương sườn cũng nhìn thấy rất rõ, thịt đi đâu hết rồi?

Vóc dáng này... ôi!

"Này, có phải ngươi bị thương hay không?" Cố Thanh im lặng một lúc, không nghe thấy Cố Phán Nhi nói gì, không khỏi lên tiếng. Thật ra hắn đã muốn đi ra rồi, nhưng lại không yên tâm cho nên vẫn đứng yên tại chỗ. Có điều tai hắn càng lúc càng đỏ, khi nói chuyện cũng có hơi ngại ngùng.

Cố Phán Nhi vốn dĩ muốn nói mình không bị thương, nhưng một ý nghĩ lóe lên, nàng trả lời: "Ừ, chỉ bị mấy vết thương nhẹ ở sau lưng." Nàng vốn muốn giấu giếm, nhưng suy nghĩ một lát lại cảm thấy không cần phải như vậy, huống hồ Cố Phán Nhi cũng thấy vết thương ngoài da không nặng cho lắm. Cho dù hiện tại nàng không nói, đợi đến tối không chừng cũng sẽ bị phát hiện. Bởi vì từ trước đến giờ, tiểu tướng công này ngủ không được ngoan cho lắm, đến lúc đó nếu nghiêng người ngủ, không chừng tiểu tướng công không biết chuyện sẽ đạp nàng hai phát.

"Có nghiêm trọng không? Để ta xem!" Cố Thanh quay đầu, vội vàng nói, nhưng hắn vừa mới quay đầu đã cảm thây có gì đó không đúng, gương mặt hắn nóng lên, Cố Thanh che đậy bằng cách cứng miệng nói: "Ta sợ ngươi bị thương nặng hoặc là trúng độc mà chết, làm ta mất toi ba trăm văn tiền thôi, ta không phải đang lo lắng cho ngươi đâu!"

Cố Phán Nhi liếc hắn rồi xoay người sang chỗ khác cởi quần áo, tức giận nói: "Được rồi, ngươi không lo lắng cho ta, ngươi chỉ đang lo cho ba trăm văn tiền của mình mà thôi. Cho nên ngươi mau xem cho ta một chút, thuận tiện xức thuốc luôn đi!" Mẹ kiếp ba trăm văn tiền của ngươi, không nhắc đến chuyện này thì sẽ chết sao!

Cố Thanh vốn định châm chọc thêm vài câu nhưng vừa thấy vết thương sau lưng Cố Phán Nhi, lời nói vừa đến cửa miệng đã lập tức nuốt vào, hắn chỉ vào lưng nàng run run nói: "Ngươi, ngươi bảo cái này là vết thương nhẹ sao?"

Cố Phán Nhi quay đầu, nghi ngờ nhìn hắn: "Không phải chỉ là một vết thương nhẹ à? Chẳng đổ bao nhiêu máu!"

Chuyện này không liên quan đến việc đổ máu bao nhiêu, hiểu không? Cố Thanh dùng đầu ngón tay chọc vào lưng Cố Phán Nhi, lập tức khiến nàng đau đến méo cả miệng: "Mẹ nó, ngươi mưu sát thê tử à!"

"Đã thành như vậy mà còn bảo là vết thương nhẹ à?" Sắc mặt Cố Thanh sa sầm, trong lòng hắn bùng lên một ngọn lửa giận, hắn nhìn chằm chằm vào vết thương: "Sao ngươi lại bị thương thành thế này? Đừng bảo với ta là ngươi trèo cây ngã, rồi đập lưng xuống đấy."

"Ta lại đi mắc cái lỗi ngớ ngẩn như vậy sao? Chẳng qua là lúc xử lý con rắn kia, không cẩn thận bị đuôi của nó quất trúng một chút mà thôi, chuyện có gì lớn đâu?"

"Chỉ một chút?"

"Không phải một chút thì mấy chút?"

"Một chút mà có thể đánh ra một đóa hoa đen trên lưng ngươi như thế này à? Ngươi coi ta là trẻ lên ba hay sao?"

"... Hoa đen gì?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp